Trải qua một tháng dưới sự giúp đỡ của mọi người, Doãn Khả Vy xem như đã ngồi vững vị trí Tổng tài Queen's Land và cũng đã nắm rõ phương thức vận hành cũng như quản lý mà một vị Tổng tài sẽ phải đảm đương.
Việc đấu thầu mảnh đất thuộc khu dự án cũng đã bắt đầu khởi động, Queen's Land cũng đã gửi hồ sơ đấu thầu và được lọt vào vòng trong thành công cho nên chỉ cần chờ đến ngày mở đấu thầu chính thức nữa là xong.
Hiện tại, vấn đề làm cô đau đầu nhất chính là sinh nhật mười chín tuổi của Lữ Thiên Luân sắp đến.
Kiếp trước, sau ngày sinh nhật của hắn không lâu thì hắn sẽ thôi học trở về Mỹ. Khi đó cô cùng hắn không có quan hệ gì, cho nên cô cũng chỉ âm thầm đau lòng tiễn bước hắn đi.
Còn bây giờ, cô và hắn đã thân đến không thể thân hơn, mẹ hắn cũng đã cùng cô nói qua về việc này nhưng còn hắn, đến tận hôm nay vẫn không nói với cô nửa lời rằng mình sắp phải rời đi càng khiến cho cô bất an.
Mặc dù cô cũng không muốn phải cùng hắn chia cắt mỗi người một nơi, nhưng vì tương lai của cả hai, cô cho dù không muốn cũng chẳng còn cách nào. Hơn nữa cô cũng đã hứa với mẹ hắn sẽ khuyên hắn trở về, bây giờ hắn không nói thì cô biết khuyên như thế nào?
Cả tuần nay cánh nhà báo cũng không còn tụ tập trước cổng trường cũng như nhà cô để săn tin nữa, ba mẹ Doãn cũng gọi điện nói cô nên trở về rồi nhưng cô vẫn chưa có ý định trở về đành phải nói dối tìm lý do lấp liếm.
Biết là không nên nhưng thời gian cô và hắn ở bên nhau không còn nhiều cho nên cô phải tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này cùng hắn bồi dưỡng tình cảm để sau này khi chia xa sẽ không quá nuối tiếc.
Doãn Khả Vy không trở về, Lữ Thiên Luân dĩ nhiên vô cùng cao hứng, ngày nào cũng cùng cô lăn lộn triền miên. Mặc dù cũng mệt chết đi nhưng cô cũng chưa từng cùng hắn nói chữ "không", lý do thì cũng chỉ có một: thể hiện tình cảm.
Đôi lúc hắn cũng nghi hoặc bởi vì thời gian này cô thật sự vô cùng nghe lời, hắn muốn gì cô đều thoả mãn không có nửa điểm bất mãn.
Khi hắn truy hỏi thì cô nói: "Nếu anh không muốn thì thôi vậy" khiến hắn không cách nào phản bác. Đâu phải lúc nào cũng được cùng cô thân mật thế này, hắn đâu có ngu mà nói "không muốn"?
Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Lữ Thiên Luân. Hắn cũng giống như Doãn Khả Vy, chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật cả, có chăng năm nay sẽ mong đợi hơn vì hắn đã có cô là bạn gái, cho nên cô hẳn sẽ tạo bất ngờ cho hắn chăng?
May mắn năm nay sinh nhật hắn rơi vào thứ bảy cho nên cô đã vì hắn mà chuẩn bị tiệc sinh nhật hai người tại phòng tổng thống của khách sạn Lữ Gia sớm hơn một ngày, nơi mà hai người chính thức trở thành của nhau theo đúng nghĩa của nó.
Mở cửa phòng khách sạn, Lữ Thiên Luân không khỏi thụ sủng nhược kinh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cả căn phòng tràn ngập nến thơm bằng hoa sáp màu đỏ chói mắt, giường trải ga màu đỏ, bên trên là khăn lụa xếp hình đôi thiên nga trắng, sàn nhà trải thảm đỏ với ruy băng trắng trang trí, vô cùng lãng mạn nhưng cũng không quá nữ tính, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.
Dĩ nhiên không thể thiếu bữa ăn tối ấm cúng dưới ánh nến, bánh sinh nhật ba tầng hình trái tim ngay kế bên, tiếng nhạc du dương êm dịu được phát ra từ chiếc máy hát cổ điển cũng vừa vặn tấu lên khúc nhạc chúc mừng sinh nhật.
Ôm lấy cánh Lữ Thiên Luân kéo vào trong, Doãn Khả Vy nở nụ cười ngọt ngào: "Anh có hài lòng không?"
Hắn siết lấy eo cô, cười như không cười: "Còn quà sinh nhật thì thế nào?"
"Dĩ nhiên có nhưng phải ăn xong bữa ăn này đã chứ?"
"Anh rất mong chờ!" Hắn khẽ cười.
Cô kéo hắn đi về phía chiếc bánh kem, thắp nến, sau đó hướng hắn nói: "Anh muốn ước gì không?"
Hắn thản nhiên nói: "Anh vốn không tin vào những điều này, nếu anh muốn có được thứ gì thì sẽ cố gắng giành lấy."
Trán cô xẹt qua ba vạch đen, bĩu môi lườm hắn: "Anh không thể phối hợp một chút được à? Làm hỏng cả không khí!"
Hắn xoa tóc cô an ủi: "Vậy nhường cho em đấy."
"Hôm nay là sinh nhật anh kia mà."
"Còn chưa đến mười hai giờ đâu vợ à!"
Doãn Khả Vy á khẩu không thốt nên lời. Cô cũng xém quên mất hiện tại vẫn là thứ sáu, mấy tiếng nữa qua ngày thì mới là sinh nhật của hắn. Cô đơn giản chỉ muốn tạo bất ngờ cho hắn giống như ngày sinh nhật của cô mà thôi, cũng muốn thời điểm giao ngày sẽ là người đầu tiên cùng hắn đón mừng sinh nhật.
Cô xụ mặt xuống, ra sức chống chế: "Dù sao cũng lỡ rồi, ăn mừng trước cũng được mà, đợi qua ngày em mới tặng quà đi."
Lữ Thiên Luân nhận ra bản thân vô tình khiến cô mất hứng, vội vàng ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Giận rồi?"
"Không dám!"
Hắn cười nhẹ: "Như này còn không phải giận?"
Doãn Khả Vy im lặng không nói gì, cứ đứng đó mặc cho hắn ôm. Cuối cùng Lữ Thiên Luân vẫn phải xuống nước chịu thua trước, nhưng hắn lại không theo lẽ thường nói gì đó để an ủi cô mà lại dùng hành động càn rỡ để ép cô tha thứ.
Thuận thế đang ôm cô từ phía sau, hắn thổi hơi bên tai sau đó liếm nhẹ vành tai nhạy cảm của cô, thành công khiến cô rùng mình "ưm" một tiếng.
Cho dù biết hắn không dừng lại ở đó, cô vẫn ngoan cố gồng mình không chịu thoả hiệp, bởi vì một khi cô đầu hàng, lần sau hắn sẽ lại tiếp tục giở chiêu này ra ép cô vào khuôn khổ.
Không ai chịu ai, người trêu chọc, người chịu đựng, ai sẽ là người bỏ cuộc trước đây?
Lòng tự tôn của đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, mà Lữ Thiên Luân ở phương diện nào đó càng muốn chứng tỏ bản thân. Hiện tại chiếc váy Doãn Khả Vy đang mặc trên người đã gần như bị biến dạng vì hành động khiêu khích của hắn, tìm đến mọi điểm mẫn cảm của cô mà nhào nặn nhưng cô ngoài phát ra thanh âm yêu kiều cũng không đẩy hắn ra.
Sau cùng, bàn tay tà ác đã muốn tìm đến nơi tư mật, cô cũng không muốn để bản thân mất mặt nếu như bị hắn phát hiện chỗ đó đã ướt đẫm một mảng đành phải lên tiếng cắt ngang hành động của hắn: "Em còn đang muốn tạo bất ngờ, thế này xem ra có người không muốn thì phải?"
Lời vừa nói ra thành công khiến hắn dừng lại mọi động tác, hắn chỉ đành thở dài dừng lại ham muốn của bản thân. Dù sao đêm nay còn dài, món khai vị tạm dừng ở đây vậy, bây giờ ăn món chính tăng thể lực, sau đó lại dồn tinh lực ăn món tráng miệng cũng không muộn.
Giúp cô chỉnh lại y phục ngay ngắn, hắn nhe răng cười: "Làm sao lại không muốn? Anh rất mong chờ là khác."
Doãn Khả Vy cười như không cười: "Ồ, vậy mau thổi nến đi chứ?"
"Tuân lệnh!"
Hôn cô thêm một cái rõ kêu, sau đó hắn mới thổi đèn cầy trên chiếc bánh. Còn điều ước? Thôi bỏ qua đi, điều hắn muốn hắn tự mình cố gắng để đạt được còn thực tế hơn.
Kéo ghế cho cô ngồi xuống, hắn cầm lấy chai rượu vang mở nắp, rót cho mỗi người một ly.
Cô cầm lấy, giơ về phía hắn cười ngọt ngào: "Sinh nhật vui vẻ!"
Hắn cũng đưa ly rượu chạm vào ly của cô, tiếng "keng" thanh thúy vang lên hoà vào giọng trầm thấp của hắn: "Cảm ơn em! Hôm nay anh rất vui."
Dùng xong bữa tối bên ánh nến, lại cùng nhau nhảy vài điệu nhẹ nhàng, sau đó ra ban công ngắm nhìn thành phố về đêm, chờ đợi mãi mới đến mười một giờ bốn mươi lăm, Doãn Khả Vy quay sang nhìn Lữ Thiên Luân mỉm cười nói: "Đến giờ rồi, anh chuẩn bị tinh thần chưa?"
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Chuẩn bị tinh thần gì?"
"Chuẩn bị tinh thần nhận quà sinh nhật."
"Xem ra rất đặc biệt nhỉ?"
Cô cười lém lỉnh: "Cũng không biết có đặc biệt hay không, tùy thuộc vào tâm trạng của anh thôi."
Cô gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình, quay người lại ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay đưa lên chạm vào cổ áo hắn, ngón tay nửa vô tình, nửa cố ý trượt dài từ ngực đến eo hắn, cất giọng khiêu khích: "Anh thích thì tốt, không thích cũng phải nhận. Nếu không nhận thì..."
Cô "chậc chậc" hai tiếng, nói tiếp: "Anh không nhận thì em đành phải mang tặng cho người khác vậy!"
Hắn nghiến răng ken két: "Em dám?"
Cô tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích: "Anh biết đấy, gan em rất nhỏ nhưng đôi lúc con thỏ bị ép quá cũng biết cắn người đấy!"
Hắn cười như không cười: "Vậy anh phải miễn cưỡng nhận rồi!"
Lườm hắn một cái cho bõ tức, sau đó đẩy hắn một cái, quay lưng đi bỏ lại câu nói: "Anh ở đó đợi đi. Đúng không giờ mới được bước vào đấy!"
Nhìn theo bóng lưng Doãn Khả Vy rời đi, khoé miệng Lữ Thiên Luân không khỏi nhếch lên vì cao hứng. Món quà sinh nhật đầu tiên mà bạn gái tặng, hắn cầu còn không được, dĩ nhiên phải trân trọng chứ nào dám không nhận rồi chê bai?
Không biết quà cô tặng là gì mà lại thần bí đến vậy nhỉ? Rất đặc biệt sao, đến nỗi phải cần thời gian chuẩn bị, lại còn phải chuẩn bị tinh thần?
Thật là có chút chờ không nổi rồi!
Việc đấu thầu mảnh đất thuộc khu dự án cũng đã bắt đầu khởi động, Queen's Land cũng đã gửi hồ sơ đấu thầu và được lọt vào vòng trong thành công cho nên chỉ cần chờ đến ngày mở đấu thầu chính thức nữa là xong.
Hiện tại, vấn đề làm cô đau đầu nhất chính là sinh nhật mười chín tuổi của Lữ Thiên Luân sắp đến.
Kiếp trước, sau ngày sinh nhật của hắn không lâu thì hắn sẽ thôi học trở về Mỹ. Khi đó cô cùng hắn không có quan hệ gì, cho nên cô cũng chỉ âm thầm đau lòng tiễn bước hắn đi.
Còn bây giờ, cô và hắn đã thân đến không thể thân hơn, mẹ hắn cũng đã cùng cô nói qua về việc này nhưng còn hắn, đến tận hôm nay vẫn không nói với cô nửa lời rằng mình sắp phải rời đi càng khiến cho cô bất an.
Mặc dù cô cũng không muốn phải cùng hắn chia cắt mỗi người một nơi, nhưng vì tương lai của cả hai, cô cho dù không muốn cũng chẳng còn cách nào. Hơn nữa cô cũng đã hứa với mẹ hắn sẽ khuyên hắn trở về, bây giờ hắn không nói thì cô biết khuyên như thế nào?
Cả tuần nay cánh nhà báo cũng không còn tụ tập trước cổng trường cũng như nhà cô để săn tin nữa, ba mẹ Doãn cũng gọi điện nói cô nên trở về rồi nhưng cô vẫn chưa có ý định trở về đành phải nói dối tìm lý do lấp liếm.
Biết là không nên nhưng thời gian cô và hắn ở bên nhau không còn nhiều cho nên cô phải tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này cùng hắn bồi dưỡng tình cảm để sau này khi chia xa sẽ không quá nuối tiếc.
Doãn Khả Vy không trở về, Lữ Thiên Luân dĩ nhiên vô cùng cao hứng, ngày nào cũng cùng cô lăn lộn triền miên. Mặc dù cũng mệt chết đi nhưng cô cũng chưa từng cùng hắn nói chữ "không", lý do thì cũng chỉ có một: thể hiện tình cảm.
Đôi lúc hắn cũng nghi hoặc bởi vì thời gian này cô thật sự vô cùng nghe lời, hắn muốn gì cô đều thoả mãn không có nửa điểm bất mãn.
Khi hắn truy hỏi thì cô nói: "Nếu anh không muốn thì thôi vậy" khiến hắn không cách nào phản bác. Đâu phải lúc nào cũng được cùng cô thân mật thế này, hắn đâu có ngu mà nói "không muốn"?
Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Lữ Thiên Luân. Hắn cũng giống như Doãn Khả Vy, chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật cả, có chăng năm nay sẽ mong đợi hơn vì hắn đã có cô là bạn gái, cho nên cô hẳn sẽ tạo bất ngờ cho hắn chăng?
May mắn năm nay sinh nhật hắn rơi vào thứ bảy cho nên cô đã vì hắn mà chuẩn bị tiệc sinh nhật hai người tại phòng tổng thống của khách sạn Lữ Gia sớm hơn một ngày, nơi mà hai người chính thức trở thành của nhau theo đúng nghĩa của nó.
Mở cửa phòng khách sạn, Lữ Thiên Luân không khỏi thụ sủng nhược kinh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cả căn phòng tràn ngập nến thơm bằng hoa sáp màu đỏ chói mắt, giường trải ga màu đỏ, bên trên là khăn lụa xếp hình đôi thiên nga trắng, sàn nhà trải thảm đỏ với ruy băng trắng trang trí, vô cùng lãng mạn nhưng cũng không quá nữ tính, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.
Dĩ nhiên không thể thiếu bữa ăn tối ấm cúng dưới ánh nến, bánh sinh nhật ba tầng hình trái tim ngay kế bên, tiếng nhạc du dương êm dịu được phát ra từ chiếc máy hát cổ điển cũng vừa vặn tấu lên khúc nhạc chúc mừng sinh nhật.
Ôm lấy cánh Lữ Thiên Luân kéo vào trong, Doãn Khả Vy nở nụ cười ngọt ngào: "Anh có hài lòng không?"
Hắn siết lấy eo cô, cười như không cười: "Còn quà sinh nhật thì thế nào?"
"Dĩ nhiên có nhưng phải ăn xong bữa ăn này đã chứ?"
"Anh rất mong chờ!" Hắn khẽ cười.
Cô kéo hắn đi về phía chiếc bánh kem, thắp nến, sau đó hướng hắn nói: "Anh muốn ước gì không?"
Hắn thản nhiên nói: "Anh vốn không tin vào những điều này, nếu anh muốn có được thứ gì thì sẽ cố gắng giành lấy."
Trán cô xẹt qua ba vạch đen, bĩu môi lườm hắn: "Anh không thể phối hợp một chút được à? Làm hỏng cả không khí!"
Hắn xoa tóc cô an ủi: "Vậy nhường cho em đấy."
"Hôm nay là sinh nhật anh kia mà."
"Còn chưa đến mười hai giờ đâu vợ à!"
Doãn Khả Vy á khẩu không thốt nên lời. Cô cũng xém quên mất hiện tại vẫn là thứ sáu, mấy tiếng nữa qua ngày thì mới là sinh nhật của hắn. Cô đơn giản chỉ muốn tạo bất ngờ cho hắn giống như ngày sinh nhật của cô mà thôi, cũng muốn thời điểm giao ngày sẽ là người đầu tiên cùng hắn đón mừng sinh nhật.
Cô xụ mặt xuống, ra sức chống chế: "Dù sao cũng lỡ rồi, ăn mừng trước cũng được mà, đợi qua ngày em mới tặng quà đi."
Lữ Thiên Luân nhận ra bản thân vô tình khiến cô mất hứng, vội vàng ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Giận rồi?"
"Không dám!"
Hắn cười nhẹ: "Như này còn không phải giận?"
Doãn Khả Vy im lặng không nói gì, cứ đứng đó mặc cho hắn ôm. Cuối cùng Lữ Thiên Luân vẫn phải xuống nước chịu thua trước, nhưng hắn lại không theo lẽ thường nói gì đó để an ủi cô mà lại dùng hành động càn rỡ để ép cô tha thứ.
Thuận thế đang ôm cô từ phía sau, hắn thổi hơi bên tai sau đó liếm nhẹ vành tai nhạy cảm của cô, thành công khiến cô rùng mình "ưm" một tiếng.
Cho dù biết hắn không dừng lại ở đó, cô vẫn ngoan cố gồng mình không chịu thoả hiệp, bởi vì một khi cô đầu hàng, lần sau hắn sẽ lại tiếp tục giở chiêu này ra ép cô vào khuôn khổ.
Không ai chịu ai, người trêu chọc, người chịu đựng, ai sẽ là người bỏ cuộc trước đây?
Lòng tự tôn của đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, mà Lữ Thiên Luân ở phương diện nào đó càng muốn chứng tỏ bản thân. Hiện tại chiếc váy Doãn Khả Vy đang mặc trên người đã gần như bị biến dạng vì hành động khiêu khích của hắn, tìm đến mọi điểm mẫn cảm của cô mà nhào nặn nhưng cô ngoài phát ra thanh âm yêu kiều cũng không đẩy hắn ra.
Sau cùng, bàn tay tà ác đã muốn tìm đến nơi tư mật, cô cũng không muốn để bản thân mất mặt nếu như bị hắn phát hiện chỗ đó đã ướt đẫm một mảng đành phải lên tiếng cắt ngang hành động của hắn: "Em còn đang muốn tạo bất ngờ, thế này xem ra có người không muốn thì phải?"
Lời vừa nói ra thành công khiến hắn dừng lại mọi động tác, hắn chỉ đành thở dài dừng lại ham muốn của bản thân. Dù sao đêm nay còn dài, món khai vị tạm dừng ở đây vậy, bây giờ ăn món chính tăng thể lực, sau đó lại dồn tinh lực ăn món tráng miệng cũng không muộn.
Giúp cô chỉnh lại y phục ngay ngắn, hắn nhe răng cười: "Làm sao lại không muốn? Anh rất mong chờ là khác."
Doãn Khả Vy cười như không cười: "Ồ, vậy mau thổi nến đi chứ?"
"Tuân lệnh!"
Hôn cô thêm một cái rõ kêu, sau đó hắn mới thổi đèn cầy trên chiếc bánh. Còn điều ước? Thôi bỏ qua đi, điều hắn muốn hắn tự mình cố gắng để đạt được còn thực tế hơn.
Kéo ghế cho cô ngồi xuống, hắn cầm lấy chai rượu vang mở nắp, rót cho mỗi người một ly.
Cô cầm lấy, giơ về phía hắn cười ngọt ngào: "Sinh nhật vui vẻ!"
Hắn cũng đưa ly rượu chạm vào ly của cô, tiếng "keng" thanh thúy vang lên hoà vào giọng trầm thấp của hắn: "Cảm ơn em! Hôm nay anh rất vui."
Dùng xong bữa tối bên ánh nến, lại cùng nhau nhảy vài điệu nhẹ nhàng, sau đó ra ban công ngắm nhìn thành phố về đêm, chờ đợi mãi mới đến mười một giờ bốn mươi lăm, Doãn Khả Vy quay sang nhìn Lữ Thiên Luân mỉm cười nói: "Đến giờ rồi, anh chuẩn bị tinh thần chưa?"
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Chuẩn bị tinh thần gì?"
"Chuẩn bị tinh thần nhận quà sinh nhật."
"Xem ra rất đặc biệt nhỉ?"
Cô cười lém lỉnh: "Cũng không biết có đặc biệt hay không, tùy thuộc vào tâm trạng của anh thôi."
Cô gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình, quay người lại ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay đưa lên chạm vào cổ áo hắn, ngón tay nửa vô tình, nửa cố ý trượt dài từ ngực đến eo hắn, cất giọng khiêu khích: "Anh thích thì tốt, không thích cũng phải nhận. Nếu không nhận thì..."
Cô "chậc chậc" hai tiếng, nói tiếp: "Anh không nhận thì em đành phải mang tặng cho người khác vậy!"
Hắn nghiến răng ken két: "Em dám?"
Cô tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích: "Anh biết đấy, gan em rất nhỏ nhưng đôi lúc con thỏ bị ép quá cũng biết cắn người đấy!"
Hắn cười như không cười: "Vậy anh phải miễn cưỡng nhận rồi!"
Lườm hắn một cái cho bõ tức, sau đó đẩy hắn một cái, quay lưng đi bỏ lại câu nói: "Anh ở đó đợi đi. Đúng không giờ mới được bước vào đấy!"
Nhìn theo bóng lưng Doãn Khả Vy rời đi, khoé miệng Lữ Thiên Luân không khỏi nhếch lên vì cao hứng. Món quà sinh nhật đầu tiên mà bạn gái tặng, hắn cầu còn không được, dĩ nhiên phải trân trọng chứ nào dám không nhận rồi chê bai?
Không biết quà cô tặng là gì mà lại thần bí đến vậy nhỉ? Rất đặc biệt sao, đến nỗi phải cần thời gian chuẩn bị, lại còn phải chuẩn bị tinh thần?
Thật là có chút chờ không nổi rồi!