Diệp Liên Tuyết chính là minh chứng sống kinh điển nhất khi nhắc đến câu nói này. Thời gian vừa qua cô im lặng mặc kệ sự đời, mặc cho hàng đống người vẫn luôn xôn xao bàn tán về cái chủ đề gì đấy liên quan đến cô và Bạch Ly. Nhưng nếu chỉ dừng ở đấy thì chuyện đã dễ thở hơn rồi.
Lại một buổi sáng đẹp trời khi cô đến học viện như thường lệ, và rồi những ánh mắt của các sinh viên khác khi trông thấy cô lại càng thêm phần quỷ dị hơn. Có chuyện không hay nữa rồi! - Cô thầm nghĩ, nhưng vẫn cứ bình tâm như không có chuyện gì xảy ra, đi vào trong lớp học.
Lưu Chỉ Nghi đến tìm cô ngay tức khắc, điệu bộ giống như đã rất vội vã để đến được đây.
“Cậu… những tin đồn kia là sai đúng không?”
Diệp Liên Tuyết nhướng mày nhìn cô bạn mình. Tin đồn gì? Làm ơn đi, cô lại là người dính phải tin đồn từ trên trời rơi xuống nhưng có bao giờ cô là người đầu tiên biết chưa hả? Cái kiểu hắt nước bẩn người khác như thế này cứ trút mãi lên đầu cô, đến độ bây giờ kì thực cô có nghĩ cũng không nghĩ ra là mình lại dính phải cái xui xẻo gì.
“Nhìn cậu chắc là không biết rồi. Mau lên diễn đàn trường đi, có một bức ảnh vừa mới tung ra vào sáng ngày hôm nay thôi. Người trong bức ảnh đó là cậu.”
Tim Diệp Liên Tuyết như hẫng một nhịp. Cô vội vã lên diễn đàn trường để xem, trạng thái cũng căng thẳng thấy rõ. Bức ảnh… Cô ghét cái khái niệm này đến vô cùng cực. Thời gian vừa rồi cũng vì bức ảnh đã khiến cho cô phải sứt đầu mẻ trán, yên lặng bế quan tỏa cảng suốt một thời gian dài vì lo sợ không dám ra ngoài. Nếu bây giờ lại là bức ảnh đó được tung ra công khai trên diễn đàn trường, e rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không có cách nào rửa sạch tội mất.
Diệp Liên Tuyết cực kì khẩn trương đến độ cô bấm nhầm mất mấy lần, Lưu Chỉ Nghi còn gấp gáp hơn cả cô nữa.
Cái tên Diệp Liên Tuyết trên diễn đàn của học viện chưa từng là cái tên cũ, kể cả khi cô chẳng có bất cứ một liên quan gì đến những chuyện lá cải bay rợp trời kia. Cô bấm vào xem tin mới nhất, và rồi khi nhìn thấy bức ảnh đang làm mưa làm gió trên diễn đàn kia, cô lại thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.
Quái lạ! Tại sao cô lại thở phào? Lưu Chỉ Nghi cũng thắc mắc khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết giống như trút bỏ được gánh nặng khi nhìn thấy bức ảnh đó, vậy chuyện này là chuyện gì đó không quá to tát sao? Nhưng mà cô thấy nó cực kì to đó! To đến độ diễn đàn của học viện bây giờ sắp sửa nổ tung lên rồi đây này!
“Liên Tuyết à! Rốt cuộc là chuyện đó có thật không vậy?”
Về bức ảnh đang đứng đầu về độ hot trên diễn đàn, đó không phải là bức ảnh mà cô lo sợ - cái bức ảnh chụp cô và Mạc Tử Duy ngày trước, mà là một bức ảnh khác với một cái tiêu đề chú thích cực kì tiêu cực. Trong bức ảnh đó, Phong Dã Thiệu đang mở cửa xe cho cô, cô đứng cạnh anh ấy, còn đang mỉm cười, giống như cực kì thân thiết.
Chà! Cái góc chụp như thế đó thực sự khiến cho người ta hiểu nhầm thật! Và cả cái tiêu đề của bức ảnh cũng khiến cho nó trở thành tâm điểm trên diễn đàn.
“Phu nhân tương lai của Quách gia và nhập nhằng tình cảm với giáo sư đại học, cụ thể là để hối lộ đề thi?”
Mặt Diệp Liên Tuyết chảy đầy vạch đen. Hối lộ đề thi? Nhập nhằng tình cảm? Với Phong Dã Thiệu?
Kì thực suốt ngày phải dính vào mấy quả thị từ trên trời rơi xuống như thế này thật khiến cho cô muốn chết quách đi cho xong. Cô chỉ tùy tiện đi ăn tối cùng với Phong Dã Thiệu một bữa, chuyện này ngay lập tức đã trở nên hot như thế này rồi sao? Hơn nữa đối phương lại còn là Phong Dã Thiệu, là anh trai của cô đó?
“Liên Tuyết à… Không phải là thật đúng không? Người trong ảnh đâu có phải là cậu đâu. Cậu có chút gầy hơn cô gái trong ảnh mà…”
Nhìn Lưu Chỉ Nghi cứ soi rồi bới những điểm khả nghi để cố chứng minh rằng người trong bức ảnh chụp lén này không phải là Diệp Liên Tuyết lại khiến cho cô cảm thấy ấm lòng. Một người bạn chẳng màng sự thật ra làm sao, nhất quyết tìm cách để chứng minh rằng cô trong sạch là một người bạn đáng trân quý đến mức nào chứ? Cô mỉm cười nhìn cô bạn, đối với quả thị này coi như chẳng đáng để quan tâm.
Người trong ảnh là cô mà, vẫn cái bộ quần áo ngày hôm qua cô mặc đến trường đấy thôi. Chính Lưu Chỉ Nghi mới hôm qua còn khen nó đẹp, có lẽ là cô ấy cũng thừa sức biết được người trong bức ảnh này là cô. Nhưng cô ấy vẫn muốn dùng mọi lý lẽ để bảo vệ cô. Còn cô gầy hơn cô gái trong ảnh á? Chắc vì hôm qua cô ăn no quá nên béo lên rồi chăng? Diệp Liên Tuyết cảm thấy buồn cười quá đi mất.
“Cậu định sẽ ra sao nếu như người trong ảnh đúng là tớ và giáo sư Phong hả?” - Cô hỏi, ánh mắt đầy ý cười nhìn Lưu Chỉ Nghi.
Lưu Chỉ Nghi đối với câu hỏi này nhất thời lại ngây ra như phỗng, có chút sững sờ nhìn cô một hồi lâu rồi mới đáp lại: “A…. Vậy là thật sao? Cậu và Thiệu ca…”
Diệp Liên Tuyết bật cười, rồi cô lại viết viết ra giấy mấy lời muốn nói.
“Trong ảnh đúng là tớ đó, người kia cũng chính là giáo sư Phong. Nhưng sự tình cũng không có phải như người ta thêu dệt nên như thế đâu. Giáo sư Phong về sau sẽ phụ trách hướng dẫn tớ làm nốt mấy khóa luận để lấy bằng tiến sĩ thế nên mới cùng tớ đi ăn bữa tối. Chỉ trách những kẻ đầu óc không được trong sáng thế nên nhìn đi đâu cũng cảm thấy đen tối.”
“Vậy là… Nhưng cậu không định giải thích sao? Dù sao thì cậu cũng đang bị ảnh hưởng nhiều lắm đó.”
“À… Có chứ!”
Diệp Liên Tuyết nhìn điện thoại. Là tin nhắn đến từ Phong Dã Thiệu, xem ra thì anh cũng phải chịu không ít ảnh hưởng từ chuyện này rồi.
Nhưng mà cô sẽ không có ủng hộ anh công khai ra mối quan hệ giữa hai người. Dù sao thì thân phận của cô ở cái học viện này vừa là thiếu phu nhân tương lai của Quách gia, vừa là em gái của giáo sư Kỷ Thương kì thực đã rất đặc thù rồi. Nếu như bây giờ thêm cái thân phận em gái của giáo sư Phong Dã Thiệu nữa thì nhiều người sẽ không công nhận năng lực cũng như kết quả của cô ở học viện này mất.
“Anh đừng nói với người khác chuyện chúng ta là anh em. Cứ nói rằng anh là giáo sư cố vấn của em đi, để giúp đỡ em làm khóa luận. Chúng ta nói chuyện sau.”
Cô gửi một tin nhắn đến cho Phong Dã Thiệu, cũng cầu mong rằng anh sẽ hiểu được cô có ẩn ý cần phải gặp mặt nhau mới nói rõ được. Hầy! Càng ngày càng dính phải những chuyện không đâu từ trên trời rơi thẳng xuống, còn làm liên lụy đến người khác như thế này thật khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy cực kì khó chịu.
Ở cái học viện mà cô chỉ cần chớp mắt một cái cũng có người để ý như thế này thật sự khiến cho cái mong muốn có thể sớm đi du học của cô lớn hơn bao giờ hết. Và trước khi quyết định có đi du học để học lên giáo sư hay không thì cô nghĩ rằng cô nên đi xả xui trước đã. Thực sự hứng phải những tai tiếng kiểu này, cô cũng xui quá rồi!