Mục lục
Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao? - Dạ Hồ Điệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Khả Vy nhìn vị quản lý trưởng, sau đó hít sâu một hơi ổn định sự căng thẳng rồi bước vào bên trong phòng bao, cánh cửa sau lưng cô cũng dần khép lại.

Cô theo thói quen nhìn ngắm không gian bên trong, bàn ăn hình chữ nhật không quá lớn đặt ở giữa phòng, trên bàn có ba cây nến được thắp lên, chai rượu cùng hai chiếc ly đế cao đặt bên cạnh bình thủy tinh cắm hoa hồng đỏ trông vô cùng tinh tế và lãng mạn.

Cách bài trí trong phòng cũng không quá cầu kỳ, một góc phòng là bộ sofa lớn với đầy đủ ti vi và thiết bị âm thanh phục vụ giải trí, kế đó không xa là quầy bar cạnh cửa sổ sát đất.

Phòng bao này so với phòng bao mà ngày hôm qua Lữ Thiên Luân dẫn cô vào thì tương đương đến bảy phần, chỉ khác bàn ăn và trần nhà được tô điểm ánh sáng lung linh của chùm đèn pha lê sắc xanh biển cả, trông hệt như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Cả căn phòng tràn ngập một mùi hương thanh mát dễ chịu quyện trong hương hoa hồng thoang thoảng thật khiến cho con người ta phải say mê.

Cô lặng lẽ cảm thán người nào đó là ông chủ của nơi này, cũng thật là biết cách kiếm tiền, cô thật sự nể phục.

Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của vị khách nhân đặc biệt hẹn gặp cô tối nay, thì ra hắn đang đứng ở bên cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô. Bộ vest đen không thể che đi dáng người cao lớn của hắn. Hắn đứng nơi đó trông mới thật cô đơn làm sao!

Chỉ là bóng lưng này có chút quen mắt, khiến cho cô liên tưởng đến một người, ngày đầu tiên cô bước vào phòng làm việc của hắn, hắn cũng như thế quay lưng về phía cô.

Hai bóng lưng thật sự rất giống nhau khiến cô không khỏi nhíu mày nhìn lâu thêm một chút cố tìm ra điểm khác biệt.

Nhưng mà thay vì để chính mình chìm trong nghi vấn, chỉ cần hắn ta quay lại thì cô liền nhận biết rồi hay sao? Cho dù bóng lưng thật sự giống đến mười phần đi nữa thì chung quy cũng là hai người khác biệt. Cô chỉ là quá nhớ Lữ Thiên Luân cho nên mới cảm thấy tương đồng mà thôi.

Bước thêm vài bước về phía Mr L, Doãn Khả Vy nhẹ giọng lên tiếng: "Anh là Mr L sao?"

Thanh âm trong trẻo vang lên phía sau lưng khiến Mr L thoáng run rẩy. Hắn chậm rãi quay mặt về phía cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không: "Vy Vy, em tới rồi."

Gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến cô bàng hoàng tại chỗ, giọng nói quen thuộc cất lên gọi tên cô cũng khiến cho tai cô ù đi, không dám tin vào những gì mình đang thấy đang nghe.

Cô cười gượng lui về sau hai bước, giọng nói cũng chất chứa sự thảng thốt: "Sao... Sao anh lại ở đây? Anh... Anh... Làm sao có thể...?"

Hắn từng bước tiến về phía cô, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía sofa, chính mình ngồi xuống sau đó đặt cô ngồi trên đùi mình. Cánh tay hắn nhanh chóng vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, cất giọng thâm tình: "Vy Vy, thực xin lỗi, bao nhiêu năm nay vẫn giấu em, nhưng anh vẫn phải khẳng định để cho em biết, anh chính là Mr L, người vẫn nói chuyện với em trong hơn bảy năm qua. Trước khi trở thành bạn trên mạng của em thì anh đã thích em rồi."



Bị hắn bất ngờ ôm lấy ở tư thế quá ư thân mật, Doãn Khả Vy bị doạ không nhỏ nhưng cũng không có ý né tránh, nhìn hắn cười gượng: "Từ lúc nào anh biết là em?"

"Ngay từ ban đầu, anh giở chút chiêu trò để tìm được nick chat của em, muốn dùng cách này để từ từ tiếp cận em."

Cô nhíu mày: "Vì sao?"

Hắn thở dài một cái rồi mới trả lời: "Em nhớ lại một chút ngày xưa đi, hễ anh muốn tiếp cận em thì em chạy còn nhanh hơn gió, thậm chí chỉ cần thấy anh thì em đã lặn mất tăm rồi. Chẳng lẽ anh lại phải dùng cách tiêu cực trói em lại? Rồi lỡ đâu em thật sự sợ anh đến độ chuyển trường luôn thì sao?"

Doãn Khả Vy bị nói trúng tim đen nhất thời không biết phải phản bác như thế nào. Đích thực ngày đó cô có chút sợ hắn, nhưng không phải sợ vì hắn dữ tợn mà là sợ hắn ghét bỏ cô. Âu cũng là vì ngoại hình khi đó của cô thật sự có chút... chậc, khó coi chết đi được, chính cô cũng không hiểu vì sao bản thân cũng gọi là có chút nhan sắc mà lại biến mình thành bộ dạng con mọt sách chính cống như thế.

Về sau bị Trình Như Ngọc ghét bỏ, thế nên cô nàng mới mang cô đi "cải tạo" triệt để, xong lại bắt học khoá trang điểm và thời trang, cuối cùng chính là hình dạng hiện tại của cô. Ách, cũng được xem là một người đẹp có cả ngoại hình lẫn gương mặt nhưng so với hắn, cô vẫn cảm thấy có chút tự ti. So về mọi mặt cô đã thua kém, luận về gia thế, cô và hắn chính là ở hai thái cực xa vời.

Mặc dù đã tự dặn lòng sẽ phấn đấu, sẽ cố gắng để có thể sóng vai với hắn nhưng khi ngẫm lại, cô vẫn thấy mình đang trèo cao rồi. Càng nghĩ cô lại càng thấy tự ti hơn.

Thấy cô trầm mặc không nói, Lữ Thiên Luân khẽ cười: "Làm sao vậy? Nhớ lại ngày xưa nên cảm thấy luyến tiếc?"

Cô lắc đầu: "Không có. Em chỉ cảm thấy khó tin mà thôi. Ngày xưa ngoại hình của em có hơi... ừm, không được đẹp mắt cho lắm, anh làm sao lại thích em?"

Hắn đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng mịn của cô, khẽ cười: "Ai nói khó coi? Là do em giấu vẻ ngoài của mình thôi. Nhìn xem hiện tại em xinh đẹp như thế nào? Nếu mà ngày xưa em xinh đẹp thế này, chắc đã bị người khác bắt mất, anh biết phải làm sao?"

Doãn Khả Vy xấu hổ cúi gằm mặt, khoé miệng thì khẽ cong lên. Lời hắn nói thật thản nhiên nhưng lại như rót mật vào tai, làm sao lại không khiến cô vui vẻ?

Những hình ảnh trong mơ bất giác hiện lên, khi ấy cô xinh đẹp đúng là khiến không ít nam sinh để ý gửi thư tình, xong lại bị người nào đó vứt đi toàn bộ không thương tiếc. Cái tính chiếm hữu thật bá đạo, thế nhưng cô lại thích mới ghê chứ! Cuối cùng cũng chỉ mình La Trọng Huy là dám cùng hắn tranh đoạt nhưng vẫn bị hắn đã văng.

Nghĩ đến La Trọng Huy, không biết hiện tại cậu ta thế nào nhỉ? Còn có Trình Như Ngọc và Đoàn Trung Hiếu tiến triển ra sao? Hôm bữa còn chưa có cơ hội cùng Trình Như Ngọc nói về vấn đề riêng tư này. Bữa nào hẹn cô nàng họp mặt mới được.

"Thực tế đến bây giờ em vẫn FA."

Hắn gảy nhẹ vào mũi cô: "Nói ngốc cái gì? Chẳng phải chiều nay đã đồng ý làm bạn gái anh, bây giờ tính nuốt lời?"



Cô chu môi: "Ai nuốt lời đâu, chỉ sợ anh nhất thời suy nghĩ không thông, sau này biết được em rất nhiều khuyết điểm sẽ chán em mà thôi."

Hắn siết nhẹ eo cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô cất giọng thâm tình: "Sẽ không có ngày đó. Anh phải kiên nhẫn hơn bảy năm mới có ngày hôm nay, cho nên anh sẽ không dễ dàng buông tay em đâu."

"Nếu thật sự là vậy thì tại sao bảy năm qua anh chỉ dùng thân phận Mr L nói chuyện cùng em mà lại chưa từng một lần đến gặp em?"

Cô chính là đang hoài nghi việc này. Rốt cuộc vì sao hắn lại không dùng thân phận thật sự để đến gặp cô? Hắn không sợ bên cạnh cô sẽ xuất hiện người đàn ông khác sao?

Tâm trạng Lữ Thiên Luân trong phút chốc trầm xuống, sắc mặt cũng u ám ba phần. Hắn nhìn cô thật sâu, nghiêm túc nói: "Anh làm sao không muốn gặp em nhưng anh không thể làm như vậy, nếu không em thật sự sẽ gặp nguy hiểm."

Hắn siết chặt tay cô hơn, nói tiếp: "Anh là người thừa kế của gia tộc Lauder, xung quanh có biết bao nhiêu người muốn hăm he lật đổ ba anh, kế đến là anh. Ba anh không ít lần bị ám sát, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ba năm trước anh gặp tai nạn xém chút mất mạng, hai chân bị gãy tưởng như tàn phế. Cũng chính nhờ vụ tai nạn đó mà đám người đó buông lỏng phòng bị, ba mẹ anh cũng cứng rắn hơn nên mới giải quyết được triệt để, song song đó cũng đánh đổ được gia tộc Scott. Sau tất cả anh cũng đã bình phục hai chân, mới dám trở về gặp em mà không còn bất cứ trở ngại nào nữa."

Nghe hắn nói xong, Doãn Khả Vy lòng cũng nặng trĩu. Sự đấu đá trong nội bộ gia tộc để giành quyền thừa kế cô đương nhiên có nghe qua, nhưng sự thực thì hẳn là khốc liệt gấp mấy lần so với lời mà hắn nói.

Nếu như cô ở trong hoàn cảnh của hắn, cô chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Bản thân có nhược điểm sẽ khiến chính mình càng thêm nguy hiểm, còn liên lụy đến bao nhiêu người vô tội. Cho nên cô hoàn toàn tán đồng cách làm của hắn.

Tán đồng cách làm của hắn sao?

Hình như cô đã từng nhìn thấy tràng cảnh tương tự rồi thì phải?

Chính là trong giấc mơ kia, Lữ Ánh đã nói rằng hắn là vì lo nghĩ cho sự an toàn của cô nên mới phải cùng Tracy đính hôn. Vậy hẳn là việc mất trí nhớ cũng là giả.

Bất quá đó cũng chỉ là giấc mơ của cô mà thôi, dù có chút luyến tiếc vì không biết được sự thật cuối cùng nhưng cũng không quá khó để chấp nhận nhỉ?

Ví như hiện tại, thông qua lời hắn nói, dường như cũng có rất nhiều sự tương đồng. Chẳng hạn như vụ tai nạn, gia tộc Scott...

Gia tộc Scott?

Hai mắt Doãn Khả Vy sáng lên, cô lên tiếng hỏi: "Trong gia tộc Scott có ai tên là Tracy không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK