Chới với trong cơn ác mộng không lối thoát, Diệp Liên Tuyết choàng tỉnh giấc, trước mắt là hiện thực, cô đang nằm trên giường lớn, quang cảnh xung quanh tối đen.
Cả người nhớp nháp toàn là mồ hôi, Diệp Liên Tuyết uể oải chống tay xuống giường rồi gượng ngồi dậy. Cô mở tủ lấy một chiếc áo khác thay ra rồi mở cửa bước ra ngoài phòng khách.
Ba giờ sáng, gian nhà rộng lớn lạnh tanh từ lâu chẳng còn hơi người. Cô đi vào trong bếp rót nước uống, giấc mơ vừa rồi thực sự trút cạn sức lực của cô.
“Là cô chưa ngủ hay bây giờ mới dậy thế?”
Quách Thừa Tuyên cũng đi ra ngoài, hắn nhìn Diệp Liên Tuyết mặc độc một chiếc quần đùi ngắn và chiếc áo ba lỗ con con, không hiểu sao ánh mắt dần trở nên nóng rực.
Cô bất ngờ khi nhìn thấy hắn ở đây, lại càng mất tự nhiên hơn khi nhìn thấy tầm mắt hắn đang dừng lại ở bộ quần áo của mình. Được rồi! Là con gái khi ở một mình thì sẽ luôn có kiểu ăn mặc thoải mái như thế này đấy, huống hồ gì cô cũng chưa bao giờ ngờ được là hắn lại tỉnh dậy giữa đêm như thế này.
“Tôi vừa ngủ một giấc dậy, ra ngoài uống nước. Anh không ngủ sao?”
Hắn gãi đầu, điệu bộ giống như vẫn còn khá ngại khi nhìn thấy cô ăn mặc như thế: “Tôi cũng như cô.”
Nói là không thích thì chính là nói dối, hắn là đàn ông với nhu cầu sinh lý bình thường, cô lại còn là hôn thê của hắn, dáng người mê ly nghiêng nước nghiêng thành như thế bảo hắn không động tâm thì là giả. Nhưng dù sao thì vẫn chưa phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Diệp Liên Tuyết còn chịu dư chấn của cơn ác mộng vừa rồi, cả khuôn mặt vẫn còn chút xanh xao. Nhìn thấy Quách Thừa Tuyên ở đây, không hiểu sao cô càng chột dạ.
Dường như có thứ gì đó đang đến? Linh cảm của cô mãnh liệt lắm, và cô hoàn toàn có dự cảm không lành. Đó cũng là lý do hiện tại cô vẫn còn thấy bất an.
Ngồi phịch xuống sofa, mặc kệ gian nhà tối đen như mực, Diệp Liên Tuyết khó nhọc nhắm mắt. Từng cảm giác hỗn độn trong lòng khiến cho cô không tài nào ngủ nổi, cả người mệt mỏi, bực bội.
Nếu như ngày trước cô sẽ mặc kệ Mạc Tử Duy muốn làm gì thì làm, uy hiếp cô làm sao thì uy hiếp nhưng hiện tại thì điều này không thể! Nhất định cô không được để chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này với Quách Thừa Tuyên.
“Không trở về phòng sao? Ở đây không khéo lại cảm lạnh đó.”
Hắn đặt xuống bàn một cốc nước nóng, ngồi xuống bên kia ghế sofa, nơi mà Diệp Liên Tuyết đang nằm.
“Khuya rồi đừng uống nước lạnh nữa.”
Dễ chịu thật! Diệp Liên Tuyết chẳng nói gì, nhưng không hiểu sao những lời lẽ quan tâm này của Quách Thừa Tuyên thực sự khiến cho cô cảm thấy cực kì nhẹ nhõm. Giống như một liều thuốc tiên có công dụng chữa lành, hắn đem toàn bộ những rối bời trong lòng cô xoa dịu, trấn an.
“Nếu có chuyện gì không tốt cứ tìm đến tôi tâm sự cũng được. Chúng ta sắp là vợ chồng với nhau rồi.”
Sắp là vợ chồng… khái niệm này khiến cho Diệp Liên Tuyết phải rung động. Người đàn ông này, tự bao giờ, cô lại cảm thấy hắn chính là đối tượng tuyệt vời đến thế này không biết.
“Anh chắc chắn đến như thế là muốn trói buộc cuộc đời mình vào tôi rồi sao? Anh sẽ không hối hận chứ?”
Ba giờ sáng, cả gian phòng chìm trong tối đen tĩnh mịch. Hai thân ảnh một nằm một ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, ánh mắt hướng về nhau, không hiểu sao trong hai đôi mắt bập bùng lên biết bao nhiêu đốm lửa ái tình.
Quách Thừa Tuyên đột ngột tiến sát lại, nơi Diệp Liên Tuyết đang nằm bây giờ lại bị hắn bao trùm lên. Cô nín thở, dường như toàn bộ nơ ron thần kinh đều căng cứng, Quách Thừa Tuyên đang chống người ở phía trên cô, rất gần.
“Nếu như tôi nói tôi không đợi được ngày kết hôn với cô thì sao?”
Diệp Liên Tuyết nằm yên không nhúc nhích, lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới với khoảng cách gần như thế này, toàn bộ xúc giác đều bị hắn xâm chiếm lấy. Mùi hương nam tính của hắn vấn vít xung quanh cô, cả giọng nói trầm thấp mê người càng khiến cho tim cô rung lên theo từng đợt trầm bổng.
Người đàn ông này là một tên yêu nghiệt! Cô tự hỏi, nếu như không vướng bận những chuyện không đâu về thân phận giữa hai người, cô sẽ yêu hắn chứ?
Diệp Liên Tuyết không đẩy hắn ra. Kì lạ thật! Cô nằm yên bất động ở đấy, khi mà trên người mình đang có thêm một người đan ông nữa, hắn đang nhìn cô, chưa từng rời mắt, ánh mắt hắn giống như có mê dược, sẵn sàng dắt người ta vào bể sâu tình ái không lối thoát.
“Diệp Liên Tuyết, sao chúng ta không thể bỏ hết tất cả mọi thứ không hay để vì nhau nhỉ? Tôi không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nữa rồi.”
Cô vẫn im lặng nhìn hắn. Thực ra cô cũng như hắn, không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này từ lâu rồi. Có lẽ đó cũng là lý do khiến cho cô khẩn trương khi có nhiều mối nguy hiểm cứ luôn luôn rình rập xung quanh để trực chờ phá tan mối quan hệ này.
Hơi thở của cả hai đan vào nhau, hai lồng ngực phập phồng lên xuống vì điều hoà nhịp thở. Cả gian phòng nóng bừng lên.
Quách Thừa Tuyên đưa tay vuốt tóc Diệp Liên Tuyết, lần đầu tiên hắn chạm vào cô, ngắm nhìn cô ở khoảng cách này. Diệp Liên Tuyết xinh đẹp hơn bất kì ai mà hắn từng gặp qua, cô không phô trương, chỉ lặng yên mà xinh đẹp, cô bí ẩn, có chút gì đó khiến cho hắn không thể nào dứt ra được.
Và hắn thực sự không ngăn nổi lòng mình mà rung động trước cô. Phải! Hắn đã thực sự rung động… với vợ tương lai của mình, với người mà hắn đã từng sợ rằng mình sẽ rung động.
Một nụ hôn đáp xuống, không báo trước, đem toàn bộ những suy nghĩ rối ren trong lòng hai người quăng đi đâu hết. Diệp Liên Tuyết không phản kháng, cô nghênh đón nụ hôn này, không bài xích, ngược lại trong lòng còn có cảm giác mãn nguyện.
Từng chút từng chút thân mật xâm chiếm. Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, Diệp Liên Tuyết trúc trắc nghênh đón, cô đầu hàng trước sự thuần thục của người đàn ông hơn mình tận bảy tuổi, hoàn toàn không hối hận.
Rời khỏi đôi môi ngọt lịm như mật, Quách Thừa Tuyên rải dần nụ hôn xuống hõm cổ cô, thầm cảm ơn bộ quần áo có chút mỏng manh này của cô.
Chợt, Diệp Liên Tuyết kháng nghị lại. Cô vội đẩy hắn ra, khi ánh mắt vẫn còn hơi long lanh một tầng sương mỏng. Cô nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này nếu chậm thêm một chút nữa thôi sẽ càng trở nên nguy hiểm khó nắm bắt lại.
Quách Thừa Tuyên nhận ra được mình đã đi quá trớn, hắn thở hắt ra một hơi, cố trấn tĩnh bản thân mình lại. Chết tiệt! Hắn đã quên mất thế nào là cần phải dừng lại, suýt nữa thì đã khiến mọi chuyện tệ đi.
Diệp Liên Tuyết ngồi dậy, cô chỉnh lại tóc mình, hơi mất tự nhiên mà với lấy ly nước trên bàn uống hết. Tình huống vừa rồi thực sự khiến cho cô mụ mị đầu óc, suýt chút nữa là quên mất phải cự tuyệt hắn rồi.
“Xin lỗi… là tôi không tự chủ được…” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng xin lỗi, dẫu cho trong lòng hắn vẫn còn nhiều luyến tiếc. Đôi môi ngọt lịm kia của cô thực sự đã khiến cho hắn say mê mất rồi.
“Anh mau đi ngủ sớm đi! Tôi đi ngủ đây!”
Cánh tay của cô bị hắn kéo lại, đầy bất ngờ, Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, lại nhìn thấy hình như Quách Thừa Tuyên đang cực kì tủi thân.
“Tôi rất vui vì cô không từ chối tôi. Ngủ ngon nhé!”
Giữa lúc tâm trạng ai cũng đang rối bời như thế này thì chắc chắn sẽ không thể nào nói ra được mấy lời gì có ý nghĩa đâu. Quách Thừa Tuyên nhìn Diệp Liên Tuyết đóng cánh cửa phòng lại, nặng nề nhắm mắt rồi thở hắt ra một hơi. Hắn tự xác định cho mình một đêm không ngủ, một đêm để tâm trí mình lạc lối trong sự ngọt ngào của đôi môi kia.
Mất một lúc trằn trọc, Diệp Liên Tuyết mới có thể ngủ lại được. Cô lại mơ, nhưng giấc mơ lần này lại dịu dàng, yên bình đến kì lạ. Quách Thừa Tuyên có tác dụng chữa lành, điều này cô mới phát hiện ra, thật tốt!
Cô không biết được rằng linh tính của mình chưa bao giờ sai. Khi cô vừa an ổn trở lại, nguy hiểm sẽ lần nữa ập đến. Một bức ảnh được âm thầm tung ra. Trong bức ảnh đấy có cô, lúc này trông cô rất trẻ, thoạt nhìn chỉ vừa mười bảy mười tám, cô đang cực kì thân mật ngồi trên đùi một người con trai khác, hắn lại tuỳ tiện ôm lấy eo cô.
Người con trai đấy không ai khác chính là Mạc Tử Duy.