Rời khỏi trường, Lữ Thiên Luân chở Doãn Khả Vy đi thẳng đến khách sạn Lữ Gia, nơi tối nay tổ chức party của trường.
Sau khi xe dừng lại tại bãi đỗ tầng hầm, cô không nén được nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Vì sao lại đến đây vào giờ này, chẳng phải đến tối mới có party à?"
Hắn không chút do dự gật đầu: "Ừm. Nhưng hiện tại cũng đến giờ cơm trưa rồi nên anh đưa em đến đây ăn, sau đó nghỉ ngơi một lát, chiều sẽ có người đến đưa lễ phục và makeup cho em."
Nghe hắn nói vậy, cô không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Party của trường thôi mà, anh đâu cần phải trịnh trọng như vậy?"
Cửa thang máy lúc này vừa vặn mở ra, tay Lữ Thiên Luân vẫn nắm lấy tay cô không rời, kéo cô đi về phía quầy lễ tân: "Party này chính là vì em mà tổ chức, dĩ nhiên em phải xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Ngoan, nghe lời anh là được. Giờ em muốn xuống bên dưới nhà hàng ăn trưa hay gọi phục vụ mang lên phòng?"
Doãn Khả Vy chưa kịp trả lời thì đã đi đến trước quầy lễ tân thế nên cô cũng không nói gì nữa.
Cô lễ tân tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp mỉm cười cúi đầu chào: "Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Lữ Thiên Luân nhìn người vừa lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Lữ Thiên Luân. Tôi đã đặt phòng rồi."
Cô ta lại nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu: "Vâng, ngài vui lòng đợi một chút để tôi kiểm tra."
Hắn không nói gì cùng cô ta nữa, quay sang người đứng bên cạnh đang cúi đầu, khẽ cười: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Doãn Khả Vy ủ rũ lắc đầu: "Em không sao."
Hắn đưa tay lên xoa đầu cô, cất giọng cưng chiều: "Từ sáng đến giờ chắc là em cũng mệt rồi đúng không? Được rồi, đợi một chút lên trên đó nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tối nay còn phải tham gia party nữa."
Cô đang không biết phải trả lời hắn như thế nào thì đúng lúc này cô nàng lễ tân đã lên tiếng cứu cô một cánh.
"Thẻ phòng của ngài đây ạ."
Lữ Thiên Luân nhận lấy, lại quay sang nhìn Doãn Khả Vy một cái rồi mới nói với cô lễ tân: "Bàn ăn tôi đã đặt trước đó cho chuyển lên trên phòng đi."
Cô ta gật đầu: "Vâng, chúng tôi sẽ chuyển lên ngay cho ngài. Ngài còn cần gì nữa không ạ?"
Hắn lắc đầu: "Không."
"Vâng, vậy mời ngài, thang máy nằm ở phía bên kia."
Hắn không nói thêm lời nào, quay lưng kéo theo Doãn Khả Vy đi về hướng thang máy.
Vì phòng hắn đặt là phòng tổng thống nằm ở tầng cao nhất nên phải mất một khoảng thời gian để thang máy di chuyển.
Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, có thể nghe được rõ ràng nhịp thở của đối phương nhưng không một ai nói câu nào, cứ thế nắm tay đứng cạnh nhau nhưng trong lòng mỗi người lại đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.
Doãn Khả Vy đang ôm tâm tư bồn chồn. Tuy không phải lần đầu tiên cô cùng hắn ở riêng một chỗ nhưng lại là lần đầu tiên cô cùng hắn đến khách sạn thuê phòng. Điều này thật sự vô cùng bình thường nhưng đối với một cặp tình nhân thì đúng là mang ý vị vô cùng sâu xa, giống như đang đi làm chuyện xấu vậy.
Nói cô không xấu hổ là không có khả năng mặc dù chưa chắc gì giữa cô và hắn sẽ xảy ra chuyện kia nhưng cô thật sự có chút mong chờ, mà càng mong chờ thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, chỉ sợ đối phương nhận ra tâm tư của cô không được trong sáng.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, ai biểu người đàn ông của cô quá quân tử chứ, mấy lần đến bước cuối rồi mà còn có thể dừng lại làm cho cô thật cmn tức điên người. Thà cứ một lần ăn quách cho xong, cứ do dự rồi lại do dự, riết rồi có ngày chết vì nghẹn cũng không chừng.
Âm thầm liếc mắt sang người đang đứng bên cạnh, Doãn Khả Vy ôm tâm tư sâu kín, khoé miệng cong lên, ánh mắt cũng bừng sáng hẳn khi nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của người nào đó, quyết tâm đánh một ván bài cuối cùng, thầm nói: "Lữ Thiên Luân, hôm nay anh chạy không thoát đâu, em nhất định ném anh lên giường. Cứ chờ mà xem!"
Giống như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của ai kia, Lữ Thiên Luân chợt quay đầu sang nhìn. Chạm phải đôi mắt hạnh to tròn đang nhìn mình không một tia che đậy, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Ngay sau đó hắn quay hẳn người ép cô vào vách thủy tinh lạnh băng phía sau, tròng mắt loé lên tinh quang.
Đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì cửa thang máy vang lên một tiếng rồi mở ra, hắn dừng lại động tác của mình, lập tức kéo cô ra khỏi không gian chật hẹp kia đi về phía căn phòng trước mặt.
Áp thẻ từ vào ổ khoá thông minh, cánh cửa nặng nề cũng theo đó mở ra. Căn phòng tối om lập tức sáng choang, hắn kéo cô vào trong rồi nhanh chóng khép cánh cửa lại, thực hiện động tác dang dở khi còn ở trong thang máy.
Hắn nghiêng đầu gặm cắn đôi môi kiều diễm nhung nhớ ngày đêm, ban đầu mạnh bạo xong sau đó trở nên ôn nhu nhẹ nhàng rồi quyến luyến.
Doãn Khả Vy dường như đã đoán được hắn sẽ làm như thế nên phối hợp vô cùng ăn ý, cũng không chịu thua thiệt, chỉ muốn cướp lại quyền chủ động nhưng người nào đó làm sao để cô được như ý. Đàn ông mà, có thể nhường nhịn người phụ nữ của mình mọi mặt nhưng trong chuyện giường chiếu và khơi tình, tuyệt đối không có chuyện chịu ở kèo dưới.
Lữ Thiên Luân lại là một người có dục vọng chiếm hữu vô cùng cao, hắn dĩ nhiên luôn muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không đừng mong dành quyền kiểm soát từ tay hắn.
Sức lực cạn kiệt, Doãn Khả Vy đành phải buông tha cho ý nghĩ điên rồ của mình, mặc cho người nào đó công thành đoạt đất đến khi mỏi mệt, cô mới được giải thoát.
Không khí trong lành tràn vào khoang miệng, cô thở dốc xụi lơ dựa vào ngực hắn hít lấy hít để, xém chút cô còn tưởng mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Lữ Thiên Luân hài lòng ôm lấy người phụ nữ của mình, cằm tựa lên đầu cô nhẹ giọng cảnh cáo: "Lần sau còn dám khiêu khích anh nữa không?"
Cô rụt cổ lắc đầu nguầy nguậy. Lần sau có cho cô mười lá gan cũng không dám manh động nữa, đường đến quỷ môn quan thật sự đáng sợ lắm có biết không?
Hắn gật đầu: "Biết vậy là tốt."
Dứt lời, hắn bế ngang người cô đi về phía sofa đặt xuống, sau đó cũng ngồi bên cạnh: "Trong khi đợi họ mang đồ ăn lên, em có muốn tắm rửa gì không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, với lại không có đồ thay."
Hắn cười gian manh: "Bên trong có áo choàng tắm."
Cô lườm hắn một cái: "Vậy càng không cần."
Hắn siết lấy eo cô, cười tà mị: "Xấu hổ? Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy qua?"
Doãn Khả Vy giận dỗi quay mặt đi không thèm nói với hắn. Cái câu này không biết hắn lập lại bao nhiêu lần rồi, đúng là mặt càng ngày càng dày, có thể nói ra mà không có chút ngượng miệng.
Lữ Thiên Luân cười thành tiếng: "Vậy anh đi tắm một chút. Lát có người bấm chuông thì em mở cửa, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đó."
Hắn vào nhà vệ sinh không bao lâu thì chuông cửa liền vang lên. Cô ra mở cửa cho người mang đồ ăn vào. Mọi thứ được bày biện trên bàn ăn chỉn chu xong họ mới lục tục rời đi.
Lúc này Lữ Thiên Luân cũng vừa vặn đi ra, trên tay còn đang cầm khăn bông lau mái tóc ẩm ướt.
Dây áo choàng tắm thắt hờ bên hông chỉ có thể che đi hạ bộ, phía trên vòm ngực thì như ẩn như hiện lộ ra theo từng động tác lau tóc của hắn trông vô cùng yêu mị.
Doãn Khả Vy nhìn dáng vẻ câu dẫn này của hắn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng. Thật cmn muốn cô phải nhào lên hắn mới vừa lòng có phải không?
Nếu như lúc này bụng cô đang không ngừng reo hò bãi công, cô chắc chắn sẽ tiến lên kéo phăng cái áo choàng nửa che nửa hở kia trên người hắn, sau đó trèo lên người hắn dày vò một phen mới hả lòng hả dạ.
Liếc người nào đó thêm một cái, cô đi về phía bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu rồi cũng tự uống.
Lữ Thiên Luân nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhíu mày nghi hoặc. Trước khi hắn vào tắm không phải rất tốt sao, bây giờ trở ra cô lại có chút tức giận là thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời?
Buông chiếc khăn lau tóc xuống, hắn đi về phía cô ôm cổ cô từ đằng sau, áp má mình vào má cô nhẹ giọng hỏi han: "Làm sao vậy? Ai chọc em rồi?"
Cô lạnh lùng đáp: "Không có!"
"Không có thì sao lại làm mặt lạnh với anh?"
"Em đói bụng." Muốn ăn anh!
Câu phía sau cô chỉ nói trong lòng. Nếu như hắn biết cô đang có suy nghĩ này, không biết sẽ cao hứng hay mặt đen như đít nồi nhỉ?
Hắn thở hắt ra một hơi, phì cười: "Ồ, vậy ăn thôi. Toàn món em thích ăn đấy, thử xem khách sạn này làm có hợp khẩu vị không?"
Hắn buông cô ra, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu, càm lấy đưa đến trước mặt cô: "Cạn ly, chúc mừng em giành được danh hiệu Hoa khôi."
Cô nhướn mày: "Chỉ như vậy?"
Hắn tỏ ra hứng thú: "Chưa đủ. Chờ tối nay sau khi party kết thúc, anh có bất ngờ cho em!"
Cô nhìn hắn cười ngọt ngào, trong lòng dấy lên niềm cao hứng vô hạn: "Ồ, thật chờ mong!"
Sau khi xe dừng lại tại bãi đỗ tầng hầm, cô không nén được nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Vì sao lại đến đây vào giờ này, chẳng phải đến tối mới có party à?"
Hắn không chút do dự gật đầu: "Ừm. Nhưng hiện tại cũng đến giờ cơm trưa rồi nên anh đưa em đến đây ăn, sau đó nghỉ ngơi một lát, chiều sẽ có người đến đưa lễ phục và makeup cho em."
Nghe hắn nói vậy, cô không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Party của trường thôi mà, anh đâu cần phải trịnh trọng như vậy?"
Cửa thang máy lúc này vừa vặn mở ra, tay Lữ Thiên Luân vẫn nắm lấy tay cô không rời, kéo cô đi về phía quầy lễ tân: "Party này chính là vì em mà tổ chức, dĩ nhiên em phải xinh đẹp nhất, nổi bật nhất. Ngoan, nghe lời anh là được. Giờ em muốn xuống bên dưới nhà hàng ăn trưa hay gọi phục vụ mang lên phòng?"
Doãn Khả Vy chưa kịp trả lời thì đã đi đến trước quầy lễ tân thế nên cô cũng không nói gì nữa.
Cô lễ tân tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp mỉm cười cúi đầu chào: "Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Lữ Thiên Luân nhìn người vừa lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Lữ Thiên Luân. Tôi đã đặt phòng rồi."
Cô ta lại nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu: "Vâng, ngài vui lòng đợi một chút để tôi kiểm tra."
Hắn không nói gì cùng cô ta nữa, quay sang người đứng bên cạnh đang cúi đầu, khẽ cười: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Doãn Khả Vy ủ rũ lắc đầu: "Em không sao."
Hắn đưa tay lên xoa đầu cô, cất giọng cưng chiều: "Từ sáng đến giờ chắc là em cũng mệt rồi đúng không? Được rồi, đợi một chút lên trên đó nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tối nay còn phải tham gia party nữa."
Cô đang không biết phải trả lời hắn như thế nào thì đúng lúc này cô nàng lễ tân đã lên tiếng cứu cô một cánh.
"Thẻ phòng của ngài đây ạ."
Lữ Thiên Luân nhận lấy, lại quay sang nhìn Doãn Khả Vy một cái rồi mới nói với cô lễ tân: "Bàn ăn tôi đã đặt trước đó cho chuyển lên trên phòng đi."
Cô ta gật đầu: "Vâng, chúng tôi sẽ chuyển lên ngay cho ngài. Ngài còn cần gì nữa không ạ?"
Hắn lắc đầu: "Không."
"Vâng, vậy mời ngài, thang máy nằm ở phía bên kia."
Hắn không nói thêm lời nào, quay lưng kéo theo Doãn Khả Vy đi về hướng thang máy.
Vì phòng hắn đặt là phòng tổng thống nằm ở tầng cao nhất nên phải mất một khoảng thời gian để thang máy di chuyển.
Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, có thể nghe được rõ ràng nhịp thở của đối phương nhưng không một ai nói câu nào, cứ thế nắm tay đứng cạnh nhau nhưng trong lòng mỗi người lại đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.
Doãn Khả Vy đang ôm tâm tư bồn chồn. Tuy không phải lần đầu tiên cô cùng hắn ở riêng một chỗ nhưng lại là lần đầu tiên cô cùng hắn đến khách sạn thuê phòng. Điều này thật sự vô cùng bình thường nhưng đối với một cặp tình nhân thì đúng là mang ý vị vô cùng sâu xa, giống như đang đi làm chuyện xấu vậy.
Nói cô không xấu hổ là không có khả năng mặc dù chưa chắc gì giữa cô và hắn sẽ xảy ra chuyện kia nhưng cô thật sự có chút mong chờ, mà càng mong chờ thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, chỉ sợ đối phương nhận ra tâm tư của cô không được trong sáng.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, ai biểu người đàn ông của cô quá quân tử chứ, mấy lần đến bước cuối rồi mà còn có thể dừng lại làm cho cô thật cmn tức điên người. Thà cứ một lần ăn quách cho xong, cứ do dự rồi lại do dự, riết rồi có ngày chết vì nghẹn cũng không chừng.
Âm thầm liếc mắt sang người đang đứng bên cạnh, Doãn Khả Vy ôm tâm tư sâu kín, khoé miệng cong lên, ánh mắt cũng bừng sáng hẳn khi nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của người nào đó, quyết tâm đánh một ván bài cuối cùng, thầm nói: "Lữ Thiên Luân, hôm nay anh chạy không thoát đâu, em nhất định ném anh lên giường. Cứ chờ mà xem!"
Giống như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của ai kia, Lữ Thiên Luân chợt quay đầu sang nhìn. Chạm phải đôi mắt hạnh to tròn đang nhìn mình không một tia che đậy, khoé miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Ngay sau đó hắn quay hẳn người ép cô vào vách thủy tinh lạnh băng phía sau, tròng mắt loé lên tinh quang.
Đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì cửa thang máy vang lên một tiếng rồi mở ra, hắn dừng lại động tác của mình, lập tức kéo cô ra khỏi không gian chật hẹp kia đi về phía căn phòng trước mặt.
Áp thẻ từ vào ổ khoá thông minh, cánh cửa nặng nề cũng theo đó mở ra. Căn phòng tối om lập tức sáng choang, hắn kéo cô vào trong rồi nhanh chóng khép cánh cửa lại, thực hiện động tác dang dở khi còn ở trong thang máy.
Hắn nghiêng đầu gặm cắn đôi môi kiều diễm nhung nhớ ngày đêm, ban đầu mạnh bạo xong sau đó trở nên ôn nhu nhẹ nhàng rồi quyến luyến.
Doãn Khả Vy dường như đã đoán được hắn sẽ làm như thế nên phối hợp vô cùng ăn ý, cũng không chịu thua thiệt, chỉ muốn cướp lại quyền chủ động nhưng người nào đó làm sao để cô được như ý. Đàn ông mà, có thể nhường nhịn người phụ nữ của mình mọi mặt nhưng trong chuyện giường chiếu và khơi tình, tuyệt đối không có chuyện chịu ở kèo dưới.
Lữ Thiên Luân lại là một người có dục vọng chiếm hữu vô cùng cao, hắn dĩ nhiên luôn muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không đừng mong dành quyền kiểm soát từ tay hắn.
Sức lực cạn kiệt, Doãn Khả Vy đành phải buông tha cho ý nghĩ điên rồ của mình, mặc cho người nào đó công thành đoạt đất đến khi mỏi mệt, cô mới được giải thoát.
Không khí trong lành tràn vào khoang miệng, cô thở dốc xụi lơ dựa vào ngực hắn hít lấy hít để, xém chút cô còn tưởng mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Lữ Thiên Luân hài lòng ôm lấy người phụ nữ của mình, cằm tựa lên đầu cô nhẹ giọng cảnh cáo: "Lần sau còn dám khiêu khích anh nữa không?"
Cô rụt cổ lắc đầu nguầy nguậy. Lần sau có cho cô mười lá gan cũng không dám manh động nữa, đường đến quỷ môn quan thật sự đáng sợ lắm có biết không?
Hắn gật đầu: "Biết vậy là tốt."
Dứt lời, hắn bế ngang người cô đi về phía sofa đặt xuống, sau đó cũng ngồi bên cạnh: "Trong khi đợi họ mang đồ ăn lên, em có muốn tắm rửa gì không?"
Cô lắc đầu: "Không cần đâu, với lại không có đồ thay."
Hắn cười gian manh: "Bên trong có áo choàng tắm."
Cô lườm hắn một cái: "Vậy càng không cần."
Hắn siết lấy eo cô, cười tà mị: "Xấu hổ? Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy qua?"
Doãn Khả Vy giận dỗi quay mặt đi không thèm nói với hắn. Cái câu này không biết hắn lập lại bao nhiêu lần rồi, đúng là mặt càng ngày càng dày, có thể nói ra mà không có chút ngượng miệng.
Lữ Thiên Luân cười thành tiếng: "Vậy anh đi tắm một chút. Lát có người bấm chuông thì em mở cửa, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đó."
Hắn vào nhà vệ sinh không bao lâu thì chuông cửa liền vang lên. Cô ra mở cửa cho người mang đồ ăn vào. Mọi thứ được bày biện trên bàn ăn chỉn chu xong họ mới lục tục rời đi.
Lúc này Lữ Thiên Luân cũng vừa vặn đi ra, trên tay còn đang cầm khăn bông lau mái tóc ẩm ướt.
Dây áo choàng tắm thắt hờ bên hông chỉ có thể che đi hạ bộ, phía trên vòm ngực thì như ẩn như hiện lộ ra theo từng động tác lau tóc của hắn trông vô cùng yêu mị.
Doãn Khả Vy nhìn dáng vẻ câu dẫn này của hắn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng. Thật cmn muốn cô phải nhào lên hắn mới vừa lòng có phải không?
Nếu như lúc này bụng cô đang không ngừng reo hò bãi công, cô chắc chắn sẽ tiến lên kéo phăng cái áo choàng nửa che nửa hở kia trên người hắn, sau đó trèo lên người hắn dày vò một phen mới hả lòng hả dạ.
Liếc người nào đó thêm một cái, cô đi về phía bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu rồi cũng tự uống.
Lữ Thiên Luân nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhíu mày nghi hoặc. Trước khi hắn vào tắm không phải rất tốt sao, bây giờ trở ra cô lại có chút tức giận là thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời?
Buông chiếc khăn lau tóc xuống, hắn đi về phía cô ôm cổ cô từ đằng sau, áp má mình vào má cô nhẹ giọng hỏi han: "Làm sao vậy? Ai chọc em rồi?"
Cô lạnh lùng đáp: "Không có!"
"Không có thì sao lại làm mặt lạnh với anh?"
"Em đói bụng." Muốn ăn anh!
Câu phía sau cô chỉ nói trong lòng. Nếu như hắn biết cô đang có suy nghĩ này, không biết sẽ cao hứng hay mặt đen như đít nồi nhỉ?
Hắn thở hắt ra một hơi, phì cười: "Ồ, vậy ăn thôi. Toàn món em thích ăn đấy, thử xem khách sạn này làm có hợp khẩu vị không?"
Hắn buông cô ra, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu, càm lấy đưa đến trước mặt cô: "Cạn ly, chúc mừng em giành được danh hiệu Hoa khôi."
Cô nhướn mày: "Chỉ như vậy?"
Hắn tỏ ra hứng thú: "Chưa đủ. Chờ tối nay sau khi party kết thúc, anh có bất ngờ cho em!"
Cô nhìn hắn cười ngọt ngào, trong lòng dấy lên niềm cao hứng vô hạn: "Ồ, thật chờ mong!"