Mục lục
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có cần ai phải trả lời cho câu hỏi của mình, cô toan đứng dậy, trước sự ngỡ ngàng của Quách phu nhân và Quách lão gia tử, lịch sự cúi đầu chào rồi đi ra ngoài cửa. Không ngờ còn chưa ra được khỏi Quách gia đã gặp Quách Nguyên quay trở về, mà Quách phu nhân cũng gọi cô lại.

“Khoan đã! Đừng đi!”

Quách Nguyên có chút sững sờ khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết, anh không rõ có chuyện gì xảy ra trước đó nhưng anh cũng mơ hồ đoán được đã có một cuộc khẩu chiến lớn đã xảy ra giữa mẹ anh và cô em dâu này. Diệp Liên Tuyết nhún vai nhìn anh rồi quay lại, cười với Quách phu nhân.

“Phu nhân chấp nhận người không có phẩm giá ở lại chỗ này rồi sao ạ?”

Chợt thấy Quách phu nhân ngượng ngùng á khẩu, Quách lão gia tử cũng không biết phải nói gì thêm còn Quách Thừa Tuyên vẫn cứ thong thả uống trà.

Diệp Liên Tuyết biết mọi chuyện chắc chắn sẽ có cái kết quả này, cô cũng không có ý định giận dỗi bỏ đi thật. Chỉ là để cho Quách phu nhân phải xuống nước cầu xin cô một lần để giải trừ đi hết mấy lần tính tình khó chịu của bà ta đổ lên đầu cô thì cũng được nhỉ? Quách Thừa Tuyên ném cho cô một ánh mắt đầy phần dung túng, nhìn cô vui vẻ ngồi xuống lại vị trí ở bên cạnh hắn.

“Anh hai, về rồi thì ngồi xuống luôn đi.” - Hắn nói, khi mà Quách Nguyên có vẻ vẫn còn hơi lơ mơ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đắc ý, Quách phu nhân cảm thấy chắc chắn là cô cố tình khiến cho bà ta phải bẽ mặt như vậy. Giây trước vừa mắng chửi cô là cái đồ con gái không có một chút phẩm hạnh nào, giây sau lại phải bất đắc dĩ tự thỏa hiệp với chính mình, coi cô là ân nhân chỉ vì cô là nguồn sống của con trai bà. Quách phu nhân tức anh ách, nhưng cũng không có cách nào làm gì được.

“Cô nói cô đến đây ngày hôm nay là vì bệnh tình của Quách Nguyên rốt cuộc là như thế nào? Cô mau nói rõ ra đi.”

Quách Nguyên cũng dần hiểu được vấn đề, anh đưa mắt nhìn về phía cô em dâu kia của mình bằng ánh mắt có chút khó tin. Cô gái này thực sự sẽ là người có thể cứu giúp cho cuộc đời anh thoát khỏi căn bệnh quái đản kia sao?

“Mọi người đừng vội vàng quá vì cháu cũng không phải là thần y cái thế hay gì đâu. Nhưng mà về bệnh tình của lệnh thiếu gia đây thì cháu cũng có được một chút phát hiện mới mang tính chiến lược về lâu về dài. Tất nhiên muốn chữa khỏi bệnh không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được, chỉ muốn biết rằng Quách đại thiếu gia cùng với phu nhân đây có bằng lòng nghe cháu nói hay không?”



“Tôi nghe! Tôi không quan tâm việc chữa trị có tốn thêm bao nhiêu thời gian, tôi đã dành nửa đời sống với nó rồi, đợi thêm một chút cũng không phải là vấn đề gì cả.” - Quách Nguyên vội lên tiếng. Với anh, chỉ cần là một cọng rơm cọng cỏ, chỉ cần có thể vớt được cuộc đời anh khỏi bệnh tình thì anh chắc chắn sẽ tin hết. Huống hồ gì anh tin tưởng Diệp Liên Tuyết, tin rằng cô gái này sẽ không có lừa anh.

Quách phu nhân hơi ậm ừ nhưng nhìn thấy Quách Nguyên thực sự rất có lòng tin, trong lòng cũng không nỡ phũ phàng Diệp Liên Tuyết. Bà ta ghét cô, nhưng nếu như cô có thể chữa khỏi bệnh của Quách Nguyên, bà ta cũng sẽ phải tự mình suy ngẫm lại.

Và Diệp Liên Tuyết chỉ cười khi nhìn thấy sự hối hả của Quách Nguyên: “Lần này không có để anh phải đợi lâu nữa đâu. Kỷ Thương đã liên hệ được với một nhóm chuyên gia hàng đầu ở nước ngoài và đã có những bước chẩn đoán đầu tiên cho căn bệnh này của anh rồi. Việc bây giờ cần làm chính là anh có thể cùng chúng tôi sắp xếp sang nước ngoài để chữa bệnh, tất nhiên vấn đề là ở anh sắp xếp.”

Quách Thừa Tuyên chợt nhíu mày. Thời gian vừa rồi hắn đi nước ngoài, cô đã cùng với Kỷ Thương bàn bạc về vấn đề này sao? Đi nước ngoài? Hắn thực sự không biết có chuyện này.


“Cô có thể cho tôi biết xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm hay không?” - Quách phu nhân đột ngột lên tiếng, nhưng lại có chút chột dạ, bồi thêm: “Tôi chỉ muốn có một chút hy vọng mà thôi. Ít nhất thì người làm mẹ như tôi cũng cần có chút hy vọng về con trai mình chứ.”


Diệp Liên Tuyết cười, cô không có ý định bắt bẻ cũng như thỏa hiệp được với thái độ hòa hoãn này của Quách phu nhân: “Cái này phải đợi anh ấy được bên chuyên gia trực tiếp chẩn đoán đã. Nhưng phu nhân yên tâm, cháu tin rằng anh ấy sẽ sớm khỏe lại mà thôi.”


Lời nói bình thường không có một chút giá trị tin tưởng nào nhưng một khi là lời nói của Diệp Liên Tuyết thì lại khiến cho những người ở đấy không hẹn mà cùng nhau đặt lòng tin, an tâm hơn phần nào. Quách Nguyên vui mừng hơn ai hết, cả Quách lão gia tử lẫn Quách phu nhân cũng đều nhẹ nhõm thấy rõ. Quách Thừa Tuyên nhìn cô gái của mình, trong lòng vừa có tin tưởng, vừa có tự hào cũng vừa có một loại cảm giác kì lạ khó gọi tên.


Diệp Liên Tuyết không muốn tranh công, cô cũng không muốn đem hào quang tranh hết về phía mình. Mặc dù cô sẽ là người trực tiếp nắm chính hồ sơ bệnh án này nhưng Kỷ Thương vẫn là người bị đem ra làm thế thân. Thời gian sau đấy, để mọi người biết thì cũng không muộn đâu nhỉ?


Trở về nhà, khi mà chuyện hôn sự đột nhiên bị hủy bỏ bây giờ lại rơi vào tình thế hòa hoãn, thực tình Quách Thừa Tuyên cũng có chút khó tin. Mẹ của hắn vốn là người cứng rắn, thế nhưng không ngờ chỉ vì Diệp Liên Tuyết hôm nay có biểu hiện tốt lại làm cho bà phải suy nghĩ lại, không thực sự hủy bỏ hôn sự của hai người.


Hắn nhìn cô đang đi đi lại lại trong bếp, không hiểu sao suy nghĩ kì lạ cứ nhen nhóm mãi trong đầu.


Cô gái này thực sự có được năng lực khiến cho người khác bất giác phải đặt niềm tin vào mình. Cô còn giấu hắn cái gì nữa? Hắn thực sự rất muốn biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK