Trở về sau tuần trăng mật kéo dài gần một tháng, khi mà hành trình bị kết thúc giữa chừng bởi Doãn Khả Vy đột nhiên bị bệnh. Cô liên tục than mệt mỏi, nằm ngủ li bì, thi thoảng lại nôn khan khiến Lữ Thiên Luân dù có tiếc nuối cũng phải gác lại tất cả đưa cô trở về nhà của mình ở New York, sau đó đặt lịch hẹn cùng bác sĩ khám tổng quát.
Cầm trên tay kết quả chẩn đoán và siêu âm, hai mắt người nào đó tối sầm, cả gương mặt cũng u ám thấy rõ.
Doãn Khả Vy thế nhưng đã có thai được sáu tuần. Hắn chính là còn chưa muốn nhanh như vậy xuất hiện người thứ ba xen vào cuộc sống vợ chồng son của mình, hắn còn muốn cùng cô ân ái nhiều hơn nữa.
Cũng chính vì muốn tận hưởng không gian chỉ có hai người, đến cả công việc đang ngập đầu hắn cũng gác lại, giao phó cho cha hắn Kenneth Lauder và Anthony, còn mình thì dắt vợ đi du lịch thế giới.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, Doãn Khả Vy không nhịn được lên tiếng hỏi: "Biểu cảm của anh như thế này là sao? Anh không muốn?"
Hắn ấy vậy mà gật đầu: "Ừm, anh hiện tại không muốn."
Câu trả lời của hắn thành công chọc giận cô, sắc mặt cô trong tích tắc cũng biến chuyển rõ rệt, thất vọng lên tiếng: "Được, anh không muốn thì để em tự mình sinh."
Khi bác sĩ thông báo kết quả, cô vô cùng vui vẻ khi biết trong bụng mình đã có kết tinh tình yêu của hai người. Lúc trước cao hứng bao nhiêu thì hiện tại thất vọng bấy nhiêu. Người đàn ông của cô, chồng của cô, cha của con cô thế nhưng lại không muốn có đứa trẻ này. Cô nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào đây?
Nhận ra bản thân lỡ lời, Lữ Thiên Luân vội vàng ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng giải thích: "Vy Vy, đừng hiểu lầm. Anh không phải không mong đợi con của chúng ta, anh chỉ là muốn cùng em trải qua thời gian vợ chồng son nhiều hơn một chút mà thôi."
Cô vẫn còn chưa tin tưởng lắm: "Thật sao?"
Hắn gật đầu như gà mổ thóc: "Thật sự! Em biết đấy, một khi em có thai, có rất nhiều thứ cần phải chú ý, anh chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý để chào đón thành viên mới, anh chính là sợ không chăm sóc tốt cho mẹ con em."
Doãn Khả Vy đã có vẻ hoà hoãn hơn, khẽ mỉm cười: "Không sao cả, em có thể tự chăm sóc tốt cho chính mình."
Hắn không cho là đúng nói: "Không được, vợ anh và con anh, anh phải đích thân chăm sóc. Không biết thì anh sẽ học, tin tưởng anh được không?"
Cô gật đầu: "Được, em tin tưởng anh."
Nhìn cô sâu thêm một giây, hắn lại tỏ vẻ ủ rũ: "Nhưng mà anh thật sự luyến tiếc. Từ hôm nay anh sẽ phải tắm nước lạnh dài dài a!"
Hiểu ra ý tứ trong câu nói của người nào đó, Doãn Khả Vy trợn trừng mắt nhìn hắn, xong lại liếc xéo nở nụ cười mỉa mai: "Đáng đời anh! Ai biểu không chịu tiết chế? Đã thế còn không chịu dùng biện pháp tránh thai. Tự làm tự chịu đi!"
Hắn gác cằm lên vai cô, mè nheo: "Bà xã, em quá mê người, anh không có cách nào kiềm chế được. Anh đáng thương như vậy, em không thể an ủi một câu hay sao?"
Cô từ chối cho ý kiến.
Bị người trong lòng phớt lờ, Lữ Thiên Luân làm bộ thở dài một cái: "Vợ không thương anh, anh khổ tâm biết bao nhiêu!"
Cô lại liếc xéo hắn: "Anh không thể đứng đắn một chút được à? Đã lên chức rồi mà vẫn còn trẻ con như thế?"
Hắn lập tức chỉnh đốn bản thân, nhe răng cười toe toét: "Đúng rồi, anh sắp làm ba rồi. Vậy cũng phải thông báo cùng mọi người chứ nhỉ?"
Hắn lập tức móc điện thoại trong túi ra, mở danh bạ rồi lên tiếng: "Trước thông báo cùng ông bà ngoại nhỉ?"
Không đợi cô trả lời, hắn tìm đến số điện thoại của ba Doãn ấn gọi đi.
Ba mẹ Doãn khi hay tin thì vô cùng vui vẻ, chỉ muốn lập tức bay qua Mỹ thăm con gái nhưng bị cô từ chối, nói rằng không cần phải qua sớm như vậy. Công việc của ba Doãn đang bận rộn, cho nên cứ đợi khuây khỏa rồi đến nhìn cháu ngoại cũng không muộn.
Kết thúc cuộc gọi, Lữ Thiên Luân gọi điện thoại cho ông bà nội cùng ba mẹ hắn thông báo tối nay về nhà chính ăn cơm thông báo chuyện quan trọng. Tuy rằng họ cũng khá nghi hoặc nhưng cũng không hỏi han gì thêm, kiên nhẫn chờ đến tối.
Trở về nhà thì cũng vừa vặn giờ ăn trưa, thím Ngô cũng đã theo Lữ Thiên Luân trở về Mỹ chăm lo cuộc sống hàng ngày cho vợ chồng hắn, nhìn thấy hai người vui vẻ trở về thì bà liền tiến đến hỏi han.
"Kiểm tra sức khoẻ thế nào rồi? Không có gì đáng ngại có phải không?"
Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, xong Lữ Thiên Luân quyết định trả lời: "Vâng, sức khỏe Vy Vy rất tốt, thím cứ yên tâm. Có điều..."
Nói đến đây hắn chợt dừng lại khiến thím Ngô khẽ nhíu mày lo lắng: "Có điều thế nào?"
Hắn nhe răng cười: "Vy Vy có thai rồi, con lên chức ba rồi!"
Thím Ngô tay đang cầm muỗng canh cứ thế bất động tại chỗ khiến cho chiếc muỗng rơi xuống đất kêu leng keng. Bà chính là vui mừng quá đỗi.
"Tốt tốt, cuối cùng hai lão nhân gia cũng chờ được ẵm chắt rồi. Nhanh, nhanh một chút thông báo cho mọi người. Thím cũng phải thay đổi thực đơn tẩm bổ cho Vy Vy nữa. Rồi chuẩn bị phòng cho đứa nhỏ, mua sắm vật dụng quần áo. Ôi, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, thím phải lập một cái danh sách mới được."
Lữ Thiên Luân và Doãn Khả Vy đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Khi nãy gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ Doãn, họ cũng quýnh quáng lên như thế, bây giờ thím Ngô cũng vậy. Không biết khi ông bà nội và ba mẹ hắn nghe thấy tin này, liệu họ cũng sẽ có biểu cảm này chăng?
Nhưng là đứa nhỏ của cô chỉ mới sáu tuần, vẫn còn chưa nhìn ra hình hài, cũng vẫn chưa biết là trai hay gái, cho nên chuẩn bị đồ sớm quá cũng không nên. Cứ đợi thêm hai, ba tháng nữa rồi chuẩn bị cũng chưa muộn.
Nghĩ thế, Doãn Khả Vy vội tiến đến ôm lấy cánh tay thím Ngô, mỉm cười: "Thím à, vẫn còn những tám tháng nữa đứa nhỏ mới chào đời mà, thím không cần khẩn trương như vậy."
Bà gật đầu: "Ừm ừm, còn tám tháng nữa. Cho nên mấy việc đó cứ để thím làm cả cho."
Nói đoạn bà kéo ghế ép cô ngồi xuống, nói tiếp: "Nào, mau ngồi xuống, sản phụ không nên đứng quá lâu, sau này cũng không nên đi giày cao gót nữa, lỡ sảy chân thì không tốt cho cả hai mẹ con. Ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút để hai mẹ con đều khoẻ mạnh, đứa nhỏ sinh ra cũng trắng trẻo mập mạp. A, thím thật là nôn quá rồi mà."
Thấy thím Ngô bừng bừng khí thế như vậy, cô cũng không từ chối sự quan tâm mà vô cùng phối hợp làm theo mong muốn của bà. Ở cùng bà một thời gian được bà chăm sóc chu đáo như con cháu trong nhà, cô sớm cũng coi bà như bậc trưởng bối mà đối đãi. Có thêm một người yêu thương chăm sóc, cô há lại không cảm thấy hạnh phúc?
Lữ Thiên Luân lúc này cũng kéo ghế ngồi vào bàn ăn, nhìn thím Ngô căn dặn: "Thím trước đừng nói gì cùng mọi người, tối nay con về nhà chính rồi thông báo với cả nhà luôn."
Thím Ngô gật đầu: "Ừm, thím biết rồi. Nào, hai đứa ăn đi cho nóng, sau đó lên phòng nghỉ ngơi. Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được, nhất là ba tháng đầu, rất nhiều thứ cần phải chú ý đấy."
Buổi tối trở về nhà chính, Lữ Thiên Luân sau khi thông báo tin tức trọng đại này thì Doãn Khả Vy lập tức được cả bốn vị trưởng bối nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn hắn thì bị ghẻ lạnh hệt như đứa con đứa cháu nhặt ngoài đường về.
Hai lão nhân gia lập tức cho người chuẩn bị căn phòng ở trạch viện, buộc hai người phải chuyển về đây ở để tiện có người chăm sóc cho cháu dâu trong thời kỳ thai sản và hậu sản.
Mặc dù hắn không muốn thế giới của hai người bị khuấy động nhưng vì muốn tốt cho vợ con, hắn đành phải miễn cưỡng đồng ý. Dù sao tháng tới hắn cũng phải đến công ty làm việc, không thể tiếp tục trốn được nữa nên để cô ở cạnh hai lão nhân gia bầu bạn sẽ không khiến cô buồn chán, lại có nhiều người chăm sóc thì hắn cũng yên tâm hơn.
Doãn Khả Vy cũng muốn đi làm nhưng bị cả năm người từ già đến trẻ cương quyết phản đối, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi chăm sóc chính mình và đứa nhỏ trong bụng. Đa số thắng thiểu số, cô không muốn cũng phải tuân theo.
Gia tộc Lauder không thiếu tiền, cần chi cô phải nhọc công, nếu muốn làm việc, cứ đợi sinh đứa nhỏ ra rồi lại tính đi.
Tám tháng rất nhanh trôi qua, Doãn Khả Vy cũng đến ngày lâm bồn.
Vật vã hơn mười tiếng đồng hồ trong phòng sanh, tiếng khóc của đứa nhỏ cuối cùng cũng vang lên.
Đứa bé trai kháu khỉnh bụ bẫm nằm bên cạnh mẹ ngủ ngon lành chính là bức tranh đẹp nhất mà cha đứa nhỏ nhìn thấy. Hạnh phúc như được nhân lên gấp nhiều lần khiến hắn vẫn còn chưa tin tưởng.
Hôn nhẹ lên trán người phụ nữ một cái, hắn cất giọng sủng nịnh: "Vy Vy, cảm ơn em, em vất vả rồi. Ngủ ngon nhé, anh yêu em!"
Cầm trên tay kết quả chẩn đoán và siêu âm, hai mắt người nào đó tối sầm, cả gương mặt cũng u ám thấy rõ.
Doãn Khả Vy thế nhưng đã có thai được sáu tuần. Hắn chính là còn chưa muốn nhanh như vậy xuất hiện người thứ ba xen vào cuộc sống vợ chồng son của mình, hắn còn muốn cùng cô ân ái nhiều hơn nữa.
Cũng chính vì muốn tận hưởng không gian chỉ có hai người, đến cả công việc đang ngập đầu hắn cũng gác lại, giao phó cho cha hắn Kenneth Lauder và Anthony, còn mình thì dắt vợ đi du lịch thế giới.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, Doãn Khả Vy không nhịn được lên tiếng hỏi: "Biểu cảm của anh như thế này là sao? Anh không muốn?"
Hắn ấy vậy mà gật đầu: "Ừm, anh hiện tại không muốn."
Câu trả lời của hắn thành công chọc giận cô, sắc mặt cô trong tích tắc cũng biến chuyển rõ rệt, thất vọng lên tiếng: "Được, anh không muốn thì để em tự mình sinh."
Khi bác sĩ thông báo kết quả, cô vô cùng vui vẻ khi biết trong bụng mình đã có kết tinh tình yêu của hai người. Lúc trước cao hứng bao nhiêu thì hiện tại thất vọng bấy nhiêu. Người đàn ông của cô, chồng của cô, cha của con cô thế nhưng lại không muốn có đứa trẻ này. Cô nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào đây?
Nhận ra bản thân lỡ lời, Lữ Thiên Luân vội vàng ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng giải thích: "Vy Vy, đừng hiểu lầm. Anh không phải không mong đợi con của chúng ta, anh chỉ là muốn cùng em trải qua thời gian vợ chồng son nhiều hơn một chút mà thôi."
Cô vẫn còn chưa tin tưởng lắm: "Thật sao?"
Hắn gật đầu như gà mổ thóc: "Thật sự! Em biết đấy, một khi em có thai, có rất nhiều thứ cần phải chú ý, anh chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý để chào đón thành viên mới, anh chính là sợ không chăm sóc tốt cho mẹ con em."
Doãn Khả Vy đã có vẻ hoà hoãn hơn, khẽ mỉm cười: "Không sao cả, em có thể tự chăm sóc tốt cho chính mình."
Hắn không cho là đúng nói: "Không được, vợ anh và con anh, anh phải đích thân chăm sóc. Không biết thì anh sẽ học, tin tưởng anh được không?"
Cô gật đầu: "Được, em tin tưởng anh."
Nhìn cô sâu thêm một giây, hắn lại tỏ vẻ ủ rũ: "Nhưng mà anh thật sự luyến tiếc. Từ hôm nay anh sẽ phải tắm nước lạnh dài dài a!"
Hiểu ra ý tứ trong câu nói của người nào đó, Doãn Khả Vy trợn trừng mắt nhìn hắn, xong lại liếc xéo nở nụ cười mỉa mai: "Đáng đời anh! Ai biểu không chịu tiết chế? Đã thế còn không chịu dùng biện pháp tránh thai. Tự làm tự chịu đi!"
Hắn gác cằm lên vai cô, mè nheo: "Bà xã, em quá mê người, anh không có cách nào kiềm chế được. Anh đáng thương như vậy, em không thể an ủi một câu hay sao?"
Cô từ chối cho ý kiến.
Bị người trong lòng phớt lờ, Lữ Thiên Luân làm bộ thở dài một cái: "Vợ không thương anh, anh khổ tâm biết bao nhiêu!"
Cô lại liếc xéo hắn: "Anh không thể đứng đắn một chút được à? Đã lên chức rồi mà vẫn còn trẻ con như thế?"
Hắn lập tức chỉnh đốn bản thân, nhe răng cười toe toét: "Đúng rồi, anh sắp làm ba rồi. Vậy cũng phải thông báo cùng mọi người chứ nhỉ?"
Hắn lập tức móc điện thoại trong túi ra, mở danh bạ rồi lên tiếng: "Trước thông báo cùng ông bà ngoại nhỉ?"
Không đợi cô trả lời, hắn tìm đến số điện thoại của ba Doãn ấn gọi đi.
Ba mẹ Doãn khi hay tin thì vô cùng vui vẻ, chỉ muốn lập tức bay qua Mỹ thăm con gái nhưng bị cô từ chối, nói rằng không cần phải qua sớm như vậy. Công việc của ba Doãn đang bận rộn, cho nên cứ đợi khuây khỏa rồi đến nhìn cháu ngoại cũng không muộn.
Kết thúc cuộc gọi, Lữ Thiên Luân gọi điện thoại cho ông bà nội cùng ba mẹ hắn thông báo tối nay về nhà chính ăn cơm thông báo chuyện quan trọng. Tuy rằng họ cũng khá nghi hoặc nhưng cũng không hỏi han gì thêm, kiên nhẫn chờ đến tối.
Trở về nhà thì cũng vừa vặn giờ ăn trưa, thím Ngô cũng đã theo Lữ Thiên Luân trở về Mỹ chăm lo cuộc sống hàng ngày cho vợ chồng hắn, nhìn thấy hai người vui vẻ trở về thì bà liền tiến đến hỏi han.
"Kiểm tra sức khoẻ thế nào rồi? Không có gì đáng ngại có phải không?"
Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, xong Lữ Thiên Luân quyết định trả lời: "Vâng, sức khỏe Vy Vy rất tốt, thím cứ yên tâm. Có điều..."
Nói đến đây hắn chợt dừng lại khiến thím Ngô khẽ nhíu mày lo lắng: "Có điều thế nào?"
Hắn nhe răng cười: "Vy Vy có thai rồi, con lên chức ba rồi!"
Thím Ngô tay đang cầm muỗng canh cứ thế bất động tại chỗ khiến cho chiếc muỗng rơi xuống đất kêu leng keng. Bà chính là vui mừng quá đỗi.
"Tốt tốt, cuối cùng hai lão nhân gia cũng chờ được ẵm chắt rồi. Nhanh, nhanh một chút thông báo cho mọi người. Thím cũng phải thay đổi thực đơn tẩm bổ cho Vy Vy nữa. Rồi chuẩn bị phòng cho đứa nhỏ, mua sắm vật dụng quần áo. Ôi, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, thím phải lập một cái danh sách mới được."
Lữ Thiên Luân và Doãn Khả Vy đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Khi nãy gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ Doãn, họ cũng quýnh quáng lên như thế, bây giờ thím Ngô cũng vậy. Không biết khi ông bà nội và ba mẹ hắn nghe thấy tin này, liệu họ cũng sẽ có biểu cảm này chăng?
Nhưng là đứa nhỏ của cô chỉ mới sáu tuần, vẫn còn chưa nhìn ra hình hài, cũng vẫn chưa biết là trai hay gái, cho nên chuẩn bị đồ sớm quá cũng không nên. Cứ đợi thêm hai, ba tháng nữa rồi chuẩn bị cũng chưa muộn.
Nghĩ thế, Doãn Khả Vy vội tiến đến ôm lấy cánh tay thím Ngô, mỉm cười: "Thím à, vẫn còn những tám tháng nữa đứa nhỏ mới chào đời mà, thím không cần khẩn trương như vậy."
Bà gật đầu: "Ừm ừm, còn tám tháng nữa. Cho nên mấy việc đó cứ để thím làm cả cho."
Nói đoạn bà kéo ghế ép cô ngồi xuống, nói tiếp: "Nào, mau ngồi xuống, sản phụ không nên đứng quá lâu, sau này cũng không nên đi giày cao gót nữa, lỡ sảy chân thì không tốt cho cả hai mẹ con. Ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút để hai mẹ con đều khoẻ mạnh, đứa nhỏ sinh ra cũng trắng trẻo mập mạp. A, thím thật là nôn quá rồi mà."
Thấy thím Ngô bừng bừng khí thế như vậy, cô cũng không từ chối sự quan tâm mà vô cùng phối hợp làm theo mong muốn của bà. Ở cùng bà một thời gian được bà chăm sóc chu đáo như con cháu trong nhà, cô sớm cũng coi bà như bậc trưởng bối mà đối đãi. Có thêm một người yêu thương chăm sóc, cô há lại không cảm thấy hạnh phúc?
Lữ Thiên Luân lúc này cũng kéo ghế ngồi vào bàn ăn, nhìn thím Ngô căn dặn: "Thím trước đừng nói gì cùng mọi người, tối nay con về nhà chính rồi thông báo với cả nhà luôn."
Thím Ngô gật đầu: "Ừm, thím biết rồi. Nào, hai đứa ăn đi cho nóng, sau đó lên phòng nghỉ ngơi. Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được, nhất là ba tháng đầu, rất nhiều thứ cần phải chú ý đấy."
Buổi tối trở về nhà chính, Lữ Thiên Luân sau khi thông báo tin tức trọng đại này thì Doãn Khả Vy lập tức được cả bốn vị trưởng bối nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn hắn thì bị ghẻ lạnh hệt như đứa con đứa cháu nhặt ngoài đường về.
Hai lão nhân gia lập tức cho người chuẩn bị căn phòng ở trạch viện, buộc hai người phải chuyển về đây ở để tiện có người chăm sóc cho cháu dâu trong thời kỳ thai sản và hậu sản.
Mặc dù hắn không muốn thế giới của hai người bị khuấy động nhưng vì muốn tốt cho vợ con, hắn đành phải miễn cưỡng đồng ý. Dù sao tháng tới hắn cũng phải đến công ty làm việc, không thể tiếp tục trốn được nữa nên để cô ở cạnh hai lão nhân gia bầu bạn sẽ không khiến cô buồn chán, lại có nhiều người chăm sóc thì hắn cũng yên tâm hơn.
Doãn Khả Vy cũng muốn đi làm nhưng bị cả năm người từ già đến trẻ cương quyết phản đối, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi chăm sóc chính mình và đứa nhỏ trong bụng. Đa số thắng thiểu số, cô không muốn cũng phải tuân theo.
Gia tộc Lauder không thiếu tiền, cần chi cô phải nhọc công, nếu muốn làm việc, cứ đợi sinh đứa nhỏ ra rồi lại tính đi.
Tám tháng rất nhanh trôi qua, Doãn Khả Vy cũng đến ngày lâm bồn.
Vật vã hơn mười tiếng đồng hồ trong phòng sanh, tiếng khóc của đứa nhỏ cuối cùng cũng vang lên.
Đứa bé trai kháu khỉnh bụ bẫm nằm bên cạnh mẹ ngủ ngon lành chính là bức tranh đẹp nhất mà cha đứa nhỏ nhìn thấy. Hạnh phúc như được nhân lên gấp nhiều lần khiến hắn vẫn còn chưa tin tưởng.
Hôn nhẹ lên trán người phụ nữ một cái, hắn cất giọng sủng nịnh: "Vy Vy, cảm ơn em, em vất vả rồi. Ngủ ngon nhé, anh yêu em!"