Đã không ngủ được cũng không có tư cách làm phiền bất kì ai. Kỷ Thương sao? Cô vẫn chưa nói với anh chuyện Mạc Tử Duy đã gửi tin nhắn đến. Còn Quách Thừa Tuyên? Cô không có cái tư cách tìm hắn.
Trước khi chuyện này được làm sáng tỏ thì Diệp Liên Tuyết cô vẫn đang là một kẻ tội đồ, hơn ai hết, cô có lỗi với Quách Thừa Tuyên, chính vì sự không minh bạch của bản thân mình.
Điện thoại gửi tin nhắn đến, cô ngờ ngợ nhưng vẫn cầm lên xem. Là Quách Thừa Tuyên.
Tại sao hắn biết rằng cô chưa ngủ? Tại sao hắn lại vừa hay lúc cô đang nghĩ về hắn để mà gửi tin nhắn đến ngay lúc này?
“Nếu chưa ngủ thì gặp nhau một lúc đi, tôi muốn gặp cô.”
Bây giờ gặp nhau? Ba giờ ba mươi phút sáng? Diệp Liên Tuyết chạy vội ra ban công phòng mình, trời tối đen như mực, nhưng cô vẫn trông thấy chiếc xe ô tô hạng sang của hắn đang đậu ở cái góc quen thuộc kia. Hắn thực sự đang ở đây, không ngủ, và hắn cũng biết rằng cô không ngủ.
“Anh đang ở đâu thế?” - Diệp Liên Tuyết nhắn lại, bên trong lòng rối ren thành một mảnh. Nếu như hắn thực sự đang ở đây thì hai người sẽ gặp nhau như thế nào đây? Ký túc xá đâu phải cứ muốn vào ra là được.
Tin nhắn ngay lập tức được phản hồi, giống như hắn đang đợi cô: “Mở cửa phòng đi, tôi đang ở trước phòng cô.”
Cái quái gì? Ký túc xá nữ vào ba giờ sáng, tại sao một người đàn ông như hắn có thể hiên ngang đi đến tận phòng cô? Mặc dù ngờ vực nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn vội lao xuống giường mở cửa phòng. Cô đang trông đợi điều gì thế? Đợi người mà mình không muốn gặp nhất lúc này sẽ đến bên cạnh mình sao?
Quách Thừa Tuyên thực sự đang đứng ở trước cửa phòng của cô. Chiếc áo măng tô của hắn còn mang hơi lạnh của gió mùa, hắn đứng đấy, nhìn cô đang sững sờ nhìn mình.
Gặp cô vào lúc này chắc là chuyện điên rồ nhất mà hắn nghĩ là mình từng làm. Nhưng vào thời điểm này hắn chẳng biết nó điên rồ thế nào đâu, chỉ là lại vào một đêm hắn không có cách nào chợp mắt, hắn lại nhớ cô đến phát điên. Hắn không có cách nào thừa nhận việc mình đến đây chỉ là việc trong vô thức, nhưng khi hắn trông thấy Diệp Liên Tuyết thực sự đã xuất hiện trước mắt mình, lúc đấy hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm biết nhường nào.
Diệp Liên Tuyết kéo tay hắn vào phòng rồi đóng sầm cánh cửa lại, phải thật nhanh lên nếu như có người nào đấy phát hiện. Cô không phải là kiểu người thích lách luật đâu, nhưng than ôi giờ phút này cô chỉ biết là mình cần phải làm như vậy. Nếu như sáng mai chuyện bị phát hiện thì cũng chẳng sao cả, cô nghĩ thế, ít nhất là khi hiện tại cô được cứu rỗi.
Quách Thừa Tuyên ôm lấy cô, bằng tất cả những gì hắn hiện đang mưu cầu. Diệp Liên Tuyết không né tránh hắn, mặc cho hắn ôm lấy. Người hắn mang gió lạnh, lúc ôm cô vào nghiễm nhiên khiến cho cô khẽ run lên.
Hắn bế bổng cô lên, đặt cô ngồi trên ghế còn bản thân mình nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô. Hắn chẳng nói gì cả suốt từ nãy đến giờ, chỉ bày ra những hành động như thế đó, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng hề bài xích hắn.
“Anh hút thuốc?” - Cô khẽ chau mày, dùng kí hiệu trao đổi với hắn.
Hắn không né tránh, gật đầu thừa nhận: “Mỗi khi tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi đều hút thuốc.”
Hẳn là hắn không chấp nhận được chuyện này. Diệp Liên Tuyết vốn muốn trách nhưng chẳng thể nào trách được hắn. Tại vì cô, vì cô mà hắn thành ra như thế này.
“Tại sao anh lại đến đây? Huống hồ gì đây là ký túc xá nữ? Làm sao anh có thể vào được?”
Trừ khi hắn có bản lĩnh thông thiên hoặc độn thổ, còn lại chẳng có cách gì để hắn có thể tự do tự tại đi vào đến tận đây mà chẳng gặp chút phiền phức nào hết. Cô không trách hắn vì sao lại đến đây làm phiền cô, ngược lại, nhìn thấy hắn, trong lòng cô lại vô cớ dâng lên biết bao nhiêu là cảm giác tội lỗi.
“Chuyện này quan trọng sao? Với tôi thì chuyện một người nào đấy muốn trốn tránh mà tìm cách rời khỏi tôi mới là chuyện đáng quan tâm hơn cả.”
Cả hai lặng yên không đáp. Có lẽ là đang dồn nén rất nhiều cảm giác trong lòng ngay lúc này thế nên mới có những chuyện như thế này xảy ra. Trải qua một ngày, chuyện chẳng lớn đến nỗi gây ra giông ra bão nhưng cũng chẳng hề yên ắng là bao. Ít nhất thì chưa bao giờ Diệp Liên Tuyết cảm thấy vô lực, mệt mỏi đến mức này.
Và hắn lại hôn lên môi cô, dịu dàng, chậm rãi, đem đến biết bao nhiêu là cảm giác dồn nén mà hôn. Diệp Liên Tuyết bàng hoàng mở to mắt, nhưng chẳng từ chối được hắn khi cảm giác mà hắn đang mang lại có biết bao nhiêu là dễ chịu. Người đàn ông này sau cái đêm cùng cô bát nháo trên ghế sofa giống như đã được giải trừ phong ấn, hầu như là trong bất kì hoàn cảnh nào cũng đều muốn gần gũi với cô.
Kì lạ thay, cô chẳng thể nào từ chối được hắn, chẳng có cách nào từ chối sự dịu dàng bảo bọc mà hắn mang lại.
Nụ hôn này chẳng hề mang theo dục vọng, hắn buông cô ra, nhìn đôi gò má thiếu nữ đỏ ửng lên vì thiếu hô hấp, ánh mắt long lanh đẹp tựa hồ nước thu. Cô thật đẹp! Hắn không biết mình đã cảm thán điều này biết bao nhiêu lần trong đầu. Kể cả khi hắn đang gần sát cô như thế này, khi hắn vừa tận hưởng đôi môi ngọt lịm của cô, hắn vẫn cảm thấy người trước mắt mình giống như vô thực.
“Tôi cho em cơ hội để giải thích. Tại sao em không giải thích? Tôi chẳng mưu cầu em phải vì chứng minh mình trong sạch mà rời xa tôi. Tại sao em vẫn rời xa? Em giải thích đi. Tôi nghe em. Lấy danh dự này của mình ra đảm bảo.”
Diệp Liên Tuyết cắn môi. Giải thích? Cô chẳng biết phải giải thích như thế nào cả, khi mà đến chính cô đối với chuyện này cũng thật sự rất mơ hồ. Chuyện năm đấy bây giờ tồn tại trong đầu cô vẫn dưới dạng những mảnh ghép cực kì rời rạc, nhưng cô không thể nào phủ nhận được một điều rằng nó đáng sợ.
Quách Thừa Tuyên kiên nhẫn nhìn cô, hắn chỉ cần một câu trả lời mà thôi, hắn thậm chí còn chẳng thèm quan tâm kết quả của câu trả lời đó là gì. Hắn thực sự chỉ cần biết được Diệp Liên Tuyết có tin tưởng hắn hay không, có muốn để cho hắn giúp cô lần này hay không thôi.
“Nếu như tôi nói năm ấy tôi bị người ta chuốc thuốc mới có được bức ảnh đó. Liệu anh có tin tôi hay không?”
Cô không nói dối, cô đang nói những gì mình nhớ được. Hắn mở to mắt, giống như đối với chuyện này là một chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến cho hắn có chút không ngờ đến được. Chân tướng sự việc bảy năm trước ra làm sao hắn kì thực không rõ, cũng không biết sự thật như thế nào. Nhưng những lời mà Diệp Liên Tuyết nói hiện tại, hắn tin. Hắn tin vì đó là Diệp Liên Tuyết.
“Tôi tin. Đương nhiên là tôi tin. Thế nên em đừng đẩy tôi ra xa nữa được hay không? Xin em! Đừng ôm toàn bộ những chuyện không hay vào trong người như thế.”
Cô chẳng nói gì, chỉ chầm chậm nhớ lại những lời ngày trước hắn nói. Hắn đã nói cả hai người sẽ không có tương lai, chỉ mong cô đừng tìm chuyện, đừng mang rắc rối đến. Cô ngoan ngoãn chấp thuận toàn bộ những gì hắn muốn để đổi lại sự tôn trọng quyền tự do đến từ hắn. Bây giờ hắn muốn xen vào chuyện của cô rồi, cô có nên đặt niềm tin vào hắn hay không?