Tracy đứng dậy khỏi sofa, ánh mắt nhìn Lữ Thiên Luân tràn ngập ai oán: "Em vì sao không thể ở đây?"
Hắn trước sau một bộ dáng lạnh lùng: "Đây là phòng của tôi, tôi không muốn để người khác hiểu lầm. Cô nên biết thân biết phận một chút."
"Nếu em không đi thì sao?"
"Tôi gọi bảo vệ, hoặc nếu cô muốn tôi nhường lại cho cô, dù sao tôi cũng không cần dùng nữa."
Hắn không thèm để ý đến ả ta thêm, quét mắt về phía sofa tìm kiếm gì đó. Đến khi nhìn thấy điện thoại của mình, hắn đi đến cầm lên mở ra xem, xong liền bỏ vào túi áo vest sau đó mở tủ áo xách vali ra, đi thẳng về phía cửa lớn.
Thế nhưng chân hắn còn chưa bước ra khỏi phòng, sau lưng vang lên tiếng hét ai oán: "Lữ Thiên Luân, anh cứ thế mà bỏ đi sao?"
Lữ Thiên Luân đứng khựng lại, quay đầu phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Tracy, cất giọng lạnh lùng: "Tracy, cô đừng vượt quá giới hạn của mình, đừng để tôi nói thêm lần nữa. Cô tốt nhất tự biết thân biết phận của mình, đừng chọc đến điểm mấu chốt của tôi. Cút về Mỹ đi, không thì đừng trách tôi không nể mặt ba mẹ cô."
Dứt lời, hắn lập tức bước ra khỏi nơi khiến hắn bực mình, bỏ lại Tracy tức giận nói không nên lời ở phía sau.
Thời điểm hắn ngồi máy bay về nước, bắt gặp Tracy lẽo đẽo theo sau, hắn đã tức giận vô cùng rồi. Đến lúc vào khách sạn, cô ả vẫn một mực bám theo. Hắn thay đồ tươm tất chuẩn bị đi đến tiệc tất niên của Queen's Land thì một lần nữa bị ả ta làm phiền, ấy thế còn đánh rơi điện thoại nên buộc phải quay lại tìm vì sợ Doãn Khả Vy không liên lạc được với hắn sẽ lo lắng.
Bây giờ mọi rắc rối đã giải quyết xong, hắn phải tức tốc đi đến chỗ cô, may ra còn có thể cùng cô khiêu vũ một bài. Đến lúc đó giải thích mọi chuyện là ổn rồi.
Bóng dáng Lữ Thiên Luân vừa khuất, Tracy bàng hoàng ngồi phịch xuống sofa, ánh mắt loé lên tia chết chóc. Ả cầm lấy điện thoại, mở ra nhật ký cuộc gọi, sau đó ấn gọi đi.
Đổ chuông ba tiếng, bên kia điện thoại cũng có người nhận.
Bàn tay ả cuộn thành nắm đấm, siết chặt, trên mu bàn tay thấp thoáng gân xanh, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay chứng tỏ ả vô cùng kiên định nhưng cũng run rẩy sợ hãi, giọng nói phát ra cũng ẩn chứa sự tức giận tột cùng.
"Tôi đồng ý cùng anh hợp tác."
Cuộc gọi kết thúc, Tracy cất điện thoại bỏ vào túi xách, khoé miệng lẩm bẩm: "Lữ Thiên Luân, nếu anh bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi sẽ khiến anh phải quỳ xuống cầu xin tôi. Cứ đợi mà xem."
Dứt lời, ả đứng lên rời khỏi phòng khách sạn, không hề ngoảnh đầu lại.
Lúc này tiệc tất niên của Queen's Land đang diễn ra sự kiện bốc thăm dành cho nhân viên công ty, Doãn Khả Vy thì đi đến từng bàn của các nhân vật đại diện cho công ty đối tác đến tham dự, cùng họ uống rượu.
Có lẽ hiện tại tâm trạng cô không được tốt cho lắm nên uống hơi nhiều. Năm trước cô chỉ nhấp một chút cho lấy lệ, còn lại đều do Anthony thay cô uống, nhưng hiện tại hầu như Anthony chỉ có thể đứng cạnh nhìn cô cứ một ly lại một ly rót vào miệng.
Nhìn thấy cô bất thường như vậy, anh ta dường như cũng đã nhận ra nên liền ngăn cản không cho cô uống thêm nữa, lập tức kéo cô ra bên ngoài sảnh tiệc, hướng về phía ban công, nơi mà cách đây không lâu cô vừa rời đi.
Ép cô ngồi xuống một băng ghế đặt ở đó, Anthony không nhịn được trách móc: "Doãn Khả Vy, cô hôm nay bị sao thế hả? Muốn uống đến say luôn sao?"
Cô nhìn anh ta lả giả cười: "Tôi ổn mà, tôi đâu có say! Chủ nhà thì phải biết cảm ơn khách không phải sao?"
Anthony không cho là đúng: "Cũng có chừng mực thôi, còn có tôi nữa mà. Cô đâu nhất thiết phải uống đến như thế! Ài được rồi, cô ngồi đây cho tỉnh táo chút đi, tôi đi lấy cho cô cốc nước ấm."
Dứt lời, Anthony liền đứng lên gọi phục vụ tiệc đi lấy nước mang đến cho Doãn Khả Vy còn chính mình tranh thủ đi tiếp những bàn còn lại. Hoàn thành nhiệm vụ liền sẽ đưa cô trở về.
Tầm hai mươi phút sau Anthony quay trở lại ban công, thấy Doãn Khả Vy vẫn còn ngồi đó thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chính là sợ cô say rượu làm loạn, đi lung tung rồi hành động sốc nổi thì anh ta không biết phải làm sao giải thích với Lữ Ánh. Tuy cũng không hẳn là vì mệnh lệnh bởi vì anh ta cũng có chút tâm tư riêng đối với cô nhưng suy cho cùng vẫn là quan tâm cô nhiều hơn.
Ngồi xuống bên cạnh lay lay cánh tay Doãn Khả Vy, cô giống như không còn sức liền ngả vào lòng anh ta. Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng cô đang không tỉnh táo mệt mỏi mà thôi.
Chỉ là khi anh ta chạm vào hai cánh tay cô, cảm giác nóng bỏng khiến anh ta hoảng hốt nhíu mày. Đến khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, anh ta càng thêm bất an vạn phần bởi khi nãy anh ta rời đi, cô vẫn bình thường mà, làm sao bây giờ lại trở nên như thế?
"Doãn Khả Vy, cô làm sao vậy?"
Giống như bị đánh thức, Doãn Khả Vy nhập nhèm mở mắt. Cô đưa hai bàn tay lên chạm vào gương mặt đang phóng đại trước mắt, khoé môi khẽ cong lên nở nụ cười dụ hoặc.
"A Luân, anh tới rồi à?"
Anthony nhíu mày càng chặt, gỡ hai bàn tay cô ra: "Doãn Khả Vy, cô say rồi. Nào đứng lên, tôi đưa cô về."
Đứng dậy kéo cô lên bằng lực đạo vừa phải nhưng cô lại bất ngờ sà vào lòng khiến Anthony thực sự chấn kinh. Cũng may nơi này khuất người, nếu không để người khác nhìn thấy tràng cảnh này thì anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó lòng tẩy trắng.
Doãn Khả Vy ánh mắt mê man nhìn người trước mặt, sau đó hai cánh tay mảnh khảnh choàng lên cổ anh ta nở nụ cười ma mị. Cô khẽ nhón chân, ngậm lấy môi anh ta, tiến hành nụ hôn sâu.
Anthony trong lúc hoảng loạn bởi hành động của cô chỉ có thể bất động tại chỗ, anh ta chính là đang hồn siêu phách lạc không biết phải làm gì, trong lòng mâu thuẫn nên đẩy cô ra hay đáp lại sự thèm khát của mình.
Sự mềm mại nơi cánh môi khiến anh ta mê luyến, cái lưỡi đinh hương của cô đang cố gắng luồn lách vào khoang miệng mang theo sự ngọt ngào khiến anh ta trầm luân.
Hơn một năm qua cùng Doãn Khả Vy làm việc, sớm chiều bên nhau, Anthony đã có cái nhìn hoàn toàn khác về cô, nhiều hơn là sự kính nể về đầu óc cùng tinh lực cô giành cho công việc. Những khi cô mệt mỏi, anh ta ở bên chăm sóc. Nhìn thấy đủ mọi dáng vẻ của cô, tâm anh ta sinh ra tạp niệm lúc nào cũng không hay nhưng vẫn luôn cố gắng kìm nén bởi vì anh biết cô là hoa đã có chủ, còn là con dâu tương lai của Lữ Ánh, cho nên anh ta dù muốn dù không thì vẫn phải cố gắng điều khiển tâm tư của mình, không được hãm sâu vào thứ tình cảm không có kết quả.
Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay mình, còn đang nhầm tưởng là người mà cô yêu thương nhung nhớ, anh ta đúng là khóc không ra nước mắt.
Lý trí anh ta mách bảo nên dừng lại hành động vượt quá giới hạn này nhưng con tim thì lại tham lam muốn được cùng cô thân mật hơn một chút như thể làm vậy sẽ an ủi được phần nào thứ tình cảm đơn phương này.
Sự mâu thuẫn giằng xé, nhưng cuối cùng con tim lại thắng lý trí, Anthony ôm chặt Doãn Khả Vy vào trong ngực, đáp lại nụ hôn của cô.
Không biết cô lấy đâu ra sức lực ghì chặt lấy anh ta ép vào tường, sau đó hai cánh tay kéo phăng cúc áo sơ mi lần mò vào da thịt kiếm tìm xúc cảm chân thật.
Mặc dù Anthony bị hãm sâu vào nụ hôn nhưng anh ta cũng đã nhận ra Doãn Khả Vy có điểm bất thường, thần trí nhanh chóng tỉnh táo muốn tách khỏi cô mà cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi càng khiến anh ta thêm tỉnh táo, vội vàng đẩy cô ra.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ cùng hành động mất kiểm soát của cô, Anthony vội lia mắt tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng tầm mắt anh ta dừng lại tại ly nước đã uống hơn một nửa đang đặt trên ghế gần đó, chửi thề thành tiếng: "Chết tiệt!"
Doãn Khả Vy đầu óc mụ mị bám chặt vào người Anthony, hai bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt của anh ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nóng, nóng! A Luân, em nóng, em muốn..."
Tiếng chuông điện thoại đoạt hồn vẫn không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh, Anthony lại đưa mắt đi tìm nơi phát ra thanh âm.
Dùng hết sức bình sinh của mình, một tay đỡ lấy thân thể mảnh mai như bạch tuộc đang quấn chặt một bên, tay còn lại với lấy chiếc điện thoại đang nằm dưới đất cách chỗ hai người chừng một sải tay.
Cầm điện thoại trên tay, Anthony nhìn vào màn hình hiển thị liền thở phào một hơi. Hoá ra đây là điện thoại của Doãn Khả Vy mà người gọi đến là Lữ Thiên Luân.
Ấn nút nhận, Anthony không nhiều lời liền lên tiếng: "Tôi là trợ lý của Doãn Khả Vy, anh là bạn trai cô ấy, Lữ Thiên Luân phải không?"
Bên kia điện thoại, Lữ Thiên Luân tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng vẫn bình tĩnh trả lời: "Là tôi. Cô ấy đâu?"
"Doãn Khả Vy xảy ra chút chuyện, anh nhanh một chút đến ban công sảnh tiệc, từ phía thang máy đi thẳng một đoạn rẽ phải liền tới. Gặp rồi anh sẽ rõ."
Hắn trước sau một bộ dáng lạnh lùng: "Đây là phòng của tôi, tôi không muốn để người khác hiểu lầm. Cô nên biết thân biết phận một chút."
"Nếu em không đi thì sao?"
"Tôi gọi bảo vệ, hoặc nếu cô muốn tôi nhường lại cho cô, dù sao tôi cũng không cần dùng nữa."
Hắn không thèm để ý đến ả ta thêm, quét mắt về phía sofa tìm kiếm gì đó. Đến khi nhìn thấy điện thoại của mình, hắn đi đến cầm lên mở ra xem, xong liền bỏ vào túi áo vest sau đó mở tủ áo xách vali ra, đi thẳng về phía cửa lớn.
Thế nhưng chân hắn còn chưa bước ra khỏi phòng, sau lưng vang lên tiếng hét ai oán: "Lữ Thiên Luân, anh cứ thế mà bỏ đi sao?"
Lữ Thiên Luân đứng khựng lại, quay đầu phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Tracy, cất giọng lạnh lùng: "Tracy, cô đừng vượt quá giới hạn của mình, đừng để tôi nói thêm lần nữa. Cô tốt nhất tự biết thân biết phận của mình, đừng chọc đến điểm mấu chốt của tôi. Cút về Mỹ đi, không thì đừng trách tôi không nể mặt ba mẹ cô."
Dứt lời, hắn lập tức bước ra khỏi nơi khiến hắn bực mình, bỏ lại Tracy tức giận nói không nên lời ở phía sau.
Thời điểm hắn ngồi máy bay về nước, bắt gặp Tracy lẽo đẽo theo sau, hắn đã tức giận vô cùng rồi. Đến lúc vào khách sạn, cô ả vẫn một mực bám theo. Hắn thay đồ tươm tất chuẩn bị đi đến tiệc tất niên của Queen's Land thì một lần nữa bị ả ta làm phiền, ấy thế còn đánh rơi điện thoại nên buộc phải quay lại tìm vì sợ Doãn Khả Vy không liên lạc được với hắn sẽ lo lắng.
Bây giờ mọi rắc rối đã giải quyết xong, hắn phải tức tốc đi đến chỗ cô, may ra còn có thể cùng cô khiêu vũ một bài. Đến lúc đó giải thích mọi chuyện là ổn rồi.
Bóng dáng Lữ Thiên Luân vừa khuất, Tracy bàng hoàng ngồi phịch xuống sofa, ánh mắt loé lên tia chết chóc. Ả cầm lấy điện thoại, mở ra nhật ký cuộc gọi, sau đó ấn gọi đi.
Đổ chuông ba tiếng, bên kia điện thoại cũng có người nhận.
Bàn tay ả cuộn thành nắm đấm, siết chặt, trên mu bàn tay thấp thoáng gân xanh, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay chứng tỏ ả vô cùng kiên định nhưng cũng run rẩy sợ hãi, giọng nói phát ra cũng ẩn chứa sự tức giận tột cùng.
"Tôi đồng ý cùng anh hợp tác."
Cuộc gọi kết thúc, Tracy cất điện thoại bỏ vào túi xách, khoé miệng lẩm bẩm: "Lữ Thiên Luân, nếu anh bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi sẽ khiến anh phải quỳ xuống cầu xin tôi. Cứ đợi mà xem."
Dứt lời, ả đứng lên rời khỏi phòng khách sạn, không hề ngoảnh đầu lại.
Lúc này tiệc tất niên của Queen's Land đang diễn ra sự kiện bốc thăm dành cho nhân viên công ty, Doãn Khả Vy thì đi đến từng bàn của các nhân vật đại diện cho công ty đối tác đến tham dự, cùng họ uống rượu.
Có lẽ hiện tại tâm trạng cô không được tốt cho lắm nên uống hơi nhiều. Năm trước cô chỉ nhấp một chút cho lấy lệ, còn lại đều do Anthony thay cô uống, nhưng hiện tại hầu như Anthony chỉ có thể đứng cạnh nhìn cô cứ một ly lại một ly rót vào miệng.
Nhìn thấy cô bất thường như vậy, anh ta dường như cũng đã nhận ra nên liền ngăn cản không cho cô uống thêm nữa, lập tức kéo cô ra bên ngoài sảnh tiệc, hướng về phía ban công, nơi mà cách đây không lâu cô vừa rời đi.
Ép cô ngồi xuống một băng ghế đặt ở đó, Anthony không nhịn được trách móc: "Doãn Khả Vy, cô hôm nay bị sao thế hả? Muốn uống đến say luôn sao?"
Cô nhìn anh ta lả giả cười: "Tôi ổn mà, tôi đâu có say! Chủ nhà thì phải biết cảm ơn khách không phải sao?"
Anthony không cho là đúng: "Cũng có chừng mực thôi, còn có tôi nữa mà. Cô đâu nhất thiết phải uống đến như thế! Ài được rồi, cô ngồi đây cho tỉnh táo chút đi, tôi đi lấy cho cô cốc nước ấm."
Dứt lời, Anthony liền đứng lên gọi phục vụ tiệc đi lấy nước mang đến cho Doãn Khả Vy còn chính mình tranh thủ đi tiếp những bàn còn lại. Hoàn thành nhiệm vụ liền sẽ đưa cô trở về.
Tầm hai mươi phút sau Anthony quay trở lại ban công, thấy Doãn Khả Vy vẫn còn ngồi đó thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chính là sợ cô say rượu làm loạn, đi lung tung rồi hành động sốc nổi thì anh ta không biết phải làm sao giải thích với Lữ Ánh. Tuy cũng không hẳn là vì mệnh lệnh bởi vì anh ta cũng có chút tâm tư riêng đối với cô nhưng suy cho cùng vẫn là quan tâm cô nhiều hơn.
Ngồi xuống bên cạnh lay lay cánh tay Doãn Khả Vy, cô giống như không còn sức liền ngả vào lòng anh ta. Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng cô đang không tỉnh táo mệt mỏi mà thôi.
Chỉ là khi anh ta chạm vào hai cánh tay cô, cảm giác nóng bỏng khiến anh ta hoảng hốt nhíu mày. Đến khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, anh ta càng thêm bất an vạn phần bởi khi nãy anh ta rời đi, cô vẫn bình thường mà, làm sao bây giờ lại trở nên như thế?
"Doãn Khả Vy, cô làm sao vậy?"
Giống như bị đánh thức, Doãn Khả Vy nhập nhèm mở mắt. Cô đưa hai bàn tay lên chạm vào gương mặt đang phóng đại trước mắt, khoé môi khẽ cong lên nở nụ cười dụ hoặc.
"A Luân, anh tới rồi à?"
Anthony nhíu mày càng chặt, gỡ hai bàn tay cô ra: "Doãn Khả Vy, cô say rồi. Nào đứng lên, tôi đưa cô về."
Đứng dậy kéo cô lên bằng lực đạo vừa phải nhưng cô lại bất ngờ sà vào lòng khiến Anthony thực sự chấn kinh. Cũng may nơi này khuất người, nếu không để người khác nhìn thấy tràng cảnh này thì anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó lòng tẩy trắng.
Doãn Khả Vy ánh mắt mê man nhìn người trước mặt, sau đó hai cánh tay mảnh khảnh choàng lên cổ anh ta nở nụ cười ma mị. Cô khẽ nhón chân, ngậm lấy môi anh ta, tiến hành nụ hôn sâu.
Anthony trong lúc hoảng loạn bởi hành động của cô chỉ có thể bất động tại chỗ, anh ta chính là đang hồn siêu phách lạc không biết phải làm gì, trong lòng mâu thuẫn nên đẩy cô ra hay đáp lại sự thèm khát của mình.
Sự mềm mại nơi cánh môi khiến anh ta mê luyến, cái lưỡi đinh hương của cô đang cố gắng luồn lách vào khoang miệng mang theo sự ngọt ngào khiến anh ta trầm luân.
Hơn một năm qua cùng Doãn Khả Vy làm việc, sớm chiều bên nhau, Anthony đã có cái nhìn hoàn toàn khác về cô, nhiều hơn là sự kính nể về đầu óc cùng tinh lực cô giành cho công việc. Những khi cô mệt mỏi, anh ta ở bên chăm sóc. Nhìn thấy đủ mọi dáng vẻ của cô, tâm anh ta sinh ra tạp niệm lúc nào cũng không hay nhưng vẫn luôn cố gắng kìm nén bởi vì anh biết cô là hoa đã có chủ, còn là con dâu tương lai của Lữ Ánh, cho nên anh ta dù muốn dù không thì vẫn phải cố gắng điều khiển tâm tư của mình, không được hãm sâu vào thứ tình cảm không có kết quả.
Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay mình, còn đang nhầm tưởng là người mà cô yêu thương nhung nhớ, anh ta đúng là khóc không ra nước mắt.
Lý trí anh ta mách bảo nên dừng lại hành động vượt quá giới hạn này nhưng con tim thì lại tham lam muốn được cùng cô thân mật hơn một chút như thể làm vậy sẽ an ủi được phần nào thứ tình cảm đơn phương này.
Sự mâu thuẫn giằng xé, nhưng cuối cùng con tim lại thắng lý trí, Anthony ôm chặt Doãn Khả Vy vào trong ngực, đáp lại nụ hôn của cô.
Không biết cô lấy đâu ra sức lực ghì chặt lấy anh ta ép vào tường, sau đó hai cánh tay kéo phăng cúc áo sơ mi lần mò vào da thịt kiếm tìm xúc cảm chân thật.
Mặc dù Anthony bị hãm sâu vào nụ hôn nhưng anh ta cũng đã nhận ra Doãn Khả Vy có điểm bất thường, thần trí nhanh chóng tỉnh táo muốn tách khỏi cô mà cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi càng khiến anh ta thêm tỉnh táo, vội vàng đẩy cô ra.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ cùng hành động mất kiểm soát của cô, Anthony vội lia mắt tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng tầm mắt anh ta dừng lại tại ly nước đã uống hơn một nửa đang đặt trên ghế gần đó, chửi thề thành tiếng: "Chết tiệt!"
Doãn Khả Vy đầu óc mụ mị bám chặt vào người Anthony, hai bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt của anh ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nóng, nóng! A Luân, em nóng, em muốn..."
Tiếng chuông điện thoại đoạt hồn vẫn không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh, Anthony lại đưa mắt đi tìm nơi phát ra thanh âm.
Dùng hết sức bình sinh của mình, một tay đỡ lấy thân thể mảnh mai như bạch tuộc đang quấn chặt một bên, tay còn lại với lấy chiếc điện thoại đang nằm dưới đất cách chỗ hai người chừng một sải tay.
Cầm điện thoại trên tay, Anthony nhìn vào màn hình hiển thị liền thở phào một hơi. Hoá ra đây là điện thoại của Doãn Khả Vy mà người gọi đến là Lữ Thiên Luân.
Ấn nút nhận, Anthony không nhiều lời liền lên tiếng: "Tôi là trợ lý của Doãn Khả Vy, anh là bạn trai cô ấy, Lữ Thiên Luân phải không?"
Bên kia điện thoại, Lữ Thiên Luân tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng vẫn bình tĩnh trả lời: "Là tôi. Cô ấy đâu?"
"Doãn Khả Vy xảy ra chút chuyện, anh nhanh một chút đến ban công sảnh tiệc, từ phía thang máy đi thẳng một đoạn rẽ phải liền tới. Gặp rồi anh sẽ rõ."