Mục lục
Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao? - Dạ Hồ Điệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự giúp đỡ của Lữ Thiên Luân và La Trọng Huy, cùng với người do Lữ Ánh phái tới âm thầm hỗ trợ, Doãn Khả Vy vô cùng thuận lợi ngồi lên vị trí Tổng tài của bất động sản Tôn Hoàng.

Không lâu sau đó bất động sản Tôn Hoàng cũng được đổi tên thành Queen's Land, một cái tên vô cùng kêu do La Trọng Huy tự biên tự diễn.

Khi cô biết được cậu ta chọn cái tên này, cô thật sự chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống. Này không phải phô trương thì là gì đây? Ấy vậy mà Lữ Thiên Luân vô cùng tán thành, nhất quyết không chịu đổi.

Ngày Doãn Khả Vy mở họp báo chính thức nhậm chức, ba mẹ Doãn cũng không dám tin vào việc này, cũng may Lữ Thiên Luân nhanh mồm giải thích, nói là vì Tôn Hoàng đang trên bờ vực phá sản cho nên mấy người bọn họ thu mua tự kinh doanh, do cô là người giỏi nhất trong số họ nên cho cô giữ chức Tổng tài, bọn họ ở bên cạnh hỗ trợ.

Mặc dù vẫn còn ngờ vực nhưng hắn đã nói như thế, ba Doãn cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng, ngầm thừa nhận, xem như để cho bọn trẻ tự mình va chạm xã hội.

Cũng trong ngày đó, tin tức nữ sinh Trung học của MAHS làm Tổng tài của Queen's Land lập tức trở thành hot search của đủ các trang báo mạng. Sau đó Doãn Khả Vy cũng liên tục bị làm phiền bởi cánh nhà báo tìm đến nhà rồi đến trường để phỏng vấn.

Lữ Thiên Luân chớp lấy thời cơ cùng ba mẹ Doãn bàn bạc tạm thời để cô đến ở nhà hắn một thời gian, chờ chuyện này lắng xuống rồi mới trở về.

Ba mẹ Doãn ban đầu còn lưỡng lự nhưng khi nghe hắn phân tích cùng đảm bảo, cuối cùng cô cũng chính thức xách vali đến ở nhà hắn.

Ông bà ngoại của hắn dĩ nhiên vô cùng hoan nghênh. Người già mà, có thêm con cháu ở bên cạnh thì như trẻ thêm vài tuổi, tự mình xuống bếp làm bao nhiêu món ăn tẩm bổ cho cô đến nỗi người cháu ruột là hắn cũng phải ganh tị. Chỉ là hắn nói vậy để khiến hai ông bà cụ vui vẻ hơn mà thôi, thực chất hắn còn muốn cho cô nhiều hơn thế nữa.

Ăn tối xong, Doãn Khả Vy trở về phòng đã được Lữ Thiên Luân chuẩn bị ngay sát vách phòng hắn để sắp xếp đồ đạc đã mang đến, sau đó cầm váy ngủ đi vào trong nhà vệ sinh tắm rửa, định bụng đi ngủ sớm một chút vì ngày mai là cuối tuần, cô phải đến Queen's Land để làm việc.

Xong xuôi trở ra, trên tay còn đang cầm khăn lau tóc thì cô liền đứng khựng tại chỗ khi nhìn thấy người nào đó đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy cô thì nhe rằng cười vô cùng đáng đánh.

Bình thường ở nhà cô chẳng khi nào khoá cửa phòng, cho nên cũng theo thói quen như vậy nhưng lại quên mất bản thân đang đứng trên địa bàn của người nào đó.

Hiện tại nhìn mà xem, chẳng thèm hỏi ý của chủ nhân căn phòng lại ngang nhiên bước vào mà chưa có sự cho phép, đã thế lại chỉ mặc mỗi cái áo choàng ngủ phanh cả ngực ra là muốn quyến rũ ai?

Cô vờ như không thấy hắn tiếp tục động tác lau tóc nhưng trong nội tâm thì đang kêu gào thảm thiết, tự dặn lòng phải trấn tĩnh không được sa ngã.

Hai tuần nay bận bịu đủ thứ việc, lại cứ phải cắp đít chạy trốn tránh đám chó săn, cả tinh thần lẫn sức lực đều mệt chết đi, bây giờ chỉ muốn được nằm trên giường đánh một giấc tới sáng, nào còn tinh lực để làm những chuyện gì khác. Nhưng mà hình như người nào đó không muốn để cô được toại nguyện thì phải.

Vẫn biết một khi bước vào địa bàn của hắn thì chắc chắn không thể toàn vẹn trở ra nhưng mà cô cũng là thân bất do kỷ, trừ khi vẫn còn ở nhà của cô, những nơi còn lại đều sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay hắn cho nên ở nơi nào cũng như nhau, vậy thì tìm nơi nào thoải mái một tí là được.

Hiện tại trước mắt cô chính là kết quả mà cô đã lường trước, chỉ không ngờ hắn lại không biết liêm sỉ đến mức này, trực tiếp thể hiện ý đồ không có nửa điểm giấu giếm, mà thật cmn cô không có sức kháng cự mới ghê chứ.



Nhìn mà xem gương mặt yêu nghiệt kia, thân hình với cơ ngực kia... Mỹ vị dâng đến tận miệng thì cho dù có tinh thần thép cũng phải bị lay động mà cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, vô phương chống cự với sức hấp dẫn chết người này.

Lặng lẽ nuốt nước miếng vài cái, bước chân không tự chủ đi đến cuối giường ngồi quay lưng về phía hắn, tiếp tục lau tóc lấp liếm sự xấu hổ của mình.

Khoé miệng Lữ Thiên Luân nhếch lên nở nụ cười tà mị, sau đó chậm rãi bước xuống giường đi về phía Doãn Khả Vy cầm lấy khăn lông trong tay cô giúp cô lau tóc.

Khi bàn tay hắn chạm tới, cô chỉ khựng lại trong một giây sau đó liền bỏ tay xuống mặc hắn muốn làm gì. Phản kháng không có tác dụng thì cần chi hao tốn sức lực trong khi bản thân đã là cá nằm trên thớt?

"Làm sao vậy?" Thấy cô im lặng không nói gì, hắn lên tiếng hỏi.

Cô lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là không nghĩ sẽ có ngày đến ở nhà anh mà thôi."

Hắn nhướn mày: "Không muốn?"

Cô ủ rũ ngồi bó gối trên giường. Tình cảnh hiện tại không phải nói muốn hay không muốn là được, bây giờ có khi ba mẹ Doãn đang lo lắng đến mất ăn mất ngủ sợ con gái ở nhà bạn trai bị bắt nạt cũng không chừng.

Chỉ là cô suy nghĩ xa xôi quá rồi, hiện tại ba mẹ Doãn chẳng có nửa điểm lo lắng, vẫn còn đang ở bên ngoài đi dạo hâm nóng tình cảm, nào có nhớ đến con gái đang ở nơi nào?

Lại thấy Doãn Khả Vy im lặng, Lữ Thiên Luân thôi không lau tóc cho cô nữa, ném khăn lông trong tay để một bên, nhanh chóng giúp cô chải mái tóc rối, sau đó đi vòng qua ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ chuyện gì vậy?"

Cô nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Em cũng không biết em đang nghĩ cái gì nữa. Đầu óc cứ rối hết cả lên."

Hắn cười nhẹ: "Vậy thì đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc, sáng mai thức dậy lại tràn đầy năng lượng."

Cô gật đầu: "Ừm, vậy em đi ngủ đây, anh cũng về phòng đi ngủ đi."

Dứt lời, cô quay lưng bò về phía đầu giường chuẩn bị đắp chăn đi ngủ. Người nào đó bị phớt lờ liền nhanh chóng đuổi theo, sau đó thản nhiên kéo chăn của cô chui vào nằm cạnh.

Doãn Khả Vy thực chất đã biết ý đồ của hắn nhưng lại vờ như không hiểu, bày ra dáng vẻ ngây ngơ vô số tội: "Sao anh còn ở đây? Mau trở về phòng anh ngủ đi chứ?"

Lữ Thiên Luân dĩ nhiên không nghe theo, trực tiếp ôm cô vào trong ngực: "Hai tuần chưa được ở cạnh em, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, em nỡ lòng đuổi anh đi sao?"

Cô không chịu khuất phục, ra sức chống chế: "Ngày nào đi học chẳng ngồi cạnh nhau cơ chứ?"



Trên trán hắn xẹt qua ba vạch đen, giữ lấy cằm cô, cúi đầu xuống mắt đối mắt: "Vy Vy, em là không hiểu hay cố tình không hiểu hửm?"

Cô lả giả cười: "Được rồi được rồi, cùng anh ngủ là được chứ gì?"

"Vậy..."

Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười gian xảo, bàn tay không an phận lần mò xuống bên dưới vuốt ve bắp đùi trơn bóng của cô khiến cô chợt run rẩy, miệng co quắp: "A Luân, anh... Ưm..."

Còn chưa nói hết câu, toàn bộ lời nói còn lại của cô đều bị ai đó nuốt hết. Cô kinh ngạc há hốc miệng càng tạo cơ hội cho lưỡi hắn tiến lên chiếm đóng.

Ban đầu còn ngơ ngác khi bị hắn cưỡng hôn, không lâu sau cô cũng đầu hàng, cùng hắn phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

Nụ hôn sâu nhanh chóng chuyển thành kích tình, dục vọng chiếm hữu cũng thuận đà nổ tung, bàn tay của đối phương cứ thế luật động theo bản năng nguyên thuỷ, khát cầu da thịt cùng da thịt tiếp xúc.

Rất nhanh cả hai không còn mảnh vải che thân, nụ hôn càng thêm cháy bỏng cũng vẫn không thể thoả mãn, cầu có được càng nhiều hơn.

Môi hắn rời đi môi cô, hôn lên khắp nơi trên thân thể non mịn trắng nõn của cô, để lại vô số trái dâu tây chói mắt, càng khiến cho dục vọng của hắn thêm mất khống chế.

Ngậm lấy một bên nụ hoa xinh đẹp đã đứng thẳng như đang nghênh đón mút mạnh một cái, bên kia cũng được bàn tay to lớn bao trọn xoa nắn khiến cho cô không khỏi cong người miệng khẽ "ưm" một tiếng.

Giống như vẫn còn chưa đủ, môi hắn tiếp tục di chuyển tìm đến nơi tư mật đã sớm ẩm ướt hôn lên, sau đó đưa lưỡi quét ngang trêu đùa rồi từng bước thâm nhập vào bên trong nụ hoa hút lấy mật dịch ngọt ngào.

Doãn Khả Vy hai mắt nhắm nghiền vì bị sóng triều đánh úp, hạ thân không tự chủ cong lên như muốn nghênh đón sự tiến công của hắn, đòi hỏi nhiều hơn nhưng miệng lại thốt lên lời trái lòng.

"A Luân! Ưm... Đừng..."

Tiếng gọi yêu kiều vang lên bên tai khiến thần trí hắn chính thức bùng nổ, hắn trêu chọc càng thêm điên cuồng sau đó không tiếng động đưa vật kiêu hãnh đã sớm bành trướng đâm thẳng vào nụ hoa ngọt ngào kia.

Sự trống rỗng lập tức được lấp đầy khiến cô thoả mãn "ưm" một tiếng. Hắn hài lòng nhìn biểu cảm của cô mà càng thêm ra sức luật động.

Trái ngọt một khi đã được nếm qua thì chỉ muốn càng được ăn nhiều hơn, không bao giờ thoả mãn, không bao giờ biết đủ. Thanh thiếu niên giai đoạn trưởng thành càng thêm khát cầu mãnh liệt tư vị ngọt ngào kia.

Một đêm dài chỉ mới bắt đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK