“Em đang sống cùng cậu ta sao?” - Kỷ Thương từ đằng sau đi đến, Diệp Liên Tuyết đánh mắt nhìn anh rồi lại thôi không nhìn nữa.
Cô gật đầu, một cách bình thường, dù sao thì mối quan hệ của hai người cũng không phải là một dạng đặc thù gì lắm, có ở cùng nhau cũng chẳng ra sao, không ở cùng mới có vấn đề.
Kỷ Thương hôm nay đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng anh cũng không phản bác bất cứ điều gì.
“Em gái của anh lớn thật rồi đấy!”
Anh lơ đễnh buông ra một câu đầy thâm ý, bất giác khiến cho Diệp Liên Tuyết phải chau mày nhìn anh, biểu tình như rất muốn biết là anh đang có ý gì.
“Vừa rồi ở bữa cơm đó, anh không có ý định sẽ tiếp nhận bệnh án của cậu thiếu gia đó đâu.” - Anh thở hắt một hơi, lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá rồi định châm lên một điếu.
Không ngờ là Diệp Liên Tuyết ngay lập tức liền giằng lấy bao thuốc lá từ tay anh, đôi đầu mày xinh đẹp chau lại đầy kháng nghị. Cô cất bao thuốc vào trong túi mình, nhìn anh đầy ghét bỏ.
Kỷ Thương bật cười. Cô em gái này cũng thật là, không muốn anh hút thuốc liền làm ra vẻ mặt đấy. Anh xoa đầu cô thật mạnh tay, hệt như khi cả hai còn nhỏ, làm cho tóc của Diệp Liên Tuyết nhất thời rối tung hết cả lên.
Vò lại mái tóc vừa bị anh làm cho rối tung, Diệp Liên Tuyết chẳng thèm để ý đến người anh trai này của mình nữa. Dạo gần đây những người xung quanh cô ai cũng đều hút thuốc, đáng ghét thật, cô ghét cay ghét đắng cái mùi thuốc lá. Vừa rồi ở trên bàn ăn cơm, Diệp Liên Tuyết cũng có thể ngửi thấy được trên người của Quách Thừa Tuyên toàn là mùi thuốc.
“Có phải em vì cậu ta mà nhận bệnh án này không? Ý anh là em sẽ nhận bệnh án này thay vì anh.”
Diệp Liên Tuyết đá đá mũi giày xuống đất, cô nghĩ ngợi rất lâu rồi mới trả lời lại Kỷ Thương.
“Không! Em vì tiền thôi, dạo gần đây nghèo túng thật rồi!”
Kỷ Thương không vội vạch trần ra sự thật trước mặt Diệp Liên Tuyết. Đứa em gái này của anh trước mặt người ngoài có thể là một đám sương mù dày đặc kín kẽ không biết đâu là thật đâu là giả nhưng anh là người đã lớn lên cùng cô, thoạt nhìn đã liền biết được rằng cô đang nói dối hay là nói thật rồi.
Anh không sợ rằng Diệp Liên Tuyết sẽ động lòng vì một ai đó, thậm chí anh còn vui mừng là đằng khác. Nhưng vấn đề là người đó là người như thế nào, anh đang nói về Quách Thừa Tuyên, người đàn ông này vẫn chưa hoàn toàn khiến cho anh có thể tin tưởng gửi gắm em gái mình đâu.
Diệp Liên Tuyết lại uể oải nhìn ra ngoài đường khi Quách Thừa Tuyên đang lái xe. Việc này đã sớm trở thành thông lệ, hắn cũng không cảm thấy lạ lùng gì nữa, chỉ thỉnh thoảng hắn vẫn hơi tự hỏi là rốt cuộc Diệp Liên Tuyết có bao nhiêu chuyện cần phải suy nghĩ, cô đang giấy điều gì trong lòng thế?
Khoảng cách giữa hai người ngày càng được rút ngắn, đúng như cách hắn muốn. Nhưng nếu hỏi hắn hiểu biết về cô bao nhiêu, hắn vẫn thực sự không thể nào trả lời được. 80%? Không khả thi. 50%? Cũng không hẳn. 20%? Có lẽ thế. 5%? Cái này khách quan hơn.
“Vừa rồi cảm ơn cô nhé!” - Hắn vẫn là người phá vỡ sự tĩnh mịch giữa hai người.
Diệp Liên Tuyết quay sang nhìn mắt, hơi nghiêng đầu, ý muốn hỏi hắn rốt cuộc đang cảm ơn cô vì chuyện gì.
“Chuyện nhờ anh trai cô nhận bệnh án của anh trai tôi đấy. Cũng may là nhờ có cô.”
“Ơn nghĩa gì đâu. Cũng chưa chắc là Kỷ Thương giúp được, ôm hy vọng nhiều như vậy làm cái gì?”
Kỷ Thương có thể không giúp được nhưng xác suất Diệp Liên Tuyết có thể giúp được phải cao hơn 70%. Đúng như Kỷ Thương nói, cô sẽ là người chính thức nhận bệnh án này, dưới danh nghĩa là Kỷ Thương. Hay nói một cách chính xác hơn chính là Thánh thủ sẽ ra tay để nhận bệnh án này của Quách Nguyên.
Tất nhiên là Quách Thừa Tuyên không đời nào biết được chuyện này đâu. Cô không muốn cho hắn hy vọng, cũng không muốn hắn xem những chuyện này là ơn nghĩa cần phải mang hay gì. Với cô, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Không ngờ Quách Thừa Tuyên lại nói: “Tôi dốc gần hết tâm sức để đi tìm Thánh thủ, cô biết người đấy chứ, là cái người được mệnh danh là thần y nghìn năm có một, Hoa Đà tái thế đấy. Ban đầu tôi muốn tìm người đấy để giúp anh tôi, bây giờ thì tôi càng thiết tha muốn tìm người đấy để giúp cả cô nữa.”
Diệp Liên Tuyết không nhìn hắn, cô lại đánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô. Thánh thủ mà hắn muốn tìm không ai khác chính là cô, nhưng chuyện này cô không được phép nói ra với hắn, cũng có thể là chưa phải lúc, cũng không biết là đến khi nào mới là thời điểm thích hợp.
Về đến căn hộ quen thuộc, Diệp Liên Tuyết không nói nhiều, vội quay về phòng mình. Không ngờ Quách Thừa Tuyên lại nhanh hơn, gọi cô lại.
“Vừa rồi ông nội có gửi cho cô một món quà. Biết là cô không nhận đâu nhưng ông nội cứ gặng muốn đưa nó cho cô. Cô biết đó, chắc là ông nội sợ cô thiệt thòi, muốn bù đắp một chút nên tôi nhận thay. Bây giờ nó là của cô.”
Diệp Liên Tuyết chau mày nhìn chiếc hộp máy tính đời mới nhất đang ở trước mặt. Cái này thực sự có hơi quá rồi. Nhưng là quà của ông nội, cô không thể từ chối được.
“Tôi sẽ gửi tin nhắn đến cảm ơn ông nội sau. Phiền anh rồi.”
Cô ôm chiếc máy tính mới về phòng, suy nghĩ nửa ngày cũng không có ý định mở nó ra.
Chuyện này vẫn khoan hãy tính, thân phận của cô có chút đặc biệt, mấy thứ đồ công nghệ như thế này cứ để cho chuyên gia thẩm định nó trước đi.
Diệp Liên Tuyết mở máy tính lên bắt đầu làm việc. Thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra đến nỗi công việc của cô cứ chất thành đống mãi mà chẳng xử lý được nổi. Không ngờ vừa mở máy tính lên, địa chỉ e-mail mà cô thường sử dụng dưới danh nghĩa là Thánh thủ lại có thông báo mới.
Người gửi lần này không ai khác lại chính là Quách Thừa Tuyên. Diệp Liên Tuyết có chút bất ngờ, không ngờ hắn tìm được địa chỉ e-mail này nhanh thật.
Hắn muốn nhờ vả Thánh thủ có thể xem qua hồ sơ bệnh án của anh trai mình hay không. Diệp Liên Tuyết nhếch môi cười, bấm tin nhắn gửi đến cho Kỷ Thương.
“Quách Thừa Tuyên tìm đến em rồi, ý là dưới tư cách Thánh thủ.”
Đối phương trả lời tin nhắn ngay lập tức, thậm chí Diệp Liên Tuyết còn thoáng hình dung ra được sự gấp gáp của Kỷ Thương.
“Em để lộ sớm như vậy sao?”
“Không! Chỉ là anh ấy muốn em xem qua hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên mà thôi. Còn việc biết Thánh thủ là ai thì em nghĩ vẫn chưa biết.”
“Đừng tiết lộ quá nhiều. Anh biết được một điều là Quách Thừa Tuyên đang nghi ngờ anh là Thánh thủ, em cứ án binh bất động đi, muốn trao đổi cái gì cứ thông qua anh là được. Nhất định không được để bị lộ, có biết chưa?”
“Được rồi, trăm sự nhờ anh vậy!”
Diệp Liên Tuyết nghĩ ngợi gì đấy rồi lại trả lời e-mail kia của Quách Thừa Tuyên. Cô xác nhận với hắn là sẽ xem qua hồ sơ bệnh án đó. Không ngờ Quách Thừa Tuyên giống như trực chờ phản hồi, ngay lập tức trả lời lại ngay.
“Xác suất để hồi phục sau điều trị là bao nhiêu?”
“99%. Nhưng vấn đề là tôi có muốn nhận hay không.”