Diệp Liên Tuyết trao đổi với Phó Duật trên xe, khi anh đang chăm chú lái. Trời vào chiều, đường phố cũng bắt đầu đông đúc lên, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại nhiều mảnh cảm giác tệ hại.
“Sợ cái gì chứ? Cô khinh thường tôi quá rồi đó Diệp Liên Tuyết!”
Anh cười. Thực ra thì sớm hay muộn gì anh biết rằng Mạc Tử Duy cũng sẽ cho người điều tra anh. Mà bị động như thế thì không phải là điều gì hay ho mà anh muốn. Ít nhất thì khi bây giờ đây anh có cơ hội, anh nên tìm cách để cho cái gã đó biết được rằng anh là ai chứ nhỉ?
“Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi đãi!” - Cô mỉm cười, hơi gượng gạo nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Buổi chiều hôm nay cô phí thời gian với cái loại người không ra gì nhưng xem ra cũng có chút kết quả đi, ít nhất thì trong thời gian này Mạc Tử Duy cũng sẽ án binh bất động, không làm gì cô nữa.
Phó Duật giả vờ suy nghĩ. Đèn giao thông chuyển sang đỏ, anh ngả người ra ghế lái: “Nếu như cô đã có lòng thì tôi phải đòi hỏi món gì cầu kì một chút rồi. Đi siêu thị không? Tôi hộ tống cô nốt hôm nay, hình như tủ lạnh nhà cô lại trống rồi.”
“Được rồi, ghé siêu thị đi. Tôi cũng nên hỏi Quách Thừa Tuyên muốn ăn gì nữa đã.”
Đèn giao thông chuyển xanh, Phó Duật nhấn ga cho xe lăn bánh, thở hắt một hơi cực kì không vui, ai oán: “Chưa gì đã phải ăn cơm chó! Quá tàn nhẫn!”
Thực ra thì thời gian đầu Diệp Liên Tuyết từng có một suy nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể thân thiết với cái người tên Phó Duật này đâu. Không phải là vì anh ta khiến cho cô khó chịu hay gì nhưng cô từng có tâm niệm sẽ không bao giờ có những mối quan hệ chung với Quách Thừa Tuyên. Ngoại trừ những mối quan hệ cần thiết, cô nghĩ rằng tối giản hết sức có thể với hắn chính là cách tốt nhất để cho cô về sau có muốn rời đi cũng chẳng cần phải sợ vướng bận lại bất cứ điều gì.
Nhưng quen biết và dần trở nên thân thiết với Phó Duật là điều mà ngay cả chính cô cũng chưa từng ngờ đến. Thậm chí đến bây giờ, việc cùng anh ta đi siêu thị rồi trò chuyện như những người bạn tâm giao cũng khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy có chút nhiệm màu.
Hình như mọi thứ đã bắt đầu thay đổi kể từ cái lúc người đàn ông này gọi cô là “bạn” rồi nhỉ?
Một người bạn chất lượng như thế này bây giờ đào đâu ra đây? Cô mỉm cười. Nếu như đã có duyên trở thành bạn bè, cô nghĩ là cái tâm niệm có phần hơi vớ vẩn ban đầu cũng nên đến lúc cho nó dạo chơi vào dĩ vãng rồi.
“Con mẹ nó! Cậu không biết được cái tên chó con đó rốt cuộc trơ trẽn đến mức nào đâu. Nếu ông đây mà là vợ cậu thì chắc chắn đã sút thẳng cái cốc vào cái bản mặt thiếu đánh đó rồi! Nhưng mà nha… hôm nay con nhóc này ngầu đét! Cái lúc mà cô ấy cầm ly trà tạt thẳng vào mặt tên kia, tôi cũng sững sờ mất mấy giây luôn. Hả hê quá xá!”
Trong bữa cơm tối, vẫn là cái miệng của Phó Duật hoạt động hết công suất nhất. Anh vừa nhai thức ăn, miệng thì vẫn cứ nói huyên thuyên không dứt về những chuyện xảy ra trong buổi chiều hôm nay. Còn thú vị hơn nữa là anh ta còn không ngừng khua tay múa chân để thêm sinh động, khiến cho đến Diệp Liên Tuyết còn phải bụm miệng cười mấy lần.
“Kêu cậu đi theo hộ tống giúp hôn thê của tôi chứ không phải kêu cậu đến xem bát quái đâu nha!” - Quách Thừa Tuyên bỏ một miếng thịt xông khói vào miệng, mặc dù ý tứ có hơi chỉ trích nhưng vẫn cảm thấy cái việc Phó Duật đang kể kì thực quá là hả hê.
Phó Duật lại vênh mặt: “Hôm nay mà không có tôi là vợ cậu không rời khỏi đó được đâu á nha! Cái tên chó con đó đúng là kẻ tiểu nhân, mưu hèn kế bẩn gì cũng dám chơi. Không tin thì cậu hỏi vợ cậu đí, xem xem chiều hôm nay tôi đã cùng cô ấy oanh oanh liệt liệt rời khỏi đó bằng cách nào. Đến cả cái bàn thức ăn ê hề của tối nay cũng là cậu đang hưởng sái công của tôi thôi đó!”
Quách Thừa Tuyên nhướng mày: “Vậy sao?”
Hắn không biểu lộ bất kì ý tứ gì, chỉ chậm rãi hạ đũa xuống, quay sang nhìn Phó Duật miệng vểnh tận trần nhà kia: “Nhưng mà nếu như tôi không nhầm thì đây là nhà của tôi mà nhỉ? Cậu vênh váo như thế có khi nào nhận đây là nhà mình luôn không?”. Thử thách tìm tra