Diệp Liên Tuyết thở dài ngồi trên ghế sofa, không hiểu sao hắn chỉ vừa mới rời đi nửa ngày, cô lại cảm thấy trống vắng đến như thế này rồi. Thường thì căn nhà vẫn im ắng, nhưng thi thoảng mấy câu bông đùa nhạt thếch của hắn hay tiếng đánh máy tính cũng khiến cho nơi này có sinh khí hơn. Bây giờ cứ như chốn không người, thực sự bức bối.
Quách Thừa Tuyên không có ý định giấu diếm cô cái gì, trong thời gian cô ở nhà một mình, hắn cũng giao cho cô toàn quyền khám phá nơi này, và tất nhiên là phòng ngủ của hắn cũng sẽ được cô chiếm dụng.
Trải qua vài lần hoan ái, dường như cô có cảm giác bản thân mình thành thục hơn dưới bàn tay của hắn. Có phải vì như thế hay không? Vì như thế nên cô mới sinh ra cảm giác quyến luyến hắn như vậy?
Gạt đi những cảm giác kì cục trong đầu, cô xem qua hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên, cũng tìm ra được nhiều đột phá mới, giúp đỡ được cho quá trình chữa trị của anh ấy. Tuần này cô xin phép không đến học viện, cũng không ai có ý kiến gì bởi vì lớp nghiên cứu sinh cô không cần đến dự thính cũng được. Người ta vốn nghĩ có lẽ cô cần nghỉ ngơi để bình ổn tâm trạng sau đủ thứ áp lực tâm lý đến từ những kẻ thích tung tin bịa đặt, nhưng Diệp Liên Tuyết chỉ thực sự muốn yên tĩnh để có thể làm việc tốt hơn mà thôi.
Cô phải sớm giúp Quách Nguyên bình phục nhỉ? Để cho Quách Thừa Tuyên bớt đi lo lắng về chi nhánh đồ sộ kia của Quách thị ở nước ngoài.
Có tiếng chuông cửa. Thứ âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho bầu không khí vốn thật tĩnh mịch của căn nhà bị phá vỡ. Và Diệp Liên Tuyết cũng giật mình vì điều này.
Là ai đến thế nhỉ? Phó Duật? Cô cầm điện thoại lên xem, không nhận được bất kì tin nhắn nào từ anh thông báo rằng mình sẽ đến cả. Tiếng chuông cửa lần nữa lại vang lên, đem theo cả sự hối hả của người đứng ở bên ngoài. Diệp Liên Tuyết chau mày. Chẳng lẽ là người quen của Quách Thừa Tuyên? Bởi làm gì có ai biết được nơi này đâu?
Đem theo tâm trạng có chút phòng bị, Diệp Liên Tuyết đánh bạo đi ra ngoài cửa, cô nghía qua mắt mèo, nhướng mày, có chút khó hiểu. Tại sao người này lại đến đây?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa khi Diệp Liên Tuyết trông thấy biểu tình của người bên ngoài kì thực đã rất mất kiên nhẫn rồi. Nhưng cô cũng chưa sẵn sàng cho một ngày mới bắt đầu lại có chút tệ hại như thế này đây. Và rồi cô cũng mở cửa, một cách bất đắc dĩ, chẳng có chút nào tình nguyện.
Quách phu nhân hơi sững sờ khi nhìn thấy người mở cửa nhà ấy vậy lại là Diệp Liên Tuyết. Bà ta nhìn bộ quần áo có phần thoải mái mà cô đang mặc, biểu cảm khó tin bày ra trên mặt chẳng có chút gì giấu diếm. Loại chuyện này là sao đây?
“Cô… Thừa Tuyên đâu?”
Diệp Liên Tuyết khịt mũi. Cô không có mang theo giấy bút ra đây để trao đổi. Thế là cô mở rộng cửa, đứng lách qua một bên, ý mời chào Quách phu nhân vào nhà trước.
Bà ta đến đây chính là muốn gặp Quách Thừa Tuyên nhưng sự ngoài ý muốn này càng khiến cho bà ta có chút không thực. Tại sao đứa con gái này có thể ở đây? Như vậy thì con trai bà đã thực sự nghĩ ngợi thông suốt chuyện kết hôn với cô rồi? Không thể! Nhất định là không thể được!
Quách phu nhân ngồi xuống ghế sofa, Diệp Liên Tuyết đi vào trong bếp pha trà. Bà ta nhìn chiếc máy tính đang để trên ghế, có chút chau mày rồi lại nhìn người con gái đang bê ấm trà từ trong bếp đi ra. Cái kiểu này thật sự giống một nữ chủ nhân đang tiếp đón một người khách đến nhỉ?
Diệp Liên Tuyết rót nước mời bà, sau đấy vớ lấy tập giấy trên kệ, hí hoáy viết mấy dòng đưa ra: “Anh ấy đi Anh quốc từ hôm qua rồi ạ!”
Quách phu nhân nhíu mày, bà ta chẳng biết gì cả. Con trai của bà ta đi Anh công tác, bà ta thân làm mẹ cũng chẳng nghe biết được chút gì, đã vậy bây giờ ở đây bà ta còn phải đối mặt với đứa con gái mà bà ta không ưa nổi nữa. Ồ và bà ta còn thực sự không hề hay biết chuyện cô cũng đang sống ở đây.
“Nó có nói khi nào nó quay về hay không?”
“Trễ nhất là thứ năm ạ.” - Cô đáp lại.
Quách phu nhân không biết mình nên đi hay ở, khi mà bầu không khí giữa hai người đang dần rơi vào lúng túng, không biết phải nói gì thêm. Diệp Liên Tuyết trầm mặc, cô đâu có ngờ rằng có một ngày Quách phu nhân lại tìm đến cửa nhà như thế này đâu chứ? Nếu bà ta muốn tìm Quách Thừa Tuyên thì bà ta nên đến Quách thị vẫn đúng hơn mà? Hôm nay là đầu tuần, lại còn đang trong giờ hành chính, hắn nào có ở nhà đâu?
“Cô… cô đang sống ở đây cùng với Thừa Tuyên sao?” - Quách phu nhân dè dặt hỏi.
Cái sự thật đang bày rành rành ra trước mắt này đây cũng khiến cho bà ta cảm thấy có chút khó tin. Không phải ngày xưa hai đứa này không ai nhìn thuận mắt ai hay sao? Tại sao chỉ vừa mới có một thời gian ngắn trôi qua mà đã sống cùng nhau như thế này rồi? Rốt cuộc là con trai bà đã suy nghĩ cái gì vậy? Hay là hắn đã bị cô bỏ bùa rồi?
Diệp Liên Tuyết gật đầu. Sự thật như vậy thì cô cũng đâu có gì để giấu diếm nữa. Cũng đâu có thể nói rằng cô chỉ tình cờ đến đây được đâu?
Quách phu nhân có chút cảm thấy hít thở không thông. Mặc dù biết được nhưng sự khẳng định kia vẫn khiến cho bà ta cảm thấy chói chang hơn bao giờ hết. Bà ta nhất định phải hỏi Quách Thừa Tuyên sau khi hắn quay về thôi, nhất định phải là như thế. Bà ta không thể nào để cho một đứa con gái đến cái phẩm giá cũng không đàng hoàng như Diệp Liên Tuyết có thể thuận lợi trở thành Quách thiếu phu nhân được.
Nhưng bà ta sẽ không dại dột gì mà ở đây cố gắng bóc trần bộ mặt của Diệp Liên Tuyết được. Lần trước chuyện nhờ vả Kỷ Thương nhận bệnh án cho Quách Nguyên một phần cũng là vì có công lao của cô, Quách phu nhân không thích Diệp Liên Tuyết, nhưng cũng không có đến nỗi gay gắt như ngày trước nữa. Bà ta tuyệt đối sẽ không gây sự với cô nữa, bà ta chỉ muốn đánh xuống từ phía Quách Thừa Tuyên mà thôi. Có thể bà ta sẽ thuyết phục hắn kết thúc hôn ước này trong im ắng, để không phải làm ảnh hưởng gì đến đứa con gái này.
“Tôi đến tìm Thừa Tuyên nhưng không có nó ở đây thì thôi vậy. Tôi đi đây.”
Diệp Liên Tuyết cúi người chào bà thay cho lời tạm biệt. Cô đi ra cửa, vẫn giữ đúng quy củ cùng với sự lịch sự tiễn khách. Quách phu nhân nhìn cô đầy xét nét, rõ ràng trong ánh mắt phức tạp của bà ta có rất nhiều điều muốn nói ra nhưng vẫn không nói được. Thôi thì cô cứ xem như đây là một sự may mắn đi nhỉ, bởi vì cô không muốn cùng bà ta tranh cãi ồn ào ở đây.
Tiễn Quách phu nhân ra về, Diệp Liên Tuyết nhìn thấy điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn mới. Cô có chút hiếu kì mở lên xem, không ngờ lại là tin nhắn từ cái kẻ đầu têu mọi chuyện sáng giờ.
“Anh vừa xuống máy bay. Em đã ngủ dậy chưa thế?”
Cô bĩu môi. Cái tên này bắt đầu học được cái cách sến sẩm như thế này từ đâu đây? Nhưng cô vẫn bấm đại cho hắn một tin nhắn gửi đi rồi tiếp tục đọc bệnh án.
“Dậy từ sớm rồi. Còn vừa tiếp xong khách của anh đến nhà chơi.”