Mục lục
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có chuyện này sao?”

Trong phòng khách, Quách phu nhân đột ngột cao giọng, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn người em chồng đang ngồi trước mặt mình, ung dung nâng tách trà lên miệng nhấp lấy một ngụm.

Quách Tuệ Lâm cười mỉm, bà ta vẫn cố làm ra vẻ thật thần bí, cứ úp úp mở mở với người chị dâu đang ngồi trước mặt mình, biểu tình có chút yêu nghiệt: “Thừa Tuyên không có nói với chị sao chị dâu? Đứa con gái đó ở học viện danh tiếng tệ đến mức quét sàn, ngày nào cũng có tin về nó, mặt mũi của nó đã sớm bị bôi đen thành một vũng mực rồi.”

Quách phu nhân chau mày, ánh nhìn cũng trở nên đầy thận trọng. Bà ta đặt tách trà xuống bàn, có vẻ hơi nghiêm túc, nhìn em chồng mình: “Nhưng từ đâu mà em biết được chuyện này vậy?”

“Ở thành phố Z em có một người bạn thân, con trai của cô ấy cũng theo học tại học viện của Quách gia chúng ta này. Cậu con trai ấy có kể với mẹ mình về mấy thứ tin đồn linh tinh về thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Quách, người bạn đó cũng thật thà kể lại cho em nghe. Chị dâu! Bộ chị không hề hay biết cái gì thật hả? Ôi… Thừa Tuyên cũng bị ảnh hưởng nhiều lắm đó, danh tiếng của thằng bé ở học viện cũng không có tốt lành gì hơn đâu. Thân là tổng giám đốc của Quách thị, người đứng đầu học viện như vậy cũng quá là kì cục rồi…”

Quách phu nhân ngay lập tức tái xanh mặt mày, bà ta rơi vào trầm tư, giống như bị ai đó thôi miên khi nghe thấy con trai cưng của mình gặp chuyện. Quách Tuệ Lâm chỉ nhàn nhã uống trà, bà ta đánh mắt nhìn biểu tình ngơ ngác của chị dâu mình, nhếch mép cười ròi ung dung tự tại. Xem ra chiêu đánh rắn động cỏ này của bà ta phát huy được tác dụng rồi. Chỉ cần Quách phu nhân lại đứng ra phản đối chuyện hôn sự của Quách Thừa Tuyên thì bà ta không tin rằng đứa con gái đó sẽ được bảo vệ mãi.

Và nếu như một ngày Diệp Liên Tuyết chính thức rớt đài, không còn là thiếu phu nhân của Quách gia nữa thì cũng sẽ đến lúc để bà ta có thể ra tay. Đứa con gái đó, cả con tốt thí nhà họ Bạch mà bà ta đang nắm trong tay kia, những đứa đã từng có liên quan đến chuyện con gái bà ta suýt mất mạng, bà ta sẽ xử lý từng người một.

“Có thể trong mấy ngày nữa anh sẽ đi công tác, em ở nhà nếu như có việc gì cần thì cứ tìm Phó Duật nhé!”

Quách Thừa Tuyên đột ngột thông báo khi cả hai đang cùng ngồi trên sofa làm việc như mọi ngày. Diệp Liên Tuyết tròn mắt nhìn hắn, có chút bất ngờ.

“Anh đi bao lâu thế?”

“Sao thế? Bắt đầu nhớ anh rồi à? Không cho anh đi chứ gì?”

Cô lườm hắn một cái rõ sắc, nhất quyết chẳng thèm quan tâm nữa. Cái tên đàn ông này cũng thật là… sau khi trải qua chuyện xác thịt cùng nhau rồi thì dường như hắn càng ngày càng vô sỉ hơn thì phải, lúc nào cũng nói đùa được, còn là những trò đùa nhạt thếch nữa.

Nhìn thấy cô bắt đầu dỗi, Quách Thừa Tuyên chẳng biết làm cách nào ngoài việc cười trừ.

“Anh trai của anh về đây rồi, chi nhánh ở bên Anh quốc có bố anh nhưng cũng không có đủ nhân lực. Anh sang đấy giải quyết một số tình hình rồi sẽ về ngay thôi. Có thể là mất ít nhất năm ngày.”



Diệp Liên Tuyết gật đầu. Cô không có hiểu rõ lắm về mấy cái chuyện kinh doanh này đâu nhưng nghe phong phanh đâu đấy về cái chi nhánh của Quách thị ở bên Anh Quốc cũng không hề kém cạnh Quách thị ở thị trường Đại Lục này. Quách Nguyên hiện tại đang ở trong nước để dưỡng bệnh, chi nhánh ở Anh Quốc thiếu người cũng phải rồi. Thảo nào mấy ngày hôm trước cô nghe thấy Quách Thừa Tuyên nhận điện thoại từ nước ngoài, hắn còn dùng cả tiếng Anh để trao đổi, hẳn là dạo gần đây công việc của hắn phải nhiều gấp đôi đi.

Chỉ có điều một mình Quách Thừa Tuyên đảm đương nhiều chuyện như vậy thật sự cũng có chút khiến cho cô đau lòng… Hắn cứ bận rộn suốt còn lo chuyện của cô nữa.

Thôi thì thời gian hắn đi công tác, cô cứ ở nhà phát huy tối đa năng lực của mình vậy. Hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên cũng phải đến lúc cần được trao đổi, luận ý kiến rồi, sớm thôi cô và Kỷ Thương sẽ đảm nhận vụ này. Quách Nguyên sớm bình phục thì chi nhánh Quách thị ở Anh Quốc sẽ lại có người đảm nhiệm, như vậy thì Quách Thừa Tuyên có thể bớt việc hơn rồi.

“A Tuyết này…”

Hắn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào mà cô không hay biết. Khi cô ngơ ngác, giật mình thì đã sớm rơi vào vòng ôm của hắn tự khi nào mà chẳng hay. Cái tên này… không hiểu sao càng ở với hắn lâu, cung phản xạ của cô càng dài ra hơn thì phải.

“Nói chuyện gì thì thỉnh anh nói cho đàng hoàng, đừng có hở một chút là đụng chạm rồi ôm em như vậy. Cả ngày toàn bị anh dọa cho giật mình rồi…”

Hắn bật cười, khẽ xoa đầu cô. Hắn càng sấn đến, cô càng ai oán chau mày, nhưng tuyệt nhiên cô không có từ chối hắn bao giờ. Nhưng mà càng lúc hắn càng thấy cô đáng yêu, càng muốn lúc nào cũng ôm ấp cô thì sao bây giờ?


“Thời gian tới anh phải đi công tác rồi, em thấy đó, anh nhiều việc kinh khủng, ở công ty cũng cực kì căng thẳng. Chỉ có về nhà gặp em như thế này mới khiến cho anh có thể thoải mái đôi chút thôi…”


Lại vòng vo, lý lẽ. Diệp Liên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, muốn thông qua ánh mắt gửi đến hắn một thông điệp cực kì rõ ràng “Anh có cái gì thì nói mau lên, đừng có suốt ngày vòng vo tam quốc!”


Quách Thừa Tuyên đương nhiên là hiểu được những gì cô muốn truyền tải qua đôi mắt biết nói kia rồi. Hắn bật cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cô cũng bất giác siết chặt thêm.


“Ý của anh là anh đi rồi sẽ nhớ em lắm, vậy nên nhân lúc anh chưa đi, em có thể chiều anh một chút hay không?”


Vô sỉ! Hết sức vô sỉ! Diệp Liên Tuyết vớ lấy chiếc gối con tựa lưng ném thẳng vào trong đầu hắn, lòng thầm mắng hắn là cái tên bại hoại, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nhưng mà sau đấy thì cô cũng đâu có thoát được, Quách Thừa Tuyên là đàn ông, lại cao lớn vạm vỡ hơn cô, hắn có nhấc bổng cô lên cũng là chuyện cực kì dễ dàng thôi mà. Diệp Liên Tuyết cảm thấy nhất định là có sai sót ở đâu đó rồi, tại sao hắn càng ngày càng không nghe lời cô như vậy chứ?


Diệp Liên Tuyết bị hắn bế bổng lên kiểu công chúa, không ngừng kháng nghị đánh vào lồng ngực hắn, nhưng mà Quách Thừa Tuyên nào có quan tâm đến đâu chứ. Da thịt hắn dày, rắn chắc như thế, nếu cô đánh vào, hắn chỉ sợ tay cô bị đau hơn thôi. Mà nếu như Diệp Liên Tuyết đau đớn, hắn sẽ là người đau lòng.


Tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ của nam nhân từ từ nhỏ dần rồi ngưng bặt lại sau tiếng đóng sầm cửa. Tối nay e rằng Diệp Liên Tuyết lại chạy không thoát rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK