Lữ Thiên Luân trở về phòng tổng thống thì Doãn Khả Vy vẫn còn đang ngủ say, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo sau đó trèo lên giường ôm cô vào lòng tựa như chính mình chưa từng rời đi.
Nhìn sắc mặt hồng nhuận của người trong lòng, khoé môi hắn cong lên nở nụ cười thoả mãn, thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng được cùng cô ngủ trên một chiếc giường, thức dậy liền có thể nhìn thấy đối phương đầu tiên thì vui biết mấy. Nhưng là ngày đó e rằng còn lâu lắm, cho nên những ngày hiếm hoi như thế này, hắn phải tận hưởng cho đủ mới được.
Tầm một tiếng sau, Doãn Khả Vy khẽ ngọ nguậy thân mình, sau đó nhập nhèm mở mắt.
Cảm giác ấm áp lại chật chội khiến cô khẽ nhíu mày. Đến khi đôi mắt hạnh mở ra nhìn thấy cơ ngực trần trụi của người nào đó, cô bất giác hốt hoảng muốn tránh xa nhưng lại bị cánh tay cứng như thép giam lại.
"Vy Vy, là anh!"
Giọng nói quen thuộc của Lữ Thiên Luân vang lên trên đỉnh đầu, Doãn Khả Vy lúc này mới thấy nhẹ nhõm, sự phòng bị cũng không cánh mà bay. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ngập ngừng hỏi: "A Luân... chúng ta...?"
Hắn cất giọng dịu dàng: "Làm sao vậy? Không nhớ những gì xảy ra đêm qua?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn, xong lại cúi xuống nhìn chính mình mới phát hiện bản thân không mảnh vải che thân. Cảm nhận thêm một chút nữa, cô cũng phát hiện người đàn ông đang ôm mình cũng đồng dạng trần trụi, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc bất an.
Tối qua cùng Trình Như Ngọc rời khỏi sảnh tiệc đến nhà vệ sinh, sau khi rời nhà vệ sinh thì có nhân viên khách sạn nói Tracy muốn gặp cô, thế là cùng với Trình Như Ngọc đi theo cô nhân viên kia. Tiếp theo đó thì hình như cô bị ai đó từ phía sau cầm khăn bịt mũi rồi mất dần ý thức. Bây giờ tỉnh lại thì đang nằm trong lòng Lữ Thiên Luân...
Tất cả chỉ có thế, ngoài ra cô không còn nhớ được gì nữa, dù cho tiếp tục cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng cô thật sự không có chút ấn tượng nào cả.
Vậy thì rốt cuộc sau khi cô bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì?
Doãn Khả Vy nhìn hắn, lắc đầu: "Em không nhớ được gì cả. Chỉ nhớ bị người nào đó đánh thuốc mê. Làm sao bây giờ em lại cùng anh ở chỗ này, còn có chúng ta...?"
Cô nói đến đây liền im bặt, bởi vì cô không thể nào thốt lên được những lời xấu hổ tiếp theo, nhưng mà cô tin cho dù cô không nói rõ ràng, ai kia cũng hiểu cô đang muốn nói đến vấn đề gì.
Lữ Thiên Luân khẽ cười, cũng không hề làm khó cô mà truy hỏi đến cùng, tự mình thuật lại những sự việc xảy ra tối qua.
Doãn Khả Vy nghe hắn nói thì không khỏi hoang mang: "Ai có thù với em và La Trọng Huy mà lại làm ra việc quá đáng như vậy chứ? Lỡ như em và cậu ta..."
Cô không dám nói ra sự việc phía sau, rúc vào ngực hắn nức nở thành tiếng.
Hắn vỗ về lưng cô, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không khóc, cuối cùng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà không phải sao? Chỉ là trong lúc em gặp khó khăn mà anh lỡ "ăn" em mất rồi, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?"
Cô trúc trắc lắc đầu: "Không, em sẽ không bao giờ ghét bỏ anh, em còn phải cảm ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết bản thân đã bị rơi vào tay ai rồi!"
Hắn đột nhiên tỏ ra ủ rũ: "Nhưng mà đáng tiếc, em lại chẳng nhớ gì cả. Dù sao cũng là lần đầu tiên của chúng ta!"
Doãn Khả Vy xấu hổ càng úp mặt vào sâu trong ngực hắn. Lời nói tế nhị như vậy, hắn làm sao có thể nói mà không biết ngượng miệng cơ chứ?
Nghe đâu lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, may mắn cô không phải trải nghiệm sự đau đớn ấy, nhưng mà thật sự cũng có chút tiếc nuối, không biết cùng người đàn ông của mình mây mưa thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Có kích thích giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh vẫn hay nói không nhỉ?
Chẳng lẽ bây giờ cùng hắn làm chuyện kia để tận hưởng một chút cảm giác thăng hoa?
Chậc, ôi tâm hồn "trong sáng" của cô lại bắt đầu sống lại rồi. Nếu mà hắn biết suy nghĩ của cô lúc này, có khi nào nghĩ cô là nữ nhân ham mê sắc dục không? Mặc dù cô đúng là có chút chút tư tưởng ấy thật, nhưng mà có chết cô cũng không nhận đâu a!
Nhìn sắc mặt mơ hồ của cô, Lữ Thiên Luân nở nụ cười gian manh: "Đang nghĩ đến chuyện gì thế?"
"Nghĩ đến chuyện đêm qua của chúng ta!"
Doãn Khả Vy miệng nhanh hơn não, nói ra rồi mới biết chính mình nói lời không nên nói, vội vàng bịt chặt miệng, xấu hổ chui vào trong chăn.
Lữ Thiên Luân dĩ nhiên nhìn hành động của cô liền biết cô đang ôm tâm tư gì, hắn nở nụ cười giảo hoạt, bàn tay đang ôm lấy eo cô bắt đầu càn rỡ, vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng của cô khiến cô không khỏi run rẩy, khẽ "ưm" một tiếng.
Thanh âm mê người này như kích thích thần kinh hắn, làm cho nơi nào đó bắt đầu rục rịch, nhanh chóng di chuyển thân mình dán lên người cô.
Bị người nào đó bất ngờ tấn công, Doãn Khả Vy theo phản xạ tự nhiên của cơ thể liền co rúm người lại, kết quả đôi chân mảnh khảnh vô tình thúc vào hạ bộ của người nào đó, tức thì hắn xuýt xoa một tiếng, trên trán gân xanh cũng nổi lên thấy rõ.
Đáy mắt hắn tối sầm lại khiến cho Doãn Khả Vy trong phút chốc hoảng sợ, vội vàng thanh minh: "Em... Em không cố ý. Là phản xạ... Phản xạ tự nhiên của cơ thể!"
Lữ Thiên Luân hít sâu một hơi khống chế chính mình, sau đó khoé môi giương lên nở nụ cười không mấy thân thiện: "Vy Vy, có ai nói với em buổi sáng không nên chọc vào chỗ hiểm của đàn ông hay không?"
Cô mếu máo lắc đầu: "A Luân, anh... anh bình tĩnh một chút... Em..."
"Muộn rồi!"
Hắn cắt ngang lời nói ngập ngừng của cô, lập tức cúi đầu ngậm lấy cánh môi đang run rẩy, nuốt hết tất cả mọi lời nói phía sau của cô vào trong bụng.
Dĩ nhiên hôn môi làm sao đủ khiến cho ai kia dập tắt sự điên cuồng, một màn vận động buổi sáng liền được diễn ra trên chiếc giường mềm mại phủ đầy cánh hoa hồng vẫn còn tươi mơn mởn.
Trải qua một trận kích tình cuồng nhiệt, Doãn Khả Vy xem như đã được nếm trải cảm giác mưa rền gió cuốn, hoan ái triền miên có tư vị như thế nào. Từ đây cô cũng rút ra được bài học cho chính bản thân mình: không nên khiêu khích đàn ông vào buổi sáng, càng không nên "phản xạ có điều kiện" khi ở trên giường.
Trời chiều mát mẻ, Lữ Thiên Luân mới đưa Doãn Khả Vy trở về nhà, lại dùng xong bữa tối tại nhà cô mới trở về nhà của mình.
Tắm rửa xong xuôi, hắn gọi điện thoại cho cô nói thêm vài câu, sau đó liền gọi cuộc gọi đường dài, người nhận dĩ nhiên là người mẹ kính yêu của hắn.
"Mẹ, con đã hoàn thành điều kiện thứ hai của mẹ rồi, điều kiện thứ ba là gì, mẹ nói luôn đi."
Bên kia đại dương, Lữ Ánh đang cùng chồng ăn bữa sáng tại sân vườn, nhận được điện thoại của con trai còn chưa kịp vui vẻ thì đã bị nó chọc cho tức điên, bà hít sâu một hơi, sau đó lả giả cười trả lời: "Nhóc con, đừng quên điều kiện thứ nhất!"
Lữ Thiên Luân tỏ ra mất kiên nhẫn: "Đó là chuyện sớm muộn, mẹ không cần hối thúc, con sẽ tự sắp xếp. Điều kiện thứ ba, mẹ nói đi."
"Nhóc con, không cần gấp, rất nhanh con sẽ biết."
Hắn dường như có dự cảm không lành, nhíu mày nói: "Mẹ lại sắp bày trò gì nữa đây? Con nhắc lại lần nữa, dù cho mẹ có ra điều kiện gì, dù con có thực hiện được hay không thì con với Vy Vy tuyệt đối không chia tay. Mẹ, trước nay con chưa từng làm trái ý mẹ, mong mẹ cũng tôn trọng quyết định của con, tôn trọng tình cảm của con."
Nghe giọng điệu vô cùng nghiêm túc của con trai, Lữ Ánh khoé miệng cong lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, trịnh trọng nói: "A Luân, mẹ cũng chưa từng nói sẽ cản trở hai đứa, mẹ chỉ ra điều kiện để giúp hai đứa thắt chặt tình cảm cũng như hiểu nhau hơn mà thôi."
Bà dừng lại một chút nhìn chồng đang ngồi bên cạnh, nở nụ cười hoà nhã, cất giọng nói với hắn: "A Luân, gia tộc Lauder không đơn giản như con nghĩ đâu, con nhìn gương ba mẹ mà suy nghĩ cho thấu đáo. Có những chuyện không phải chỉ cần tình yêu là đủ, sẽ phải hi sinh và trả giá bằng nhiều thứ thì mới có được kết cục viên mãn. Mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con, càng mong con có được hạnh phúc."
Lữ Thiên Luân lâm vào trầm mặc. Mẹ hắn nói không sai, hắn dường như suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, chỉ là hắn làm sao nói với cô những khó khăn mà hai người sắp phải đương đầu đây?
Thấy hắn im lặng không nói gì nữa, Lữ Ánh thở dào một tiếng rồi nói: "A Luân, những lời mẹ nói với con, con suy nghĩ kỹ đi. Điều kiện thứ ba, mẹ sẽ sớm an bài. Con cứ chuẩn bị tinh thần là được rồi. Thôi, không nói chuyện với con nữa, bên con cũng trễ rồi, mau nghỉ sớm đi."
"Vâng, vậy con cúp máy đây." Hắn thoả hiệp, không tiếp tục giằng co nữa.
"Ừm, ngủ ngon con trai."
Hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo sau đó trèo lên giường ôm cô vào lòng tựa như chính mình chưa từng rời đi.
Nhìn sắc mặt hồng nhuận của người trong lòng, khoé môi hắn cong lên nở nụ cười thoả mãn, thầm nghĩ nếu như ngày nào cũng được cùng cô ngủ trên một chiếc giường, thức dậy liền có thể nhìn thấy đối phương đầu tiên thì vui biết mấy. Nhưng là ngày đó e rằng còn lâu lắm, cho nên những ngày hiếm hoi như thế này, hắn phải tận hưởng cho đủ mới được.
Tầm một tiếng sau, Doãn Khả Vy khẽ ngọ nguậy thân mình, sau đó nhập nhèm mở mắt.
Cảm giác ấm áp lại chật chội khiến cô khẽ nhíu mày. Đến khi đôi mắt hạnh mở ra nhìn thấy cơ ngực trần trụi của người nào đó, cô bất giác hốt hoảng muốn tránh xa nhưng lại bị cánh tay cứng như thép giam lại.
"Vy Vy, là anh!"
Giọng nói quen thuộc của Lữ Thiên Luân vang lên trên đỉnh đầu, Doãn Khả Vy lúc này mới thấy nhẹ nhõm, sự phòng bị cũng không cánh mà bay. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ngập ngừng hỏi: "A Luân... chúng ta...?"
Hắn cất giọng dịu dàng: "Làm sao vậy? Không nhớ những gì xảy ra đêm qua?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn, xong lại cúi xuống nhìn chính mình mới phát hiện bản thân không mảnh vải che thân. Cảm nhận thêm một chút nữa, cô cũng phát hiện người đàn ông đang ôm mình cũng đồng dạng trần trụi, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc bất an.
Tối qua cùng Trình Như Ngọc rời khỏi sảnh tiệc đến nhà vệ sinh, sau khi rời nhà vệ sinh thì có nhân viên khách sạn nói Tracy muốn gặp cô, thế là cùng với Trình Như Ngọc đi theo cô nhân viên kia. Tiếp theo đó thì hình như cô bị ai đó từ phía sau cầm khăn bịt mũi rồi mất dần ý thức. Bây giờ tỉnh lại thì đang nằm trong lòng Lữ Thiên Luân...
Tất cả chỉ có thế, ngoài ra cô không còn nhớ được gì nữa, dù cho tiếp tục cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng cô thật sự không có chút ấn tượng nào cả.
Vậy thì rốt cuộc sau khi cô bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì?
Doãn Khả Vy nhìn hắn, lắc đầu: "Em không nhớ được gì cả. Chỉ nhớ bị người nào đó đánh thuốc mê. Làm sao bây giờ em lại cùng anh ở chỗ này, còn có chúng ta...?"
Cô nói đến đây liền im bặt, bởi vì cô không thể nào thốt lên được những lời xấu hổ tiếp theo, nhưng mà cô tin cho dù cô không nói rõ ràng, ai kia cũng hiểu cô đang muốn nói đến vấn đề gì.
Lữ Thiên Luân khẽ cười, cũng không hề làm khó cô mà truy hỏi đến cùng, tự mình thuật lại những sự việc xảy ra tối qua.
Doãn Khả Vy nghe hắn nói thì không khỏi hoang mang: "Ai có thù với em và La Trọng Huy mà lại làm ra việc quá đáng như vậy chứ? Lỡ như em và cậu ta..."
Cô không dám nói ra sự việc phía sau, rúc vào ngực hắn nức nở thành tiếng.
Hắn vỗ về lưng cô, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không khóc, cuối cùng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà không phải sao? Chỉ là trong lúc em gặp khó khăn mà anh lỡ "ăn" em mất rồi, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?"
Cô trúc trắc lắc đầu: "Không, em sẽ không bao giờ ghét bỏ anh, em còn phải cảm ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết bản thân đã bị rơi vào tay ai rồi!"
Hắn đột nhiên tỏ ra ủ rũ: "Nhưng mà đáng tiếc, em lại chẳng nhớ gì cả. Dù sao cũng là lần đầu tiên của chúng ta!"
Doãn Khả Vy xấu hổ càng úp mặt vào sâu trong ngực hắn. Lời nói tế nhị như vậy, hắn làm sao có thể nói mà không biết ngượng miệng cơ chứ?
Nghe đâu lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, may mắn cô không phải trải nghiệm sự đau đớn ấy, nhưng mà thật sự cũng có chút tiếc nuối, không biết cùng người đàn ông của mình mây mưa thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Có kích thích giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh vẫn hay nói không nhỉ?
Chẳng lẽ bây giờ cùng hắn làm chuyện kia để tận hưởng một chút cảm giác thăng hoa?
Chậc, ôi tâm hồn "trong sáng" của cô lại bắt đầu sống lại rồi. Nếu mà hắn biết suy nghĩ của cô lúc này, có khi nào nghĩ cô là nữ nhân ham mê sắc dục không? Mặc dù cô đúng là có chút chút tư tưởng ấy thật, nhưng mà có chết cô cũng không nhận đâu a!
Nhìn sắc mặt mơ hồ của cô, Lữ Thiên Luân nở nụ cười gian manh: "Đang nghĩ đến chuyện gì thế?"
"Nghĩ đến chuyện đêm qua của chúng ta!"
Doãn Khả Vy miệng nhanh hơn não, nói ra rồi mới biết chính mình nói lời không nên nói, vội vàng bịt chặt miệng, xấu hổ chui vào trong chăn.
Lữ Thiên Luân dĩ nhiên nhìn hành động của cô liền biết cô đang ôm tâm tư gì, hắn nở nụ cười giảo hoạt, bàn tay đang ôm lấy eo cô bắt đầu càn rỡ, vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng của cô khiến cô không khỏi run rẩy, khẽ "ưm" một tiếng.
Thanh âm mê người này như kích thích thần kinh hắn, làm cho nơi nào đó bắt đầu rục rịch, nhanh chóng di chuyển thân mình dán lên người cô.
Bị người nào đó bất ngờ tấn công, Doãn Khả Vy theo phản xạ tự nhiên của cơ thể liền co rúm người lại, kết quả đôi chân mảnh khảnh vô tình thúc vào hạ bộ của người nào đó, tức thì hắn xuýt xoa một tiếng, trên trán gân xanh cũng nổi lên thấy rõ.
Đáy mắt hắn tối sầm lại khiến cho Doãn Khả Vy trong phút chốc hoảng sợ, vội vàng thanh minh: "Em... Em không cố ý. Là phản xạ... Phản xạ tự nhiên của cơ thể!"
Lữ Thiên Luân hít sâu một hơi khống chế chính mình, sau đó khoé môi giương lên nở nụ cười không mấy thân thiện: "Vy Vy, có ai nói với em buổi sáng không nên chọc vào chỗ hiểm của đàn ông hay không?"
Cô mếu máo lắc đầu: "A Luân, anh... anh bình tĩnh một chút... Em..."
"Muộn rồi!"
Hắn cắt ngang lời nói ngập ngừng của cô, lập tức cúi đầu ngậm lấy cánh môi đang run rẩy, nuốt hết tất cả mọi lời nói phía sau của cô vào trong bụng.
Dĩ nhiên hôn môi làm sao đủ khiến cho ai kia dập tắt sự điên cuồng, một màn vận động buổi sáng liền được diễn ra trên chiếc giường mềm mại phủ đầy cánh hoa hồng vẫn còn tươi mơn mởn.
Trải qua một trận kích tình cuồng nhiệt, Doãn Khả Vy xem như đã được nếm trải cảm giác mưa rền gió cuốn, hoan ái triền miên có tư vị như thế nào. Từ đây cô cũng rút ra được bài học cho chính bản thân mình: không nên khiêu khích đàn ông vào buổi sáng, càng không nên "phản xạ có điều kiện" khi ở trên giường.
Trời chiều mát mẻ, Lữ Thiên Luân mới đưa Doãn Khả Vy trở về nhà, lại dùng xong bữa tối tại nhà cô mới trở về nhà của mình.
Tắm rửa xong xuôi, hắn gọi điện thoại cho cô nói thêm vài câu, sau đó liền gọi cuộc gọi đường dài, người nhận dĩ nhiên là người mẹ kính yêu của hắn.
"Mẹ, con đã hoàn thành điều kiện thứ hai của mẹ rồi, điều kiện thứ ba là gì, mẹ nói luôn đi."
Bên kia đại dương, Lữ Ánh đang cùng chồng ăn bữa sáng tại sân vườn, nhận được điện thoại của con trai còn chưa kịp vui vẻ thì đã bị nó chọc cho tức điên, bà hít sâu một hơi, sau đó lả giả cười trả lời: "Nhóc con, đừng quên điều kiện thứ nhất!"
Lữ Thiên Luân tỏ ra mất kiên nhẫn: "Đó là chuyện sớm muộn, mẹ không cần hối thúc, con sẽ tự sắp xếp. Điều kiện thứ ba, mẹ nói đi."
"Nhóc con, không cần gấp, rất nhanh con sẽ biết."
Hắn dường như có dự cảm không lành, nhíu mày nói: "Mẹ lại sắp bày trò gì nữa đây? Con nhắc lại lần nữa, dù cho mẹ có ra điều kiện gì, dù con có thực hiện được hay không thì con với Vy Vy tuyệt đối không chia tay. Mẹ, trước nay con chưa từng làm trái ý mẹ, mong mẹ cũng tôn trọng quyết định của con, tôn trọng tình cảm của con."
Nghe giọng điệu vô cùng nghiêm túc của con trai, Lữ Ánh khoé miệng cong lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, trịnh trọng nói: "A Luân, mẹ cũng chưa từng nói sẽ cản trở hai đứa, mẹ chỉ ra điều kiện để giúp hai đứa thắt chặt tình cảm cũng như hiểu nhau hơn mà thôi."
Bà dừng lại một chút nhìn chồng đang ngồi bên cạnh, nở nụ cười hoà nhã, cất giọng nói với hắn: "A Luân, gia tộc Lauder không đơn giản như con nghĩ đâu, con nhìn gương ba mẹ mà suy nghĩ cho thấu đáo. Có những chuyện không phải chỉ cần tình yêu là đủ, sẽ phải hi sinh và trả giá bằng nhiều thứ thì mới có được kết cục viên mãn. Mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con, càng mong con có được hạnh phúc."
Lữ Thiên Luân lâm vào trầm mặc. Mẹ hắn nói không sai, hắn dường như suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, chỉ là hắn làm sao nói với cô những khó khăn mà hai người sắp phải đương đầu đây?
Thấy hắn im lặng không nói gì nữa, Lữ Ánh thở dào một tiếng rồi nói: "A Luân, những lời mẹ nói với con, con suy nghĩ kỹ đi. Điều kiện thứ ba, mẹ sẽ sớm an bài. Con cứ chuẩn bị tinh thần là được rồi. Thôi, không nói chuyện với con nữa, bên con cũng trễ rồi, mau nghỉ sớm đi."
"Vâng, vậy con cúp máy đây." Hắn thoả hiệp, không tiếp tục giằng co nữa.
"Ừm, ngủ ngon con trai."