Bạch Ly nắm chặt điện thoại, tay còn lại cuộn thành quyền, móng tay ghim vào trong da thịt đau điếng cũng không đáng sợ bằng ánh mắt dữ tợn của cô ta. Nhân viên đang chăm sóc da mặt cho cô ta cũng bị thứ hơi thở nguy hiểm này dọa đến sợ.
Cô ta ngồi bật dậy khỏi giường chăm sóc da, Bạch Ly tức đến nỗi thở cũng không đều, lồng ngực phập phồng dữ tợn. Cô ta đuổi nhân viên đi ra ngoài, còn mình ở lại trong phòng, không có cách nào điều chỉnh được tâm trạng sao cho bình ổn.
Tối hôm qua, khi mà tưởng chừng như cô ta đã suýt nữa thì có thể làm cho Diệp Liên Tuyết bẽ mặt vì dám ngang nhiên xuất hiện ở tại bàn ăn thì Quách Thừa Tuyên lại đến và tạt cho cô ta một gáo nước lạnh băng đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy buốt. Bạch Ly thực sự không thể nào hiểu được hai người họ rốt cuộc là đang đóng kịch hay thực sự hạnh phúc đến nỗi khiến cho cô ta cũng phải cảm thấy thật gai mắt.
Chấp niệm đối với Quách Thừa Tuyên, thực tình không phải cứ ngày một ngày hai là có thể buông bỏ được.
“Tại sao lại không hủy? Chẳng phải bà đã nói rằng hôn ước sẽ bị hủy rồi sao?”
Đầu dây bên kia nói mấy câu, Bạch Ly ngay lập tức đỡ trán. Cô ta tức đến phát điên lên mất. Tại sao hết lần này đến lần khác Diệp Liên Tuyết có thể dễ dàng biến nguy thành an như thế?
Hôn ước giữa hai người họ vẫn chưa bị hủy bỏ, cô ta cũng không thể nào ngồi yên mãi như thế này được. Nhưng kì thực Quách Thừa Tuyên đối với cô ta bây giờ chính là không niệm tình nữa, e rằng ngày tháng sau này có muốn động được vào Diệp Liên Tuyết cũng là một chuyện thực sự khó khăn.
Bạch Ly cúp điện thoại, tức giận vẫn chưa có cách nào tản đi hết được nhưng cái đang tồn tại hiện hữu bám riết lấy cô ta bây giờ có lẽ là lo lắng thì đúng hơn.
Chuyện bệnh án của Quách Nguyên càng khiến cho Diệp Liên Tuyết thêm phần bận rộn. Cô hoàn thành xong sớm luận văn của mình, giao nó cho Phong Dã Thiệu xem xét còn mình thì dốc toàn bộ tâm sức vào bệnh án kia. Có đôi lúc, Kỷ Thương cũng phải nhiều lần nhắc nhở rằng cô đang làm việc quá sức, nhưng anh không thể nào biết được cô đang lao lực vì cái gì.
Diệp Liên Tuyết càng bận rộn vào ban ngày, ban đêm về đến nhà thường sẽ ngủ ngay. Thân là người đàn ông của cô, Quách Thừa Tuyên đôi khi cũng cảm thấy cực kì hụt hẫng. Nhưng cũng vì những biểu hiện này, hắn mới dần sáng tỏ ra được một số suy nghĩ từ trước đến nay cứ tồn tại như mây mù trong đầu hắn về người con gái này.
Bệnh án của Quách Nguyên là do Kỷ Thương đảm nhiệm chính, hắn cũng đã nhìn thấy chính xác trong hồ sơ bệnh án có chữ kí của Kỷ Thương, nhưng có vẻ như Diệp Liên Tuyết lại đang lao lực hơn cả phần đáng ra cô phải làm. Hắn cũng biết được rằng luận văn tiến sĩ của Diệp Liên Tuyết cũng đã được nộp xong, sớm hơn so với dự định gần hai tháng, điều này cũng thật sự vô lý.
Cô đang đầu tư quá sức vào bệnh án của Quách Nguyên, là đang cố tình muốn học hỏi từ Kỷ Thương hay năng lực của cô thực sự có thể cân được một bài toán khó nhằn này?
Hắn đem những suy nghĩ, trăn trở trong lòng mình bấy lâu tìm đến Phó Duật - cái người dạo này đang bị bố mẹ bắt về nhà chính để đi xem mắt, cả tháng không thấy tăm hơi. Không ngờ Phó Duật lại cười lớn, còn vỗ vai chê hắn là cái đồ ngốc, chỉ biết suy diễn.
“Tôi hỏi cậu này, trên đời này có cái gì có thể qua mặt được tôi hay không chứ? Không phải ngày trước tôi đã từng điều tra cô bé nhà cậu giúp cậu rồi hay sao? Một bộ hồ sơ trắng tinh tươm, ảnh cũng chỉ lác đác một vài tấm, cô bé đó bị câm lâu đến như vậy, giao tiếp cũng có vấn đề, cho dù có thiên phú y thuật cũng không thể nào không qua trường lớp đào tạo mà thành được. Cậu đa nghi quá rồi đấy, không sợ một khi cô ấy biết được cậu nghi ngờ thì sẽ buồn à?”
Quách Thừa Tuyên chỉ ậm ừ không nói. Chính vì những điều mà Phó Duật vừa nói ra mới làm cho hắn trăn trở, bằng không hắn đã sớm đem cái suy nghĩ điên rồ kia trong đầu mình xem là thật rồi. Có vẻ như hắn đa nghi thật, hắn cố nén cái cảm giác kì lạ trong lòng mình xuống, xem ra hắn nên suy nghĩ thoáng hơn như cách Phó Duật nói rồi.
Buổi tối, vẫn ngồi ở sofa làm việc, Diệp Liên Tuyết ngồi cạnh hắn nghịch điện thoại, trông cô có vẻ như mỏi mệt rõ. Lúc này hắn mới có thời gian để dịu dàng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc đầy cưng chiều.
“Luận văn đã sớm xong rồi, em còn bận rộn đến thế sao?”
“Vâng, mấy ngày hôm nay em đến trường chỉ để trao đổi với Kỷ Thương về bệnh tình của anh trai anh mà thôi. Trừ bỏ mấy lần Quách Nguyên đến bệnh viện tìm Kỷ Thương thì hầu như anh ấy sẽ cùng với em và Phong Dã Thiệu trao đổi với nhau ở trường.”. truyện xuyên nhanh
Diệp Liên Tuyết không có giấu diếm chuyện cô trực tiếp nhúng tay vào bệnh án lần này khiến cho Quách Thừa Tuyên cũng bỏ bớt đi suy nghĩ đa nghi kia. Hắn vuốt tóc cô, cưng chiều hơn bao giờ hết, nhìn đôi mắt lộ rõ mệt mỏi của cô, cảm thấy thực sự yêu thương cô đến vô vàn.
“Những chuyện nào nặng quá cứ để cho giáo sư Kỷ đi em, em đừng lao lực quá như thế.”
Diệp Liên Tuyết đánh mắt lườm hắn một cái: “Không phải em cố gắng để cưới anh sao? Em mà không cố trị khỏi bệnh của Quách Nguyên thì anh đoán xem mẹ anh có đồng ý cho anh dẫn em vào cửa Quách gia hay không?”
Quách Thừa Tuyên cười lớn, trong lòng vui như hoa nở, khẽ nhéo mũi cô một cái: “Có như thế nào thì anh vẫn sẽ lấy em mà.”
Không ngờ Diệp Liên Tuyết còn chắc chắn hơn: “Em phải có cái gì đó đổi lại cho sự cố gắng của anh chứ. Nếu cứ để cho anh làm hết mọi chuyện thì cũng không hay đâu.”
Hẳn đây chính là giây phút Quách Thừa Tuyên suy nghĩ rằng mình đã chọn được đúng người. Người mà ngày trước hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng cô hòa thuận sống cùng nhau suốt kiếp bây giờ lại là người mà hắn yêu nhất. Diệp Liên Tuyết khác biệt toàn bộ với những người khác, cô hơn hẳn những tiểu thư danh viện cứ chực chờ nhào vào trong lòng hắn, cô hiểu chuyện, giỏi giang, có chính kiến riêng và mạnh mẽ. Đó chính là tất cả những điều khiến cho hắn càng yêu cô nhiều hơn.
“Có lẽ tháng sau em sẽ cùng với Kỷ Thương đưa anh trai anh ra nước ngoài chữa trị.”
Quách Thừa Tuyên nhíu mày: “Gấp thế sao? Em cũng phải đi à?”
“Học hỏi thôi.” - Cô cười giả lả, cô đâu thể nói rằng cô chính là người phụ trách chính bệnh án này chứ.
“Em đi bao lâu? Có cần anh…”
“Anh đừng lo lắng gì, cứ ở nhà ngoan ngoãn là được. Em cùng với Kỷ Thương đi một thời gian mà thôi, em vẫn sẽ thông báo tình hình cho anh thế nên anh đừng lo lắng nhiều quá nhé!”
Nói không lo lắng thì chính là nói đùa, Quách Thừa Tuyên mặc dù ngoài mặt thỏa hiệp nhưng trong lòng lại dậy thêm một đợt sóng nữa. Sự nghi ngờ của hắn vẫn chưa có lúc nào tan đi hết, và hắn thực sự rất muốn biết rằng một khi ra nước ngoài, năng lực của cô gái này sẽ bộc phát đến đâu. Khi mà hắn cũng đã và đang cảm nhận được cô đang cố gắng ghìm chặt năng lực của mình khi ở cạnh hắn như thế này.