Những ngày cuối tháng sáu tiết trời có vẻ oi ả nhưng ánh nắng cũng không quá gắt, thi thoảng có những cơn mưa ngâu lúc rạng sáng làm cho không khí mát mẻ trong lành hơn.
Ngày định mệnh cuối cùng cũng đến. Cả đêm qua Doãn Khả Vy cứ bồn chồn không cách nào chìm vào giấc ngủ, cô gần như thức trắng cả đêm.
Vẫn như những gì diễn ra ở kiếp trước, cô có cuộc hẹn với Mr L lúc chín giờ và trở về trường Trung học MAHS lúc mười một giờ.
Để tránh xảy ra kẹt xe hoặc tai nạn ngoài ý muốn, bảy giờ cô đã rời khỏi nhà, gọi taxi đi đến điểm hẹn mặc dù biết là sẽ đến rất sớm, nhưng cô thà rằng đến sớm còn hơn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vụ tai nạn cướp lấy sinh mạng của cô thật sự vẫn khiến cô ám ảnh vô cùng, cho nên dù xác suất xảy ra sự cố là rất nhỏ, nhưng nếu tránh được thì vẫn nên tránh thì hơn.
Địa điểm hẹn gặp Mr L là một quán cafe điểm tâm nằm bên trong khu phức hợp thương mại, taxi chỉ có thể dừng lại tại cổng chào khách, chỉ có ô tô cá nhân có thể lái vào bên trong bãi đỗ xe, nên Doãn Khả Vy chỉ có thể xuống xe đi bộ tầm một trăm mét để vào bên trong.
Bước xuống xe, cô nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thán. Khu phức hợp này vừa có nhà hàng, khách sạn, cũng có cả một trung tâm thương mại khá lớn nằm ở trung tâm, và dĩ nhiên, tập đoàn Queen của cô cũng góp mặt ở nơi này.
Cũng may địa điểm mà Mr L chọn không phải thuộc đầu tư của cô, nếu không khi bước vào bên trong sẽ phải đối mặt với màn chào hỏi của nhân viên thì cô sẽ thấy ngượng nghịu lắm.
Hít sâu một hơi, cô lia mắt tìm kiếm địa điểm mà Mr L đã hẹn, sau đó mỉm cười cất bước tiến đến điểm đích.
Chuẩn bị băng qua bên kia đường để tiến vào làn đường giành cho người đi bộ, một chiếc ô tô phóng như bay về phía Doãn Khả Vy khiến cho cô chết chân tại chỗ, không thể phản ứng được ngay khi mà nỗi ám ảnh ngày nào một lần nữa tái hiện trong đầu.
Hai mắt cô mở lớn hết cỡ nhìn chiếc xe lao về phía mình rồi đâm thẳng vào, cô cứ thế bay về phía sau rồi tiếp đất mà không hề có chút cảm giác gì.
Chỉ là khi chiếc xe đụng vào cô, cô lại nhìn thấy rõ ràng gương mặt người đang cầm lái là một phụ nữ, ánh mắt hung hăng dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười chết chóc, cô thậm chí còn đọc được khẩu hình miệng của cô ta "Doãn Khả Vy, đi chết đi!"
Gương mặt đó dù có hoá thành tro cô cũng không thể quên được: Tracy Scott.
Cô ngẩng mặt lên trời nhìn ánh nắng chói chang, nở nụ cười tự giễu. Dù đã tìm đủ mọi cách để có thể tránh khỏi nguy cơ nhưng cuối cùng lịch sử vẫn cứ thế lặp lại. Đây có phải là kỳ hạn mà ông trời đã cho cô để cô có thể cảm thụ tư vị cùng mối tình đơn phương kia hay không? Thế nhưng cô vẫn là không nắm bắt được , nhưng cô vẫn không thấy hối tiếc, bởi vì cô đã làm hết sức rồi. Cô và hắn vẫn là không có duyên phận!
Chất lỏng âm ấm bết dính từ đỉnh đầu chảy xuống sượt qua mắt cô dần che đi tầm nhìn. Người người lũ lượt kéo đến vây quanh cô khiến cho hô hấp của cô dần khó khăn hơn. Ánh sáng mặt trời cũng ngày một tối dần đi khiến cô chẳng thể nhìn được xung quanh nữa.
Hai mắt cô dần nặng trĩu, cô thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ.
Đôi mắt xinh đẹp dần khép lại. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy thế nhưng lại là gương mặt của người đàn ông mà cô yêu sâu đậm: Lữ Thiên Luân.
Khoé miệng cô cong lên nở nụ cười thoả mãn, cô chậm rãi đưa tay lên chạm vào gương mặt mờ ảo trước mặt. Cô dường như nhìn thấy môi hắn mấp máy nói gì đó nhưng cô lại chẳng thể nghe được lời nào. Đôi tay của hắn ôm chặt cô vào lòng, vỗ về gương mặt cô nhưng cô cũng chẳng có cảm giác gì nữa.
Ông trời cũng vô cùng thương xót cô rồi, trước khi chết có thể nhìn thấy hắn cô đã thật sự mãn nguyện, không còn bất cứ luyến tiếc nào nữa.
Sức lực cạn kiệt, hai mắt không còn gượng thêm được nữa, cuối cùng cũng khép lại.
Ánh nắng mặt trời hiếm hoi của những ngày đầu đông khiến cho lòng người ấm áp và dễ chịu, cũng khiến cho người phụ nữ sắc mặt xanh xao gầy guộc nằm trên giường bệnh có chút hồng hào.
Những ngón tay trắng bệch của cô khẽ động, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn truyền đến kẹp nhịp tim nơi đầu ngón trỏ làm cho điện tâm đồ trên máy đo chớp nhảy, kêu tít tít không ngừng.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo trắng lũ lượt kéo vào bên trong căn phòng tràn ngập màu trắng và máy móc rồi quay quần bên người phụ nữ đang nằm trên giường, liên tục thực hiện các biện pháp cấp cứu.
Chừng hơn một giờ sau, cuối cùng điện tâm đồ cũng trở lại bình thường, nhóm người áo trắng thở phào nhẹ nhõm rồi lần lượt rời khỏi.
Bên ngoài căn phòng đó, đôi vợ chồng trung niên thấp thỏm chờ đợi người ở bên trong đi ra chỉ để nghe tin tức.
Một người trong số đó đứng ra giải thích với họ: "Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. Trong vòng hai mươi tư giờ nếu không xảy ra tình trạng tương tự thì có thể chuyển về phòng thường tiếp tục theo dõi. Có lẽ không lâu nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại."
Mẹ Doãn không nén được vui mừng mà rơi lệ, bám vào cánh tay ba Doãn vừa cười vừa khóc: "Con bé tỉnh lại rồi, ông cũng nghe rồi phải không?"
Ba Doãn gật đầu trấn an vợ mình: "Ừm, tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Lại nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo trắng, ông liên tục cúi đầu cất giọng: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ tỏ ra khách sáo: "Là chức trách của chúng tôi."
Dứt lời, ông ta chậm bước quay lưng đi làm việc của mình, để lại không gian cho người nhà bệnh nhân giải toả cảm xúc.
Con gái rượu gặp tai nạn hôn mê bốn tháng trời, bậc làm cha mẹ làm sao lại không đau lòng đây? Cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng chờ được ngày kỳ tích xuất hiện.
Ba ngày sau, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Mẹ Doãn vui mừng không cầm được nước mắt nhìn con gái sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường, thều thào cất giọng: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Vậy là tốt rồi!"
Doãn Khả Vy ngơ ngác nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười, gương mặt hốc hác tiều tụy, không hề giống như trong trí nhớ của cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Con chưa chết sao?"
Khi tỉnh lại toàn thân đau nhức, cô liền biết bản thân lần này đích thực gặp tai nạn chứ không giống như lần trước chết đi rồi trọng sinh. Cộng thêm sắc mặt tiều tụy cùng nếp nhăn nơi khoé mắt của mẹ Doãn, cô một lần nữa khẳng định bản thân đích thực gặp tai nạn ở tuổi hai mươi lăm.
Lòng cô chợt trùng xuống, cô lại một lần nữa mất đi cơ hội cùng Mr L gặp mặt, cũng bỏ lỡ cơ hội gặp lại Lữ Thiên Luân.
Nở nụ cười tự giễu, âu cũng là ý trời, cô cùng hai người họ vẫn là không có duyên phận.
Mẹ Doãn gạt nước mắt, nhìn cô cười mắng yêu: "Bậy bậy bậy! Chết cái gì mà chết! Nói gì đâu không à?"
Nhắm mắt định thần một lúc, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn mẹ Doãn mỉm cười hỏi: "Con hôn mê bao lâu rồi? Mà con có bị chấn thương gì nghiêm trọng không?"
Mẹ Doãn tỏ ra thương tiếc vô hạn, giọng nói cũng não nề mấy phần: "Đầu bị chấn thương khá nghiêm trọng nên con hôn mê bốn tháng mới tỉnh lại. Lúc bác sĩ báo tin con có thể sẽ không tỉnh lại nữa mà trở thành người thực vật, ba mẹ thật sự trụ không nổi. Cũng may ông trời thương xót, con rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi."
Doãn Khả Vy mi tâm nhíu chặt, đoạn ký ức vụ tai nạn hôm đó cô vẫn nhớ như in, tuy không cảm thấy đau đớn nhưng cô biết mình bị thương không nhẹ. Hôn mê bốn tháng có thể tỉnh lại cũng được xem là kỳ tích rồi.
Bất giác nhớ đến vụ tai nạn của Lữ Thiên Luân, khi đó cô không rõ hắn bị thương nghiêm trọng thế nào nhưng hơn một tháng đã tỉnh lại, thế nhưng lại bị mất trí nhớ. Lại nhớ đến những lời nói nửa úp nửa mở của Lữ Ánh, cô thật sự nghi ngờ không biết hắn có thật sự bị mất trí nhớ hay không.
Nhưng cho dù sự thật như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều đã qua rồi, vậy thì cứ thế cho qua đi, không cần thiết phải nhắc lại nữa.
Cô cười gượng: "Vâng, con hiện tại không sao rồi, mẹ yên tâm đi. Mà con còn bị thương ở đâu nữa không vậy?"
Mẹ Doãn cười trả lời: "Xây xát trên người đều không đáng ngại, đã lành cũng không để lại sẹo đâu, con yên tâm đi. Chỉ có chân trái bị gãy xương, bó bột mấy tháng đã lành từ lâu. Chờ mấy ngày nữa sức khoẻ ổn định thì tập đi lại, rất nhanh sẽ có thể đi đứng như bình thường thôi."
Doãn Khả Vy thở phào một hơi. Hoá ra là như thế cho nên ngoài thân thể có chút nhức ra thì không có chỗ nào không thoải mái. Cô xem như cũng may mắn không tiếp tục đi quỷ môn quan lần nữa.
Mỉm cười với mẹ Doãn, cô lên tiếng hỏi: "Điện thoại con có ở đây không? Con muốn gọi điện thoại cho mọi người báo bình an."
Bà gật đầu, tìm đến túi xách lấy điện thoại đưa cho cô: "Có đây, mẹ vẫn luôn mang theo bên người, mở nguồn là có thể sử dụng."
Ngày định mệnh cuối cùng cũng đến. Cả đêm qua Doãn Khả Vy cứ bồn chồn không cách nào chìm vào giấc ngủ, cô gần như thức trắng cả đêm.
Vẫn như những gì diễn ra ở kiếp trước, cô có cuộc hẹn với Mr L lúc chín giờ và trở về trường Trung học MAHS lúc mười một giờ.
Để tránh xảy ra kẹt xe hoặc tai nạn ngoài ý muốn, bảy giờ cô đã rời khỏi nhà, gọi taxi đi đến điểm hẹn mặc dù biết là sẽ đến rất sớm, nhưng cô thà rằng đến sớm còn hơn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vụ tai nạn cướp lấy sinh mạng của cô thật sự vẫn khiến cô ám ảnh vô cùng, cho nên dù xác suất xảy ra sự cố là rất nhỏ, nhưng nếu tránh được thì vẫn nên tránh thì hơn.
Địa điểm hẹn gặp Mr L là một quán cafe điểm tâm nằm bên trong khu phức hợp thương mại, taxi chỉ có thể dừng lại tại cổng chào khách, chỉ có ô tô cá nhân có thể lái vào bên trong bãi đỗ xe, nên Doãn Khả Vy chỉ có thể xuống xe đi bộ tầm một trăm mét để vào bên trong.
Bước xuống xe, cô nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thán. Khu phức hợp này vừa có nhà hàng, khách sạn, cũng có cả một trung tâm thương mại khá lớn nằm ở trung tâm, và dĩ nhiên, tập đoàn Queen của cô cũng góp mặt ở nơi này.
Cũng may địa điểm mà Mr L chọn không phải thuộc đầu tư của cô, nếu không khi bước vào bên trong sẽ phải đối mặt với màn chào hỏi của nhân viên thì cô sẽ thấy ngượng nghịu lắm.
Hít sâu một hơi, cô lia mắt tìm kiếm địa điểm mà Mr L đã hẹn, sau đó mỉm cười cất bước tiến đến điểm đích.
Chuẩn bị băng qua bên kia đường để tiến vào làn đường giành cho người đi bộ, một chiếc ô tô phóng như bay về phía Doãn Khả Vy khiến cho cô chết chân tại chỗ, không thể phản ứng được ngay khi mà nỗi ám ảnh ngày nào một lần nữa tái hiện trong đầu.
Hai mắt cô mở lớn hết cỡ nhìn chiếc xe lao về phía mình rồi đâm thẳng vào, cô cứ thế bay về phía sau rồi tiếp đất mà không hề có chút cảm giác gì.
Chỉ là khi chiếc xe đụng vào cô, cô lại nhìn thấy rõ ràng gương mặt người đang cầm lái là một phụ nữ, ánh mắt hung hăng dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười chết chóc, cô thậm chí còn đọc được khẩu hình miệng của cô ta "Doãn Khả Vy, đi chết đi!"
Gương mặt đó dù có hoá thành tro cô cũng không thể quên được: Tracy Scott.
Cô ngẩng mặt lên trời nhìn ánh nắng chói chang, nở nụ cười tự giễu. Dù đã tìm đủ mọi cách để có thể tránh khỏi nguy cơ nhưng cuối cùng lịch sử vẫn cứ thế lặp lại. Đây có phải là kỳ hạn mà ông trời đã cho cô để cô có thể cảm thụ tư vị cùng mối tình đơn phương kia hay không? Thế nhưng cô vẫn là không nắm bắt được , nhưng cô vẫn không thấy hối tiếc, bởi vì cô đã làm hết sức rồi. Cô và hắn vẫn là không có duyên phận!
Chất lỏng âm ấm bết dính từ đỉnh đầu chảy xuống sượt qua mắt cô dần che đi tầm nhìn. Người người lũ lượt kéo đến vây quanh cô khiến cho hô hấp của cô dần khó khăn hơn. Ánh sáng mặt trời cũng ngày một tối dần đi khiến cô chẳng thể nhìn được xung quanh nữa.
Hai mắt cô dần nặng trĩu, cô thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ.
Đôi mắt xinh đẹp dần khép lại. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy thế nhưng lại là gương mặt của người đàn ông mà cô yêu sâu đậm: Lữ Thiên Luân.
Khoé miệng cô cong lên nở nụ cười thoả mãn, cô chậm rãi đưa tay lên chạm vào gương mặt mờ ảo trước mặt. Cô dường như nhìn thấy môi hắn mấp máy nói gì đó nhưng cô lại chẳng thể nghe được lời nào. Đôi tay của hắn ôm chặt cô vào lòng, vỗ về gương mặt cô nhưng cô cũng chẳng có cảm giác gì nữa.
Ông trời cũng vô cùng thương xót cô rồi, trước khi chết có thể nhìn thấy hắn cô đã thật sự mãn nguyện, không còn bất cứ luyến tiếc nào nữa.
Sức lực cạn kiệt, hai mắt không còn gượng thêm được nữa, cuối cùng cũng khép lại.
Ánh nắng mặt trời hiếm hoi của những ngày đầu đông khiến cho lòng người ấm áp và dễ chịu, cũng khiến cho người phụ nữ sắc mặt xanh xao gầy guộc nằm trên giường bệnh có chút hồng hào.
Những ngón tay trắng bệch của cô khẽ động, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn truyền đến kẹp nhịp tim nơi đầu ngón trỏ làm cho điện tâm đồ trên máy đo chớp nhảy, kêu tít tít không ngừng.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo trắng lũ lượt kéo vào bên trong căn phòng tràn ngập màu trắng và máy móc rồi quay quần bên người phụ nữ đang nằm trên giường, liên tục thực hiện các biện pháp cấp cứu.
Chừng hơn một giờ sau, cuối cùng điện tâm đồ cũng trở lại bình thường, nhóm người áo trắng thở phào nhẹ nhõm rồi lần lượt rời khỏi.
Bên ngoài căn phòng đó, đôi vợ chồng trung niên thấp thỏm chờ đợi người ở bên trong đi ra chỉ để nghe tin tức.
Một người trong số đó đứng ra giải thích với họ: "Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. Trong vòng hai mươi tư giờ nếu không xảy ra tình trạng tương tự thì có thể chuyển về phòng thường tiếp tục theo dõi. Có lẽ không lâu nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại."
Mẹ Doãn không nén được vui mừng mà rơi lệ, bám vào cánh tay ba Doãn vừa cười vừa khóc: "Con bé tỉnh lại rồi, ông cũng nghe rồi phải không?"
Ba Doãn gật đầu trấn an vợ mình: "Ừm, tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Lại nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo trắng, ông liên tục cúi đầu cất giọng: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ tỏ ra khách sáo: "Là chức trách của chúng tôi."
Dứt lời, ông ta chậm bước quay lưng đi làm việc của mình, để lại không gian cho người nhà bệnh nhân giải toả cảm xúc.
Con gái rượu gặp tai nạn hôn mê bốn tháng trời, bậc làm cha mẹ làm sao lại không đau lòng đây? Cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng chờ được ngày kỳ tích xuất hiện.
Ba ngày sau, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Mẹ Doãn vui mừng không cầm được nước mắt nhìn con gái sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường, thều thào cất giọng: "Rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Vậy là tốt rồi!"
Doãn Khả Vy ngơ ngác nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười, gương mặt hốc hác tiều tụy, không hề giống như trong trí nhớ của cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Con chưa chết sao?"
Khi tỉnh lại toàn thân đau nhức, cô liền biết bản thân lần này đích thực gặp tai nạn chứ không giống như lần trước chết đi rồi trọng sinh. Cộng thêm sắc mặt tiều tụy cùng nếp nhăn nơi khoé mắt của mẹ Doãn, cô một lần nữa khẳng định bản thân đích thực gặp tai nạn ở tuổi hai mươi lăm.
Lòng cô chợt trùng xuống, cô lại một lần nữa mất đi cơ hội cùng Mr L gặp mặt, cũng bỏ lỡ cơ hội gặp lại Lữ Thiên Luân.
Nở nụ cười tự giễu, âu cũng là ý trời, cô cùng hai người họ vẫn là không có duyên phận.
Mẹ Doãn gạt nước mắt, nhìn cô cười mắng yêu: "Bậy bậy bậy! Chết cái gì mà chết! Nói gì đâu không à?"
Nhắm mắt định thần một lúc, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn mẹ Doãn mỉm cười hỏi: "Con hôn mê bao lâu rồi? Mà con có bị chấn thương gì nghiêm trọng không?"
Mẹ Doãn tỏ ra thương tiếc vô hạn, giọng nói cũng não nề mấy phần: "Đầu bị chấn thương khá nghiêm trọng nên con hôn mê bốn tháng mới tỉnh lại. Lúc bác sĩ báo tin con có thể sẽ không tỉnh lại nữa mà trở thành người thực vật, ba mẹ thật sự trụ không nổi. Cũng may ông trời thương xót, con rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi."
Doãn Khả Vy mi tâm nhíu chặt, đoạn ký ức vụ tai nạn hôm đó cô vẫn nhớ như in, tuy không cảm thấy đau đớn nhưng cô biết mình bị thương không nhẹ. Hôn mê bốn tháng có thể tỉnh lại cũng được xem là kỳ tích rồi.
Bất giác nhớ đến vụ tai nạn của Lữ Thiên Luân, khi đó cô không rõ hắn bị thương nghiêm trọng thế nào nhưng hơn một tháng đã tỉnh lại, thế nhưng lại bị mất trí nhớ. Lại nhớ đến những lời nói nửa úp nửa mở của Lữ Ánh, cô thật sự nghi ngờ không biết hắn có thật sự bị mất trí nhớ hay không.
Nhưng cho dù sự thật như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều đã qua rồi, vậy thì cứ thế cho qua đi, không cần thiết phải nhắc lại nữa.
Cô cười gượng: "Vâng, con hiện tại không sao rồi, mẹ yên tâm đi. Mà con còn bị thương ở đâu nữa không vậy?"
Mẹ Doãn cười trả lời: "Xây xát trên người đều không đáng ngại, đã lành cũng không để lại sẹo đâu, con yên tâm đi. Chỉ có chân trái bị gãy xương, bó bột mấy tháng đã lành từ lâu. Chờ mấy ngày nữa sức khoẻ ổn định thì tập đi lại, rất nhanh sẽ có thể đi đứng như bình thường thôi."
Doãn Khả Vy thở phào một hơi. Hoá ra là như thế cho nên ngoài thân thể có chút nhức ra thì không có chỗ nào không thoải mái. Cô xem như cũng may mắn không tiếp tục đi quỷ môn quan lần nữa.
Mỉm cười với mẹ Doãn, cô lên tiếng hỏi: "Điện thoại con có ở đây không? Con muốn gọi điện thoại cho mọi người báo bình an."
Bà gật đầu, tìm đến túi xách lấy điện thoại đưa cho cô: "Có đây, mẹ vẫn luôn mang theo bên người, mở nguồn là có thể sử dụng."