“Người đang vẫn đang ở bệnh viện thôi, nhưng các người tự đến tìm rồi đưa về đi.”
Mặc dù lời chỉ dẫn này thực chất chẳng có lấy một chút thiện chí nào nhưng Diệp Liên Tuyết thừa biết đây chính là sự hoà hoãn tối đa mà Quách Tuệ Lâm đưa ra cho cô rồi.
Quách Thừa Tuyên ngay lập tức cho người đến bệnh viện tìm Lưu Chỉ Nghi, còn lại, hắn và Diệp Liên Tuyết vẫn ở Quách gia để nói cho xong chuyện.
“Tuệ Lâm… Về sau nếu chuyện gì không rõ ràng thì đừng có hành động tuỳ tiện như thế nữa. Con xem chỉ vì con không điều tra kĩ lưỡng hại người khác phải gánh tội thay rồi đó. May mà A Tuyết có anh trai mình bảo vệ, bằng không oan khuất này làm sao mà sáng tỏ được đây?”
Quách Tuệ Lâm nhìn Diệp Liên Tuyết, đương nhiên là bà ta chưa bao giờ phục. Bà ta một thời vang danh lẫy lừng vì sự tàn độc chẳng khác gì nam nhân nhưng lần này lại bại dưới tay một con nhóc còn nhỏ tuổi hơn cả con gái của bà ta, làm sao có thể chấp nhận được đây?
Nhưng hiện tại trước mặt Quách lão gia tử, trước mặt gia tộc, bà ta mặc dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận điều này.
“Chuyện này là con chưa tìm hiểu kĩ đã vội kết luận dẫn đến sai lầm lớn. Lỗi này con nhận, cũng gửi lời xin lỗi đến hai cháu.”
Quách Thừa Tuyên không nói gì, hắn đánh mắt sang nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy từ đầu đến cuối cô vẫn bày ra bộ mặt đầy thiếu kiên nhẫn. Ai cũng biết rằng Diệp Liên Tuyết chẳng hơi đâu để tâm đến mấy lời dài dòng như thế này đâu nhưng trước mặt trưởng bối, cô thực sự không muốn đem người ta đặt vào mắt.
Nhưng Quách Tuệ Lâm đã thoả hiệp, cô cũng lấy lùi làm tiến, đối với lời xin lỗi không mấy thiện chí này của bà ta xem như tạm chấp nhận.
“Di Dung đã tỉnh lại rồi, không biết là tình trạng của con bé như thế nào thưa cô?” - Quách Thừa Tuyên lên tiếng đánh sang việc khác, xem như chuyện vừa rồi đến bước này là đã giải quyết xong.
Nhắc đến Mộ Di Dung, người làm mẹ như Quách Tuệ Lâm cũng tự cảm thấy lấn cấn. Bà ta vừa hay tin con gái mình tỉnh, cùng con mình rắp tâm bày ra cái bẫy này để ép Diệp Liên Tuyết đến đường cùng. Bây giờ mọi chuyện bung bét hết ra, Mộ Di Dung cũng bị ăn chửi thay cho Diệp Liên Tuyết, thần trí cả buổi chiều giờ không ổn định phải nhờ đến thuốc an thần.
Mà nghe thấy Quách Thừa Tuyên còn có ý muốn hỏi thăm như thế này thực sự khiến cho bà ta ít nhiều cảm thấy gai mắt. Tại vì ai mà con gái bà ta ra nông nỗi này?
“Sức khoẻ con bé không có gì đáng ngại. Duy chỉ chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến khiến cho con bé thấp thỏm không yên mà thôi.”
Quách Thừa Tuyên cười lạnh, tự mình bày ra cái bẫy dồn người khác đến bước đường cùng rồi bây giờ lại ai oán muốn đổ lỗi cho người khác sao? Đúng thật là trơ trẽn hiếm thấy!
“Chuyện này dù sao cũng có người đứng sau giàn xếp, cháu và A Tuyết cũng chỉ là tự đứng lên đòi lại công đạo cho mình mà thôi. Chẳng lẽ cô đang trách hai đứa chúng cháu? Cô à! Giờ này có trách thì cũng nên trách kẻ đầu têu bày ra trò này thôi, không có lửa thì làm sao có khói?”
Quách Tuệ Lâm tức anh ách. Cùng chảy dòng máu nhà họ Quách trong người thế nhưng đứa cháu trai này của bà ta lại không từ một thủ đoạn nào muốn dìm chết bà. Tất cả cũng chỉ vì một đứa con gái không đâu ra đâu nhảy vào, bà ta căm ghét Diệp Liên Tuyết đến cực điểm, hận không thể nào giết chết được cô.
“Làm sao cô trách hai đứa được chứ! Chuyện lần này là cô có lỗi. Hai đứa cũng nên sắp xếp thời gian vào thăm Di Dung một lát đi.”
Kiểu người khẩu phật tâm xà này xưa nay không phải hai người chưa từng gặp. Nhưng với người phụ nữ này thì đặc biệt mở mang tầm mắt. Quách Thừa Tuyên không nói gì, hắn chỉ gật đầu lấy lệ.
Diệp Liên Tuyết không còn kiên nhẫn nữa, vốn định nói với Quách Thừa Tuyên cùng nhau trở về. Không ngờ lời còn chưa ngỏ, chuyện khác lại ngay lập tức ập đến.
Cả nhà họ Quách đông đủ đang ngồi ở phòng khách cũng khá bất ngờ với sự xuất hiện của Bạch lão gia cùng với Bạch Ly. Và dường như ai nấy cũng đều tự có câu trả lời của riêng mình cho lý do hai người họ đột ngột đến đây.
Ngày trước Bạch Ly đến Quách gia là chuyện kì thực rất bình thường. Cô ta thân thiết với Quách phu nhân như chị em, hơn nữa cũng có giao tình từ nhỏ đến lớn, trưởng bối Quách gia vẫn luôn đối xử với cô ta như người trong nhà.
Nhưng lần này Bạch Ly đến đây, Quách gia chẳng một ai hoan nghênh, đây cũng chính là hệ quả của tất cả những gì mà cô ta đã làm.
Vừa trông thấy Bạch Ly lẽo đẽo trốn đằng sau lưng Bạch phu nhân, Diệp Liên Tuyết đã vội đứng dậy, không nói lời nào đi ra ngoài. Từ trước đến nay cô vẫn luôn cực kì nhẹ tay với Bạch Ly dẫu cho cô ta có làm ra chuyện gì đi chăng nữa. Nhưng lần này, dưới danh nghĩa là một sinh viên trường y, là một bác sĩ tương lai, cô ta đầu độc người khác rồi đổ lỗi lên đầu cô, thử hỏi xem y đức cô ta đặt vào đâu?
Diệp Liên Tuyết có thể chấp nhận chuyện Bạch Ly không vừa mắt mình, tìm cách hạ bệ mình với mọi thủ đoạn nhưng với tư cách cùng là những người học y, cô không đời nào chấp nhận được Bạch Ly bỏ qua đức hạnh của người bác sĩ chỉ để toàn tâm toàn ý muốn thoả mãn bản thân mình.
Sự không nể mặt này của Diệp Liên Tuyết khiến cả Quách gia bất ngờ nhưng cũng chẳng có một ai lên tiếng phản bác. Thậm chí ngay cả Bạch lão gia cũng không biết cách gì để có thể giữ cô ở lại.
“Bạch tiên sinh cũng đến đây rồi, ngồi xuống đi!”
Khách đến nhà, cho dù là thù hay bạn thì vẫn lịch sự tiếp đón. Bạch lão gia cùng Bạch Ly ngồi xuống, cảm giác tội lỗi cùng khó xử ngập tràn không biết phải bắt đầu từ đâu mới phải.
“Ha… Còn dám vác mặt đến đây sao? Sau khi đầu độc con gái của ta thì vẫn còn nhởn nhơ, giả vờ làm người tốt. Từ trước đến nay con gái ta vẫn luôn xem cô là chị em tốt, không ngờ tốt ở đây lại là con tốt trên bàn cờ. Thật đáng buồn thay!”
Quách Tuệ Lâm là một người độc miệng, bà ta không đời nào chịu để yên cho Bạch Ly như thế này được đâu. Những lời nói của bà ta nhẹ bẫng nhưng buông ra đầy tàn nhẫn, sắc bén như dao găm khiến cho Bạch Ly phải run lên. Còn Bạch lão gia không biết phải nói gì, chỉ biết để cho người khác nhục mạ.
“Hôm nay Bạch Huyễn tôi đến đây thực sự không có gì hơn chỉ biết gửi lời xin lỗi đến gia đình. Con gái của tôi làm sai nhiều, điều này tôi không phủ nhận được, tôi cũng hứa rằng sẽ răn dạy nó lại từ đầu. Tôi chỉ mong rằng gia đình có thể rộng lượng mở lòng từ bi nói giúp để con gái tôi đỡ phải ra hầu toà. Dù sao thì giữa hai gia đình chúng ta xưa nay vẫn luôn có giao tình, tôi thực sự cảm thấy đáng tiếc. Bậc trưởng bối như tôi xin cúi đầu tạ lỗi đến gia đình vì đã không nuôi dạy con tốt. Tôi thật lòng xin lỗi!”
Bạch Ly sai là thật, nhưng người làm cha như Bạch Huyễn thực sự cũng là người ngoài đột nhiên bị cuốn vào chuyện này mà thôi. Quách lão gia tử ngưng trọng, không phải ông không muốn nề mặt nhà họ Bạch nhưng không biết là Diệp Liên Tuyết có nể mặt hay không.
“Chuyện này có muốn cũng thật khó… Anh biết đó, chuyện lần này là do giáo sư Kỷ tung ra, cháu dâu của gia đình tôi lại là người bị hại. Thực sự thì… haiz…” - Quách lão gia tử thở dài một hơi.
“Không biết Quách lão có thể thay tôi nói giúp với Diệp tiểu thư một tiếng được hay không? Tôi biết là Bạch Ly sai nhưng con bé thực sự hối lỗi rồi…”
Nói được Diệp Liên Tuyết? Nếu chuyện này là chuyện có thể xét được đến trường hợp thành công thì nó vốn không phải là chuyện khó khăn rồi. Chẳng qua là không một ai nói được mà thôi. Ai cũng biết rằng Diệp Liên Tuyết vốn đâu có nể mặt ai.