Cả cái người tốt thần bí kia nữa. Cô thật sự lấy làm đa tạ.
“Tiểu thư có đặt bàn chưa ạ?” - Một phục vụ tiến đến hỏi khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết.
Cô cũng không có giấu diếm bất kì cái gì nữa, trực tiếp mở miệng nói chuyện: “Bạch Ly… À không, nếu như tối nay cô ta đến đây hẳn sẽ là đến cùng với Lương Phi Vũ.”
“Nếu là Lương tiên sinh và Bạch tiểu thư thì xin mời cô đi lối này.”
Như vậy tức là cô gái kia không có lừa gạt cô một chút nào. Diệp Liên Tuyết vừa rồi lúc đi ra công trường theo như lời hẹn đã có chút lo lắng, nhưng bây giờ cô chẳng còn lo lắng một tí gì. Nếu như đối tượng là Bạch Ly thì không phải quá dễ dàng rồi sao? Cô ta thậm chí còn không phải là đối thủ của cô.
Nhưng Bạch Ly lại bày cái trò gì ở đây nữa? Cô ta định sẽ làm gì? Chắc lại là đi rêu rao hộ cái tin Quách gia hủy hôn ước của cô và Quách Thừa Tuyên rồi nhỉ? Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Liên Tuyết cũng có chút phức tạp. Lúc cô và Quách Thừa Tuyên gần như đã thỏa thuận với nhau về cuộc sống sau này của hai người thì hôn ước lại bị hủy bỏ mà người trong cuộc là cô và hắn đều không hề hay biết bất kì chuyện gì. Khôi hài không cơ chứ?
Bỗng dưng cô nhớ lại cái hôm Quách phu nhân đến tận cửa nhà tìm Quách Thừa Tuyên nhưng ngoài ý muốn gặp phải cô, chắc là bà ấy đến vì chuyện này. Hoặc cũng có khi là Quách Thừa Tuyên cũng biết rồi… Nhưng hắn không có nói cho cô bất cứ thứ gì cả. Diệp Liên Tuyết bỗng dưng cảm thấy trong lòng mình có chút chùng xuống.
Hôn ước không còn nữa, cô và hắn đến đây là chấm dứt nhỉ?
“Thưa tiểu thư, Bạch tiểu thư và Lương tiên sinh ở trong phòng bao này.”
“Được rồi! Anh cho tôi biết có cách nào để tôi vào đây mà bọn họ không biết không nhỉ? Không có gì đâu, chỉ là tôi muốn cho họ một chút bất ngờ.”
Nhân viên phục vụ cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, vui vẻ nói với cô:
“Phòng bao này là dạng phòng kín, nhưng nếu tiểu thư bước vào vẫn có vách ngăn thông phòng giống như kiểu Trung cổ ấy ạ! Tiểu thư yên tâm.”
“Cảm ơn cậu.”
Diệp Liên Tuyết vào phòng. Không khí náo nhiệt ở trong này khiến cho cô cảm thấy có chút bất ngờ. Nhiều người như vậy sao? Cô cũng không có biết chỗ này rốt cuộc là có ai.
Đúng như nhân viên phục vụ nói, mặc dù đã vào cửa nhưng muốn đến được bàn ăn phải đi qua một vách ngăn nữa thế nên cô có đứng ở đây cũng vừa hay có thể nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, có chút hơi lén lút nhưng đây vốn là chuyện nên làm.
“Quách Thừa Tuyên không tới sao? Dường như mấy lần tụ họp gần đây rất ít thấy anh ta.” - Một người đàn ông lên tiếng.
“Tôi cũng không biết nữa, có đánh tiếng cho cậu ta rồi nhưng cũng chẳng có hồi âm, chắc là không đến.”
Diệp Liên Tuyết cứ đứng nghe lén như vậy, cảm thấy có chút buồn chán. Cô không biết bọn họ đang nói về chuyện gì, hừm, có khi nào sẽ không có nhắc đến cô hay không ta?
“Tôi nghe nói là anh ấy và hôn thê của mình đã chính thức được giải trừ hôn ước rồi.”
Giọng nói của Bạch Ly vang lên, càng khiến cho Diệp Liên Tuyết phải tập trung cao độ. Ở đây cô không hề biết bất kì ai nhưng riêng giọng của Bạch Ly thì chắc chắn cô không nghe nhầm. Vậy đúng thật là cô ta sẽ nhân cơ hội này hắt nước bẩn cô. Mặc dù có đôi chút khó tin nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn cứ nghi ngờ về cô gái vừa rồi hơn. Cô ấy quá tốt, cô ấy cũng biết quá nhiều, rốt cuộc cô ấy là ai?
“Có chuyện này thật sao?” - Một người lên tiếng - “Dù biết là chuyện sớm muộn nhưng tin này cũng quá shock rồi đó.”
“Cô nghe từ đâu thế Bạch tiểu thư? Chả ai biết gì cả.”
Bạch Ly cười: “Ồ! Tôi cũng mới biết đây thôi, xem ra mọi người đều không biết cả. Quách gia có vẻ như không hài lòng lắm khi thiếu phu nhân tương lai liên tục gặp phải mấy vấn đề làm tổn hại nhân phẩm thế nên đã đơn phương hủy hôn ước rồi.”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy, cô ta còn biết nhiều hơn cô cơ đấy! Nhưng cũng đủ để cho cô biết được rằng Bạch Ly và cái người thần bí kia hẳn là có liên quan đến nhau, hơn nữa là liên quan cực kì mật thiết nữa.
“Có vẻ như dạo gần đây Quách Thừa Tuyên không thấy tăm hơi đâu chắc cũng vì xử lý vụ này nhỉ? Chung quy thì có ai chấp nhận được hôn thê của mình dính đủ thứ tai tiếng tá lả như thế đâu.”
Cái đám người này, thực sự khiến cho Diệp Liên Tuyết muốn bật cười lớn lên quá đi mất! Đúng thật là loài người luôn luôn hiếu kì với những chuyện mà mình chưa biết và rồi sẽ tự thêu dệt lên đấy một kết quả cho nó mặc dù chẳng biết cái gì. Cô cũng chỉ mới biết đây thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cười. Người trong cuộc là cô còn không biết được thì người ta cũng thích cầm đèn chạy trước ô tô ghê!
“Hừ!” - Bạch Ly hừ một tiếng rồi lại nói - “Cái loại người đó đáng lẽ ra không nên đính hôn ngay từ đầu rồi. Các người không biết cô ta cậy quyền như thế nào đâu, năm lần bảy lượt cô ta gây chuyện đều có người đi theo sau cô ta xử lý toàn bộ. Cái loại đàn bà lẳng lơ, đàn ông nào cũng giây vào… Anh Thừa Tuyên có kết hôn với cô ta thì sớm muộn gì cũng bị cô ta cắm cho mấy cái sừng trên đầu cho mà xem.”
“Thật sao? Có gặp mấy lần ở tiệc của Quách gia, trông cô gái đó có vẻ đàng hoàng lãnh đạm lắm mà nhỉ?”
“Vậy thì anh bị cô ta lừa rồi đó! Haha, đứa con gái đó tưởng mình bám vào được cành cứng nên lên mặt như thế thôi. Bây giờ cô ta hết chỗ dựa rồi, để xem còn phách lối được bao lâu nữa?”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy. Được rồi, đây là lúc cô nên đi vào rồi nhỉ? Cô đang tính toán xem là nếu như hôm nay cô ở đây quậy lật trời lên thì ai sẽ là người sẽ giúp cô dọn dẹp hậu quả đây ta?
Cô bước ra khỏi vách ngăn, mỉm cười nhìn Bạch Ly, không chút kiêng nể gì nhìn thẳng vào mặt cô ta, ngay dưới sự sững sờ của tất cả những người đang ngồi đó.
“Vậy sao Bạch tiểu thư?”