Mục lục
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay giữa lúc Diệp Liên Tuyết đang cực kì hoang mang bởi vì chuyện mà Phong Dã Thiệu vừa báo thì Phó Duật cũng ngay lập tức mang đến cho cô một tin tốt về những chuyện buổi chiều nay, hẹn cô buổi sáng ngày mai lập tức gặp mặt.

“Chuyện cô nhờ vả đã có kết quả rồi này! Thấy sao hả? Có phải ông đây làm việc quá năng suất rồi hay không? Sáng ngày mai cô có tiết không? Nếu không thì gặp mặt đi, tôi đến đón cô, khi đấy nói cho kĩ.”

Đang rối bời thì bị Phó Duật làm cho bừng tỉnh. Diệp Liên Tuyết cũng cảm thấy hết sức kì diệu đối với cái tốc độ làm việc của tên này. Chỉ vừa mới có vài tiếng đồng hồ đã tìm ra được chân tướng sự việc, có phải là Phó Duật đang đùa cô hay không?

Biết rằng Phó Duật là người trong cục tình báo, tin tức được xác minh rõ ràng và có nguồn chính thống thế nhưng cái tốc độ làm việc này thực sự quá nghịch thiên. Thế là Diệp Liên Tuyết ngay lập tức phải nhắn lại cho anh ta một câu nghi vấn diễn tả đúng tâm trạng của cô hiện tại.


“Anh đùa tôi đấy à?”

Đối phương ở đầu dây bên kia ngay lập tức phản hồi lại, qua tin nhắn, Diệp Liên Tuyết vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt cùng điệu cười đầy sự thèm đòn của anh ta: “Biết ngay là cô kiểu gì cũng sẽ bất ngờ cho mà xem. Chuyện này không khó khăn lắm để tìm hiểu nhưng tôi tìm được một số thứ có khi sẽ khiến cho cô bất ngờ đấy!”

Ngay vào lúc này, Bạch Ly cũng đã từ nhà tắm bước ra, cô ta nhìn Diệp Liên Tuyết, cũng thấy cô đang nhìn mình, hơi thở nguy hiểm khiến cho Bạch Ly nhất thời lúng túng.

“Gì đấy? Đừng có nhìn tôi như thế! Bộ định đánh tôi đấy à?”

Diệp Liên Tuyết đánh mắt đi chỗ khác, suy nghĩ của cô về Bạch Ly càng lúc càng trở nên phức tạp. Đôi lúc cô từng nghĩ rằng Bạch Ly sẽ không chơi những trò hạng thấp như thế này. Dù sao thì nhìn Nhậm Quyên tràn đầy sơ hở, căn bản là không qua mắt được ai. Nếu điều này đích thị là do Bạch Ly làm, có chăng cô ta đang quá khinh thường trí thông minh của Diệp Liên Tuyết?

Hoặc cũng bởi vì Bạch Ly biết chắc chắn Diệp Liên Tuyết sẽ không bao giờ cầu xin Quách Thừa Tuyên giúp đỡ thế nên mới bày ra trò hèn hạ này.

Nhưng bằng cách nào thì kì thực cũng đang rất khinh bỉ người khác. Diệp Liên Tuyết rất thắc mắc không hiểu được là kì thực trong suy nghĩ của Bạch Ly, cô là một đứa tư duy kém cỏi, dễ qua mặt như thế sao?

Cùng lúc đấy, Phó Duật đang ngồi ở căn hộ của Quách Thừa Tuyên nhìn xuống thành phố ở dưới chân qua cửa kính sát đất, rõ ràng là đang uống rượu cùng nhau.

“Theo như tôi được biết thì cái người sư huynh lớn nhất của Diệp Liên Tuyết đã quay trở về rồi!”

Động tác rót rượu của Quách Thừa Tuyên chợt ngừng lại giây lát, hắn nhìn Phó Duật, anh cũng vừa đi lại ghế sofa, đưa ra cho hắn một tập tài liệu.

“Học viện của cậu sắp sửa đón thêm một giáo sư là du học sinh ở Ba Lan về, người đó chính là Kỷ Thương. Diệp Liên Tuyết có ba người sư huynh, hai trong số ba người đều là giáo sư có danh tiếng, học thức uyên thâm, người còn lại mặc dù không theo ngành y nhưng cũng trở thành một đại luật sư bách chiến bách thắng. Cậu đoán xem sau này cô vợ nhỏ nhà cậu sẽ trở thành cái gì nữa đây? Hình như cô ấy đang học nghiên cứu sinh, thuận lợi thì một hai năm nữa trở thành Tiến sĩ.” - Phó Duật dừng lại giây lát, không biết nghĩ ngợi gì rồi lại nói tiếp: “Quả thực không thể nào khinh thường được cô ấy mà.”

Quách Thừa Tuyên rơi vào trầm ngâm. Kỷ Thương suốt mấy năm liền học ở Ba Lan để lên giáo sư, ắt hẳn là không có thời gian ngày một ngày hai lại về nước để ra tay chữa bệnh như Thánh thủ. Đến bây giờ hắn mới có suy nghĩ rằng hình như ngay từ đầu hắn đã đi sai hướng, Kỷ Thương chắc chắn không phải là người mà hắn đang tìm kiếm.

“Người này không phải là Thánh thủ đâu! Về sau cứ mặc kệ đi.” - Hắn đặt tập tài liệu lên bàn, tiện tay nâng cốc rượu lên.

Phó Duật nhướng mày, cuối cùng cũng nhìn thấy được ngày Quách Thừa Tuyên bỏ cuộc vì một chuyện gì đó. Anh đảo mắt, cố gắng đem chuyện Diệp Liên Tuyết nhờ vả giấu đi không cho Quách Thừa Tuyên biết được.

“Thế thì cậu có tiếp tục tìm Thánh thủ không? Nếu người đó không phải là Kỷ Thương?”

Quách Thừa Tuyên thở hắt một hơi thật dài, không tìm được lần này không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ việc tìm kiếm ở đây. Một ngày nào đấy, hắn tin là Thánh thủ sẽ được hắn tìm ra mà thôi.

“Vẫn tiếp tục tìm thôi, tìm sai thì đó chính là phương pháp loại trừ!” - Hắn nâng ly rượu, cạn ly cùng với Phó Duật.

Phó Duật nhìn căn hộ rộng lớn có chút vắng vẻ, lạnh lẽo, buột miệng hỏi hắn: “Không định đón Diệp Liên Tuyết về đây ở sao? Dù sao thì để cho hôn thê của nhà tài phiệt bậc nhất thành phố này phải chen chúc ở ký túc xá cũng không phải là chuyện gì hay ho.”

Nhưng hắn chỉ cười, bởi vì chuyện này đâu phải là chuyện mà hắn có thể quyết định: “Diệp Liên Tuyết không muốn phải dính dáng đến tôi hay Quách gia quá nhiều đâu. Cậu cứ cảm tưởng đi, cho dù trời có sập xuống với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tự mình chống đỡ, cho dù có phải sức cùng lực kiệt, cô ấy cũng sẽ không bao giờ đến tìm tôi. Cô ấy cũng đã từng nói với tôi rằng giữa chúng tôi ngoài quan hệ ràng buộc nhau ra thì chẳng có gì vướng lại cả.”

Không hiểu sao Phó Duật lại nghe được trong lời nói của Quách Thừa Tuyên mang nhiều chút bất đắc dĩ. Nhìn hắn uống cạn ly rượu mà lòng anh đăm chiêu mấy phần.

Đương nhiên là anh hiểu được chuyện này, cũng chính là vì Diệp Liên Tuyết đã nói với anh thế nên anh lại càng không biết phải làm sao để cải thiện quan hệ giữa hai người này. Diệp Liên Tuyết quá quật cường còn Quách Thừa Tuyên cũng chẳng biết cách dung hoà, đột nhiên Phó Duật cảm thấy được có một ngày nào đấy, Diệp Liên Tuyết thực sự sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này vì áp lực đến từ Quách gia.


Cả những chuyện mà anh đang giúp cô giấu diếm, Phó Duật cũng tự cảm thấy bản thân mình có lỗi với Quách Thừa Tuyên. Phải thật đau lòng như thế nào khi hôn thê của mình lúc gặp khó khăn lại không tìm đến mình đầu tiên mà lại phải đi nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.


Quách Thừa Tuyên không làm điều gì sai, cái sai lớn nhất chính là giữa hai người luôn tồn tại rất nhiều sự chênh lệch lớn. Diệp Liên Tuyết không muốn chịu ơn của Quách gia, càng không muốn dính dáng đến Quách Thừa Tuyên một chút nào cũng là điều dễ hiểu. Không trách được cô quá quật cường, chỉ trách người đời vẫn không bao giờ ngừng xăm soi hai người họ mà thôi.


Phó Duật đặt ly rượu xuống bàn, lại tiến đến cửa sổ, nhìn ra xa xăm thành phố. Đứng trên lập trường của Diệp Liên Tuyết, anh sẽ chọn lừa dối Quách Thừa Tuyên một lần. Cho dù chuyện này về sau sớm muộn gì cũng sẽ đến tai hắn nhưng anh vẫn sẽ luôn khăng khăng lựa chọn quyết định này của mình.


Anh nghĩ nó không sai, bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK