Tôn Hạ Linh phóng ánh mắt hình viên đạn tràn ngập tơ máu về phía chiếc siêu xe đang dần khuất dạng, hai tay nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh.
Vẻ mặt của cô ta lúc này thật sự vô cùng đáng sợ khiến nữ sinh đi bên cạnh cô ta cũng phải giật mình, vội vàng lên tiếng gọi: "Hạ Linh, cậu ổn chứ?"
Tôn Hạ Linh bị lay động liền hồi thần, thu lại ánh mắt cùng sự tức giận vừa dâng lên, bày ra dáng vẻ hiền lành nhu nhược của thường ngày, khẽ cười: "Tớ không sao! Đi thôi, tớ mời mọi người ăn tối, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tớ trong phần thi vừa rồi."
Một nữ sinh trong nhóm cười xoà: "Khách sáo cái gì. Bạn bè thì nên giúp nhau không phải sao?"
Cô ta gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Lữ Thiên Luân cho xe lái vào gara của nhà hàng mà hai người vẫn thường xuyên ghé đến.
Tắt máy xe, hắn ngay tức thì lấy điện thoại gọi đến một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, hắn lập tức phân phó: "Tôi đến rồi, mang đồ ăn lên đi." Sau đó tắt điện thoại mà không cần biết đối phương bên kia có nghe hắn nói gì hay không.
Doãn Khả Vy hai mắt trợn tròn nhìn hắn: "Anh gọi cho ai vậy?"
"Cho nhân viên nhà hàng, nói họ mang đồ ăn lên. Anh đã đặt bàn rồi."
Cô cười gượng: "Anh có cần gấp gáp như vậy hay không? Còn chưa đến bảy giờ mà!"
Lữ Thiên Luân nghiêng đầu sang nhìn cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Đúng là còn sớm nhưng mà anh lại không muốn có người thứ ba làm phiền đến chúng ta. Chịu thôi!"
Ban đầu hắn chỉ định cùng cô ăn bữa cơm bình thường mà thôi, nhưng khi xem xong màn trình diễn của cô, hắn ngay lập tức gọi điện thoại qua nhà hàng cho người chuẩn bị bữa tối lãng mạn bên ánh nến.
Vì sao ư? Dĩ nhiên là để đáp lại lời tỏ tình của bạn gái rồi.
Doãn Khả Vy tỏ ra nghi hoặc: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, anh có cần làm quá lên như vậy không?"
Hắn vuốt lọn tóc đang rũ xuống hai bên thái dương của cô, ánh mắt nhìn cô sâu không thấy đáy, khàn khàn nói: "Cùng anh đi lên em liền sẽ hiểu."
Thang máy dừng lại tại lầu năm, toàn bộ nơi này đều là phòng bao cao cấp của nhà hàng, bắt buộc phải đặt trước một ngày mới được cấp.
Chẳng qua nhà hàng này là của mẹ hắn, đương nhiên cũng chính là của hắn bởi vì mẹ hắn đã giao cho hắn quản lý rồi, hắn muốn thế nào chính là thế ấy, chỉ cần một cuộc điện thoại liền sẽ có người an bài thoả đáng.
Lữ Thiên Luân dẫn Doãn Khả Vy đi vào phòng bao đầu tiên của tầng lầu, cũng chính là phòng cao cấp nhất trong những phòng cao cấp bởi vì bên trong có một bức tường kính phản quang trong suốt, đứng tại nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn.
Cách bài trí trong phòng cũng vô cùng lãng mạn. Những cặp đôi hay chọn căn phòng này để tổ chức những bữa tiệc đặc biệt, chẳng hạn như để tỏ tình, tổ chức sinh nhật hoặc cầu hôn các kiểu.
Vì sự độc đáo của nó, Lữ Thiên Luân mới chọn phòng bao này để chúc mừng cô chiến thắng, hơn nữa là muốn cùng cô ân ái sau khi được cô tỏ tình.
Cánh cửa phòng bao vừa khép lại, Lữ Thiên Luân lại máu nóng sôi trào, dục vọng kiềm nén một đoạn thời gian đã muốn mất khống chế từ lâu, bây giờ được mặc sức bộc phát, hắn dĩ nhiên sẽ không tiếp tục nhịn.
Ép cô vào cửa, hắn ngay tức thì hôn cô ngấu nghiến, liên tục tiến quân thần tốc chiếm đóng khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương không cho cô có tâm tư suy nghĩ những thứ khác ngoại trừ việc cùng hắn chìm đắm trong nụ hôn sâu kích tình.
Doãn Khả Vy giây trước còn hoảng hốt vì bị hắn cưỡng ép, giây sau đã cùng hắn phối hợp vô cùng ăn ý, còn muốn dành quyền chủ động nhưng đáng tiếc, sức lực của cô so với hắn chênh lệch, chỉ có thể mặc sức để hắn chiếm đóng.
Không khí cạn kiệt, Lữ Thiên Luân chỉ đành tạm thời buông tha cho người phụ nữ trong lòng, dời đi môi cô di chuyển đến vành tai mẫn cảm, khẽ **** *** khiến cô không khỏi run rẩy ôm chặt lấy hắn để tránh cho bản thân ngã quỵ.
Hắn hài lòng trước phản ứng yêu kiều của cô, tiếp tục di chuyển đến cần cổ hôn xuống, cuối cùng dừng lại nơi bờ vai trần, mút mạnh rồi cắn nhẹ một cái, nơi đó tức thì để lại một dấu răng mờ nhạt cùng với một vệt ửng đỏ vô cùng chói mắt.
Hài lòng với kiệt tác mình vừa tạo ra, Lữ Thiên Luân lúc này mới buông tha cho cô, dịu dàng ôm cô vào lòng vuốt ve phiến môi đang sưng đỏ, sau đó hôn lên cái trán trơn bóng của cô một cái rồi mới dừng lại hoàn toàn hành động của chính mình, chờ cho người trong lòng lấy lại nhịp thở.
Qua một lúc, thấy người trong lòng đã dần ổn định, Lữ Thiên Luân liền bế bổng cô lên đi về phía bàn ăn, ngồi xuống ghế đặt cô ngồi trên đùi mình.
Doãn Khả Vy một lần nữa hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh hiểu được tình hình liền dang tay ôm lấy cổ hắn.
Đến khi được hắn ôm ngồi trên đùi, cô mới lên tiếng: "A Luân, anh lại muốn làm gì nữa?"
Hắn siết lấy eo cô, khẽ cười: "Ăn tối."
Cô nhíu mày: "Vậy anh ôm em làm gì?"
Đưa tay lên giữ lấy chiếc cằm thon gọn của cô, ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Anh đang thưởng thức món khai vị đây!"
Cô trợn tròn mắt gạt tay hắn ra: "Không đứng đắn!"
Hắn cười thành tiếng: "Vy Vy, anh ở trước mặt em có khi nào không đứng đắn?"
Cô đưa tay chọc chọc ngực hắn hai cái: "Chính là bộ dáng này, vô cùng vô cùng không đứng đắn, lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc em."
Lữ Thiên Luân thu lại ý cười trên môi, ánh mắt nhìn về dấu hôn chói mắt trên bờ vai trần của cô, đưa tay lên vuốt ve qua lại, cười như không cười: "Chiều nay còn ở trên sân khấu nói yêu anh nhiều như vậy, trêu chọc anh buộc anh phải khống chế cảm xúc của bản thân, vậy mà bây giờ em lại có thể quay ngoắt nói anh trêu chọc em?"
Doãn Khả Vy như có điểm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ra chức chống chế: "Em là đang hát chứ có phải nói gì với anh đâu chứ? Anh tự mình đa tình, giờ lại đổ lỗi cho em?"
Hắn lại miết hai cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt mê luyến không rời: "Xem ra anh quá cưng chiều em để bây giờ lá gan em càng ngày càng lớn rồi có phải không?"
Sống lưng Doãn Khả Vy bất giác lạnh toát, nhận ra chính mình đã chọc đến điểm mấu chốt của hắn, vội vàng trở nên nhu mì, dang tay ôm lấy cổ hắn cười ngọt ngào: "Không có, em rất nghe lời anh. Anh nói thế nào chính là thế ấy!"
Hắn hài lòng gật đầu: "Ngoan, rất biết thức thời. Tạm tha cho em đấy!"
Cô nhe răng cười: "Vậy em phải nên cảm ơn anh rồi?"
Hắn nhéo má cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Cảm ơn thì không cần, để anh ăn chút đậu hũ là được rồi."
"Không đứng đắn."
Dứt lời, Doãn Khả Vy ngay lập tức tuột xuống khỏi người hắn, đi về phía bàn đối diện kéo ghế ngồi xuống, chưng ra biểu cảm cầu tình: "Đồ ăn cũng muốn nguội rồi, anh tính để em nhịn đói à?"
Hắn lại nở nụ cười gian manh: "Đương nhiên không! Muốn ăn được thịt cừu ngon thì trước hết phải vỗ béo, sau đó làm thịt thì mới ngon. Em nói có phải không?"
Hai má cô phồng lên vì tức giận nhưng lại chẳng biết dùng lời lẽ gì để chống trả.
Người đàn ông đĩnh đạc của cô biến đi đâu mất rồi, sao bây giờ xuất hiện trước mặt cô lại là một người mặt vừa dày vừa ngả ngớn thế này?
"Không thèm nói với anh nữa!"
Cầm lấy dao nĩa cắt miếng bít tết trước mặt thành nhiều mảnh như thể nó là gương mặt của người nào đó hòng trút giận, sau đó lại đâm mạnh cái nĩa vào miếng thịt rồi đưa vào miệng nhai ngấu nghiến.
Lữ Thiên Luân nhìn dáng vẻ này của cô chỉ biết lắc đầu cười. Người phụ nữ của hắn đáng yêu như thế, hắn làm sao lại không muốn trêu chọc đây?
Dùng xong bữa tối, hắn ôm lấy cô đứng trước tấm kính phản quang lớn nhìn xuống đường phố về đêm tràn ngập ánh đèn.
Giây phút bình yên này tuy không quá hiếm hoi nhưng mỗi một khoảnh khắc ở bên cô lại muôn màu muôn vẻ, hạnh phúc cùng tình yêu cứ thế dâng lên như sóng triều khiến hắn không thể nào có thể buông bỏ.
Khi chưa nắm được trong tay, hắn cứ ngày đêm khao khát, khi có được rồi hắn lại ngày càng tham lam hơn, mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Giống như hiện tại cô đang ở trong vòng tay hắn nhưng hắn vẫn thấy trống trải không sao tìm được cảm giác thoả mãn.
Có lẽ chỉ khi hắn được cùng cô kết hợp làm một, may ra hắn mới cảm thấy đủ nhưng chắc là cũng chỉ đủ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi, một khi tách ra thì sẽ trở về vị trí ban đầu.
Tình yêu vốn tham lam như vậy, mà hắn lại là người vô cùng tham lam, trong từ điển của hắn chưa từng có chữ "đủ" mà chỉ toàn "thiếu" và "khiếm khuyết".
Nếu như có thể, hắn thật sự chỉ muốn cột cô vào người hắn, hai tư trên bảy đều có thể nhìn thấy cô thì hắn mới thấy thoả mãn.
Hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô thêm một lần, hắn thủ thỉ: "Vy Vy, anh yêu em!"
Vẻ mặt của cô ta lúc này thật sự vô cùng đáng sợ khiến nữ sinh đi bên cạnh cô ta cũng phải giật mình, vội vàng lên tiếng gọi: "Hạ Linh, cậu ổn chứ?"
Tôn Hạ Linh bị lay động liền hồi thần, thu lại ánh mắt cùng sự tức giận vừa dâng lên, bày ra dáng vẻ hiền lành nhu nhược của thường ngày, khẽ cười: "Tớ không sao! Đi thôi, tớ mời mọi người ăn tối, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tớ trong phần thi vừa rồi."
Một nữ sinh trong nhóm cười xoà: "Khách sáo cái gì. Bạn bè thì nên giúp nhau không phải sao?"
Cô ta gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Lữ Thiên Luân cho xe lái vào gara của nhà hàng mà hai người vẫn thường xuyên ghé đến.
Tắt máy xe, hắn ngay tức thì lấy điện thoại gọi đến một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, hắn lập tức phân phó: "Tôi đến rồi, mang đồ ăn lên đi." Sau đó tắt điện thoại mà không cần biết đối phương bên kia có nghe hắn nói gì hay không.
Doãn Khả Vy hai mắt trợn tròn nhìn hắn: "Anh gọi cho ai vậy?"
"Cho nhân viên nhà hàng, nói họ mang đồ ăn lên. Anh đã đặt bàn rồi."
Cô cười gượng: "Anh có cần gấp gáp như vậy hay không? Còn chưa đến bảy giờ mà!"
Lữ Thiên Luân nghiêng đầu sang nhìn cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Đúng là còn sớm nhưng mà anh lại không muốn có người thứ ba làm phiền đến chúng ta. Chịu thôi!"
Ban đầu hắn chỉ định cùng cô ăn bữa cơm bình thường mà thôi, nhưng khi xem xong màn trình diễn của cô, hắn ngay lập tức gọi điện thoại qua nhà hàng cho người chuẩn bị bữa tối lãng mạn bên ánh nến.
Vì sao ư? Dĩ nhiên là để đáp lại lời tỏ tình của bạn gái rồi.
Doãn Khả Vy tỏ ra nghi hoặc: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, anh có cần làm quá lên như vậy không?"
Hắn vuốt lọn tóc đang rũ xuống hai bên thái dương của cô, ánh mắt nhìn cô sâu không thấy đáy, khàn khàn nói: "Cùng anh đi lên em liền sẽ hiểu."
Thang máy dừng lại tại lầu năm, toàn bộ nơi này đều là phòng bao cao cấp của nhà hàng, bắt buộc phải đặt trước một ngày mới được cấp.
Chẳng qua nhà hàng này là của mẹ hắn, đương nhiên cũng chính là của hắn bởi vì mẹ hắn đã giao cho hắn quản lý rồi, hắn muốn thế nào chính là thế ấy, chỉ cần một cuộc điện thoại liền sẽ có người an bài thoả đáng.
Lữ Thiên Luân dẫn Doãn Khả Vy đi vào phòng bao đầu tiên của tầng lầu, cũng chính là phòng cao cấp nhất trong những phòng cao cấp bởi vì bên trong có một bức tường kính phản quang trong suốt, đứng tại nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn.
Cách bài trí trong phòng cũng vô cùng lãng mạn. Những cặp đôi hay chọn căn phòng này để tổ chức những bữa tiệc đặc biệt, chẳng hạn như để tỏ tình, tổ chức sinh nhật hoặc cầu hôn các kiểu.
Vì sự độc đáo của nó, Lữ Thiên Luân mới chọn phòng bao này để chúc mừng cô chiến thắng, hơn nữa là muốn cùng cô ân ái sau khi được cô tỏ tình.
Cánh cửa phòng bao vừa khép lại, Lữ Thiên Luân lại máu nóng sôi trào, dục vọng kiềm nén một đoạn thời gian đã muốn mất khống chế từ lâu, bây giờ được mặc sức bộc phát, hắn dĩ nhiên sẽ không tiếp tục nhịn.
Ép cô vào cửa, hắn ngay tức thì hôn cô ngấu nghiến, liên tục tiến quân thần tốc chiếm đóng khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương không cho cô có tâm tư suy nghĩ những thứ khác ngoại trừ việc cùng hắn chìm đắm trong nụ hôn sâu kích tình.
Doãn Khả Vy giây trước còn hoảng hốt vì bị hắn cưỡng ép, giây sau đã cùng hắn phối hợp vô cùng ăn ý, còn muốn dành quyền chủ động nhưng đáng tiếc, sức lực của cô so với hắn chênh lệch, chỉ có thể mặc sức để hắn chiếm đóng.
Không khí cạn kiệt, Lữ Thiên Luân chỉ đành tạm thời buông tha cho người phụ nữ trong lòng, dời đi môi cô di chuyển đến vành tai mẫn cảm, khẽ **** *** khiến cô không khỏi run rẩy ôm chặt lấy hắn để tránh cho bản thân ngã quỵ.
Hắn hài lòng trước phản ứng yêu kiều của cô, tiếp tục di chuyển đến cần cổ hôn xuống, cuối cùng dừng lại nơi bờ vai trần, mút mạnh rồi cắn nhẹ một cái, nơi đó tức thì để lại một dấu răng mờ nhạt cùng với một vệt ửng đỏ vô cùng chói mắt.
Hài lòng với kiệt tác mình vừa tạo ra, Lữ Thiên Luân lúc này mới buông tha cho cô, dịu dàng ôm cô vào lòng vuốt ve phiến môi đang sưng đỏ, sau đó hôn lên cái trán trơn bóng của cô một cái rồi mới dừng lại hoàn toàn hành động của chính mình, chờ cho người trong lòng lấy lại nhịp thở.
Qua một lúc, thấy người trong lòng đã dần ổn định, Lữ Thiên Luân liền bế bổng cô lên đi về phía bàn ăn, ngồi xuống ghế đặt cô ngồi trên đùi mình.
Doãn Khả Vy một lần nữa hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh hiểu được tình hình liền dang tay ôm lấy cổ hắn.
Đến khi được hắn ôm ngồi trên đùi, cô mới lên tiếng: "A Luân, anh lại muốn làm gì nữa?"
Hắn siết lấy eo cô, khẽ cười: "Ăn tối."
Cô nhíu mày: "Vậy anh ôm em làm gì?"
Đưa tay lên giữ lấy chiếc cằm thon gọn của cô, ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Anh đang thưởng thức món khai vị đây!"
Cô trợn tròn mắt gạt tay hắn ra: "Không đứng đắn!"
Hắn cười thành tiếng: "Vy Vy, anh ở trước mặt em có khi nào không đứng đắn?"
Cô đưa tay chọc chọc ngực hắn hai cái: "Chính là bộ dáng này, vô cùng vô cùng không đứng đắn, lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc em."
Lữ Thiên Luân thu lại ý cười trên môi, ánh mắt nhìn về dấu hôn chói mắt trên bờ vai trần của cô, đưa tay lên vuốt ve qua lại, cười như không cười: "Chiều nay còn ở trên sân khấu nói yêu anh nhiều như vậy, trêu chọc anh buộc anh phải khống chế cảm xúc của bản thân, vậy mà bây giờ em lại có thể quay ngoắt nói anh trêu chọc em?"
Doãn Khả Vy như có điểm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ra chức chống chế: "Em là đang hát chứ có phải nói gì với anh đâu chứ? Anh tự mình đa tình, giờ lại đổ lỗi cho em?"
Hắn lại miết hai cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt mê luyến không rời: "Xem ra anh quá cưng chiều em để bây giờ lá gan em càng ngày càng lớn rồi có phải không?"
Sống lưng Doãn Khả Vy bất giác lạnh toát, nhận ra chính mình đã chọc đến điểm mấu chốt của hắn, vội vàng trở nên nhu mì, dang tay ôm lấy cổ hắn cười ngọt ngào: "Không có, em rất nghe lời anh. Anh nói thế nào chính là thế ấy!"
Hắn hài lòng gật đầu: "Ngoan, rất biết thức thời. Tạm tha cho em đấy!"
Cô nhe răng cười: "Vậy em phải nên cảm ơn anh rồi?"
Hắn nhéo má cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Cảm ơn thì không cần, để anh ăn chút đậu hũ là được rồi."
"Không đứng đắn."
Dứt lời, Doãn Khả Vy ngay lập tức tuột xuống khỏi người hắn, đi về phía bàn đối diện kéo ghế ngồi xuống, chưng ra biểu cảm cầu tình: "Đồ ăn cũng muốn nguội rồi, anh tính để em nhịn đói à?"
Hắn lại nở nụ cười gian manh: "Đương nhiên không! Muốn ăn được thịt cừu ngon thì trước hết phải vỗ béo, sau đó làm thịt thì mới ngon. Em nói có phải không?"
Hai má cô phồng lên vì tức giận nhưng lại chẳng biết dùng lời lẽ gì để chống trả.
Người đàn ông đĩnh đạc của cô biến đi đâu mất rồi, sao bây giờ xuất hiện trước mặt cô lại là một người mặt vừa dày vừa ngả ngớn thế này?
"Không thèm nói với anh nữa!"
Cầm lấy dao nĩa cắt miếng bít tết trước mặt thành nhiều mảnh như thể nó là gương mặt của người nào đó hòng trút giận, sau đó lại đâm mạnh cái nĩa vào miếng thịt rồi đưa vào miệng nhai ngấu nghiến.
Lữ Thiên Luân nhìn dáng vẻ này của cô chỉ biết lắc đầu cười. Người phụ nữ của hắn đáng yêu như thế, hắn làm sao lại không muốn trêu chọc đây?
Dùng xong bữa tối, hắn ôm lấy cô đứng trước tấm kính phản quang lớn nhìn xuống đường phố về đêm tràn ngập ánh đèn.
Giây phút bình yên này tuy không quá hiếm hoi nhưng mỗi một khoảnh khắc ở bên cô lại muôn màu muôn vẻ, hạnh phúc cùng tình yêu cứ thế dâng lên như sóng triều khiến hắn không thể nào có thể buông bỏ.
Khi chưa nắm được trong tay, hắn cứ ngày đêm khao khát, khi có được rồi hắn lại ngày càng tham lam hơn, mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Giống như hiện tại cô đang ở trong vòng tay hắn nhưng hắn vẫn thấy trống trải không sao tìm được cảm giác thoả mãn.
Có lẽ chỉ khi hắn được cùng cô kết hợp làm một, may ra hắn mới cảm thấy đủ nhưng chắc là cũng chỉ đủ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi, một khi tách ra thì sẽ trở về vị trí ban đầu.
Tình yêu vốn tham lam như vậy, mà hắn lại là người vô cùng tham lam, trong từ điển của hắn chưa từng có chữ "đủ" mà chỉ toàn "thiếu" và "khiếm khuyết".
Nếu như có thể, hắn thật sự chỉ muốn cột cô vào người hắn, hai tư trên bảy đều có thể nhìn thấy cô thì hắn mới thấy thoả mãn.
Hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô thêm một lần, hắn thủ thỉ: "Vy Vy, anh yêu em!"