Doãn Khả Vy bất động tại chỗ, không nhúc nhích cũng không trả lời.
Lữ Thiên Luân tiếp tục nỉ non: "Anh biết giờ anh có nói gì cũng không thể khiến em hoàn toàn tin tưởng, anh chỉ xin em đừng buông bỏ tình cảm của chúng ta. Trước khi phán tử hình thì cũng cho anh được biện hộ có được không?"
Ở tư thế này, hắn không thể nhìn rõ ràng biểu cảm trên gương mặt cô, càng không thể nhìn thấy hai bàn tay cô đang nắm chặt vì run rẩy, cho nên hắn đã vô tình bỏ qua xúc cảm đơn thuần nhất của cô.
Cô đang sợ hãi!
Mà vì sao sợ hãi, sợ hãi vì điều gì chính cô cũng không rõ ràng.
Những lời mà La Trọng Huy nói với cô cách đây không lâu như đang văng vẳng bên tai âm thầm nhắc nhở cô, cho nên cô đã sợ lại càng thêm sợ.
Cố gắng áp chế sự sợ hãi của chính mình, hai mắt cô nhắm chặt, hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: "Được, anh nói đi."
Được cô chấp thuận, hắn buông cô ra ngồi xuống phần ghế bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó mới chậm rãi kể hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn, bao gồm cả hôn ước với Tracy và vì sao hủy bỏ hôn ước.
Giọng điệu của hắn mỗi khi nhắc đến cô nàng Tracy thì lại nghiến răng nghiến lợi, cũng dùng những từ ngữ tệ nhất để nói lên sự chán ghét của mình. Có thể dìm cô ta đến đâu hắn liền dìm đến đấy. Cô im lặng ngồi nghe mà cũng phải phì cười.
"Sau khi hủy hôn với cô ta, anh liền tìm cớ biến mất để tránh bị cô ta tiếp tục làm phiền. Cái gì mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô ta đều đã làm cả rồi, anh cũng chẳng buồn nhíu mi."
Doãn Khả Vy ngẩng đầu nhìn hắn: "Cũng quá nhẫn tâm rồi đấy!"
Hắn không cho là đúng nói: "Anh đã rất nhân từ rồi. Chẳng lẽ cứ mặc cô ta muốn làm gì thì làm sao?"
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng đúng. Vậy sau đó thì thế nào?"
"Anh về đây ở với ông bà ngoại. Cảm thấy ở không chán quá nên bà khuyên anh thử đến trường học làm quen với mọi người cùng trang lứa. Anh nghe theo nên mới đăng ký vào MAHS. Lẽ ra phải học lớp mười một nhưng anh muốn có thêm một năm nên mới học lớp mười. Về sau mới thấy quyết định này thật sáng suốt."
Doãn Khả Vy vừa ngạc nhiên, vừa tò mò lên tiếng hỏi: "Sáng suốt á? Em không hiểu."
Hắn gảy nhẹ lên mũi cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Chính là em đó!"
"Em á?" Cô vẫn tiếp tục bày ra dáng vẻ kinh ngạc.
Lữ Thiên Luân nhẹ gật đầu, giải thích: "Ban đầu vào Hội học sinh cho vui thôi, không ngờ lại gặp được em. Tiếp xúc nhiều với em, cảm thấy em rất thú vị nên càng để ý nhiều hơn, sau đó thích em lúc nào cũng không biết."
"Phải không? Nếu thích em sớm như vậy thì sao không tỏ tình, mãi đến bây giờ mới nói?"
Cảm thấy lời mình nói có phần không đúng, cô nhanh chóng sửa lại: "À, không đúng! Anh không có nói, cũng chưa từng hỏi qua ý em mà là ép buộc! Đúng, anh chính là ép buộc, em không có cơ hội phản kháng."
Nghe cô nói oan cho hắn, hắn nào chịu để yên, lập tức búng lên trán cô một cái: "Anh ép buộc em khi nào? Em không đồng ý liền có thể chạy cơ mà! Em chẳng những không chạy còn sà vào lòng anh đấy thôi!"
Bị nói trúng tim đen, Doãn Khả Vy hai má hồng lên vì xấu hổ.
Cô thích hắn lại không dám nói, hắn lại nói thích cô rồi, cầu còn không được, cô há lại từ chối hay sao? Có ngu mới chạy a.
Chỉ là cô nào có sà vào lòng hắn, là hắn ép cô chứ bộ, lại còn cưỡng hôn cướp mất nụ hôn đầu của cô, cô còn chưa giận dỗi đâu. Bây giờ lại chụp cái nồi "mê trai" lên đầu cô, cô mà nhận thì trời nổi bão đấy!
Cô mè nheo, tỏ vẻ giận dỗi: "Anh nói nhăng nói cuội. Ai sà vào lòng anh?"
Nhìn hành động đáng yêu của cô, Lữ Thiên Luân lại ôm chặt cô vào lòng, ra sức vỗ về: "Là anh ép em được chưa? Ai kêu anh thích em như vậy? Nhưng mà chung quy cũng tại em cả, cứ làm như anh là ôn thần không bằng, cứ hễ thấy anh thì lại chạy trốn, sợ anh bắt cóc em à?"
Nhớ lại bản thân từ kiếp trước, vô cùng tự ti và nhút nhát, cho nên cô mới để lỡ mất cả thanh xuân tươi đẹp.
Cũng may cô được sống lại, nếu không thì đã đánh mất một người thích cô rồi.
Nhưng mà khi xưa cô vô cùng bình dị, bình dị đến tầm thường. Ngoại hình chỉ ở mức tạm được, thậm chí là vô cùng quê mùa, đã thế còn không biết cách trang điểm, lại đeo cặp kính to đùng. Không biết hắn nhìn trúng cô ở điểm nào nhỉ?
Lại nói, ngày đầu tiên trở lại trường nhận lớp mới thì hắn đã chuyển đến lớp cô rồi, kiếp trước đâu có thế?
Chẳng lẽ cô trọng sinh cũng sẽ khiến cho những sự việc, những người liên quan đến cô đều sẽ thay đổi theo sao?
Có lẽ nên hỏi hắn một chút nhỉ?
"Em cũng không biết. Nhưng mà em thật sự hoài nghi, anh thích em thật sao? Ngày xưa em đâu giống như bây giờ, anh rốt cuộc nhìn trúng em ở điểm nào vậy?"
Lữ Thiên Luân bày ra tư thế suy nghĩ sâu xa khiến cô cũng hồi hộp theo.
Mãi một lúc sau, giống như vừa rồi là hắn thật sự đang nhớ lại thời điểm ngày đó vậy, hắn mở miệng nói: "Anh cũng không rõ nữa, chỉ biết bản thân thích thì là thích thôi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Ngày càng thích hơn!"
"Phải không?" Cô bày ra dáng vẻ khó lòng tin tưởng.
Hắn chợt nhướn mày: "Cần anh chứng minh không?"
Cô chống cằm suy tư, ngón tay gõ nhẹ lên má, chậm rãi nói: "Ừm, anh chứng minh thử xem!"
Lữ Thiên Luân nghe cô nói vậy thì âm thầm mở cờ trong bụng, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười gian xảo.
Không đến một giây sau, hắn nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng nhuận chứa ý cười như đang mời gọi hắn yêu thương, miên man mút lấy.
Lần này hắn hôn cô vô cùng dịu dàng, giống như muốn thông qua nụ hôn này để chứng minh tình cảm hắn dành cho cô có bao yêu nâng niu và trân trọng.
Được cô đáp lại, hắn được đà lấn tới, đem lưỡi chính mình cạy mở hàm răng của cô, luồn lách vào bên trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, cùng cô môi lưỡi giao triền, hút hết mọi thứ ngọt ngào của cô để thoả mãn cơn thèm khát.
Nếu như có thể, hắn còn muốn cùng cô tiến xa hơn, cùng cô hoà làm một thể mới đủ chứng minh tình yêu mà hắn dành cho cô. Chỉ là hắn không được phép, cũng không cho phép bản thân vượt quá giới hạn. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, kiềm chế chính mình để không làm tổn thương đến cô, người mà hắn trân trọng hơn cả bản thân.
Nụ hôn sâu kéo dài đến khi không khí đã không còn đủ cho cả hai hô hấp, hắn mới miễn cưỡng buông cô ra, lại cứ luyến tiếc hôn nhẹ lên môi cô thêm một lần rồi mới dứt ra.
Cô hít thở nặng nhọc vùi vào lòng hắn, hắn thuận thế ôm cô càng thêm chặt.
Có lẽ từ ngày có nụ hôn đầu tiên đến hiện tại, nụ hôn này là sâu nhất, lâu nhất và cũng mãnh liệt nhất. Cả cô và hắn đều thật sự thoả mãn bởi vì đã hiểu rõ lẫn nhau, cũng biết bản thân đối với nhau có bao nhiêu mê luyến.
Khi nhịp thở trở lại bình thường, Lữ Thiên Luân bày ra khuôn mặt câu dẫn, nắm lấy cằm cô để có thể nhìn rõ từng chuyển động trong ánh mắt cô, sau đó mới cất giọng: "Vậy em nói xem, em thích anh từ lúc nào?"
Tròng mắt cô khẽ đảo, khoé miệng cong lên: "Em nói thích anh khi nào?"
Hắn cười như không cười: "Em không nói, em chỉ hành động thôi!"
"Xạo sự!"
"Còn không phải? Thế vừa rồi là ai hôn anh mãnh liệt như vậy?" Hắn không nhịn được lại buông lời trêu chọc.
Doãn Khả Vy phụng phịu gạt tay hắn ra, ngồi dịch sang chỗ khác, hai tay khoanh lại trước ngực tỏ vẻ giận dỗi: "Không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Hắn nhìn dáng vẻ của cô khẽ lắc đầu. Dáng vẻ giận dỗi của cô đúng là rất đáng yêu, hắn thật sự còn muốn nhìn nhiều thêm một chút nhưng thời điểm hiện tại thì không nên chút nào.
Chỉ vừa mới cùng cô gỡ bỏ hiểu lầm, không thể để cho hai người vì những nguyên nhân khách quan mà lại thêm xa cách, dừng lại ở đây thôi.
Dịch người về phía cô, hai tay tiếp tục ôm lấy cô vào lòng, xuống nước nài nỉ: "Vợ, anh sai rồi, đừng giận anh nữa!"
Cô bĩu môi, liếc xéo hắn: "Ai là vợ anh?"
Hắn điếc không sợ súng, bày ra vẻ mặt vô tội: "Dĩ nhiên là em. Vợ anh chỉ có thể là em!"
"Tự biên tự diễn!" Cô phì cười.
Nhìn thấy nụ cười của giai nhân, hắn thoả mãn trong lòng. Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, hai người cũng hiểu rõ tình cảm của đối phương hơn, hắn có thể an tâm sẽ vượt qua được thử thách của mẹ hắn.
Còn về ba điều kiện của mẹ và việc gia đình hắn đã biết về cô, hắn tạm thời chưa nói ra, chờ cơ hội thích hợp sẽ lại nói với cô, tránh để cô thấp thỏm lo âu.
Tính tình cô nhút nhát, hắn cũng hiểu ít nhiều, cho nên tránh để sự tình khó lòng kiểm soát, cứ tạm thời như vậy trước đã.
Lữ Thiên Luân tiếp tục nỉ non: "Anh biết giờ anh có nói gì cũng không thể khiến em hoàn toàn tin tưởng, anh chỉ xin em đừng buông bỏ tình cảm của chúng ta. Trước khi phán tử hình thì cũng cho anh được biện hộ có được không?"
Ở tư thế này, hắn không thể nhìn rõ ràng biểu cảm trên gương mặt cô, càng không thể nhìn thấy hai bàn tay cô đang nắm chặt vì run rẩy, cho nên hắn đã vô tình bỏ qua xúc cảm đơn thuần nhất của cô.
Cô đang sợ hãi!
Mà vì sao sợ hãi, sợ hãi vì điều gì chính cô cũng không rõ ràng.
Những lời mà La Trọng Huy nói với cô cách đây không lâu như đang văng vẳng bên tai âm thầm nhắc nhở cô, cho nên cô đã sợ lại càng thêm sợ.
Cố gắng áp chế sự sợ hãi của chính mình, hai mắt cô nhắm chặt, hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: "Được, anh nói đi."
Được cô chấp thuận, hắn buông cô ra ngồi xuống phần ghế bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó mới chậm rãi kể hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn, bao gồm cả hôn ước với Tracy và vì sao hủy bỏ hôn ước.
Giọng điệu của hắn mỗi khi nhắc đến cô nàng Tracy thì lại nghiến răng nghiến lợi, cũng dùng những từ ngữ tệ nhất để nói lên sự chán ghét của mình. Có thể dìm cô ta đến đâu hắn liền dìm đến đấy. Cô im lặng ngồi nghe mà cũng phải phì cười.
"Sau khi hủy hôn với cô ta, anh liền tìm cớ biến mất để tránh bị cô ta tiếp tục làm phiền. Cái gì mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô ta đều đã làm cả rồi, anh cũng chẳng buồn nhíu mi."
Doãn Khả Vy ngẩng đầu nhìn hắn: "Cũng quá nhẫn tâm rồi đấy!"
Hắn không cho là đúng nói: "Anh đã rất nhân từ rồi. Chẳng lẽ cứ mặc cô ta muốn làm gì thì làm sao?"
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng đúng. Vậy sau đó thì thế nào?"
"Anh về đây ở với ông bà ngoại. Cảm thấy ở không chán quá nên bà khuyên anh thử đến trường học làm quen với mọi người cùng trang lứa. Anh nghe theo nên mới đăng ký vào MAHS. Lẽ ra phải học lớp mười một nhưng anh muốn có thêm một năm nên mới học lớp mười. Về sau mới thấy quyết định này thật sáng suốt."
Doãn Khả Vy vừa ngạc nhiên, vừa tò mò lên tiếng hỏi: "Sáng suốt á? Em không hiểu."
Hắn gảy nhẹ lên mũi cô một cái, cất giọng cưng chiều: "Chính là em đó!"
"Em á?" Cô vẫn tiếp tục bày ra dáng vẻ kinh ngạc.
Lữ Thiên Luân nhẹ gật đầu, giải thích: "Ban đầu vào Hội học sinh cho vui thôi, không ngờ lại gặp được em. Tiếp xúc nhiều với em, cảm thấy em rất thú vị nên càng để ý nhiều hơn, sau đó thích em lúc nào cũng không biết."
"Phải không? Nếu thích em sớm như vậy thì sao không tỏ tình, mãi đến bây giờ mới nói?"
Cảm thấy lời mình nói có phần không đúng, cô nhanh chóng sửa lại: "À, không đúng! Anh không có nói, cũng chưa từng hỏi qua ý em mà là ép buộc! Đúng, anh chính là ép buộc, em không có cơ hội phản kháng."
Nghe cô nói oan cho hắn, hắn nào chịu để yên, lập tức búng lên trán cô một cái: "Anh ép buộc em khi nào? Em không đồng ý liền có thể chạy cơ mà! Em chẳng những không chạy còn sà vào lòng anh đấy thôi!"
Bị nói trúng tim đen, Doãn Khả Vy hai má hồng lên vì xấu hổ.
Cô thích hắn lại không dám nói, hắn lại nói thích cô rồi, cầu còn không được, cô há lại từ chối hay sao? Có ngu mới chạy a.
Chỉ là cô nào có sà vào lòng hắn, là hắn ép cô chứ bộ, lại còn cưỡng hôn cướp mất nụ hôn đầu của cô, cô còn chưa giận dỗi đâu. Bây giờ lại chụp cái nồi "mê trai" lên đầu cô, cô mà nhận thì trời nổi bão đấy!
Cô mè nheo, tỏ vẻ giận dỗi: "Anh nói nhăng nói cuội. Ai sà vào lòng anh?"
Nhìn hành động đáng yêu của cô, Lữ Thiên Luân lại ôm chặt cô vào lòng, ra sức vỗ về: "Là anh ép em được chưa? Ai kêu anh thích em như vậy? Nhưng mà chung quy cũng tại em cả, cứ làm như anh là ôn thần không bằng, cứ hễ thấy anh thì lại chạy trốn, sợ anh bắt cóc em à?"
Nhớ lại bản thân từ kiếp trước, vô cùng tự ti và nhút nhát, cho nên cô mới để lỡ mất cả thanh xuân tươi đẹp.
Cũng may cô được sống lại, nếu không thì đã đánh mất một người thích cô rồi.
Nhưng mà khi xưa cô vô cùng bình dị, bình dị đến tầm thường. Ngoại hình chỉ ở mức tạm được, thậm chí là vô cùng quê mùa, đã thế còn không biết cách trang điểm, lại đeo cặp kính to đùng. Không biết hắn nhìn trúng cô ở điểm nào nhỉ?
Lại nói, ngày đầu tiên trở lại trường nhận lớp mới thì hắn đã chuyển đến lớp cô rồi, kiếp trước đâu có thế?
Chẳng lẽ cô trọng sinh cũng sẽ khiến cho những sự việc, những người liên quan đến cô đều sẽ thay đổi theo sao?
Có lẽ nên hỏi hắn một chút nhỉ?
"Em cũng không biết. Nhưng mà em thật sự hoài nghi, anh thích em thật sao? Ngày xưa em đâu giống như bây giờ, anh rốt cuộc nhìn trúng em ở điểm nào vậy?"
Lữ Thiên Luân bày ra tư thế suy nghĩ sâu xa khiến cô cũng hồi hộp theo.
Mãi một lúc sau, giống như vừa rồi là hắn thật sự đang nhớ lại thời điểm ngày đó vậy, hắn mở miệng nói: "Anh cũng không rõ nữa, chỉ biết bản thân thích thì là thích thôi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Ngày càng thích hơn!"
"Phải không?" Cô bày ra dáng vẻ khó lòng tin tưởng.
Hắn chợt nhướn mày: "Cần anh chứng minh không?"
Cô chống cằm suy tư, ngón tay gõ nhẹ lên má, chậm rãi nói: "Ừm, anh chứng minh thử xem!"
Lữ Thiên Luân nghe cô nói vậy thì âm thầm mở cờ trong bụng, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười gian xảo.
Không đến một giây sau, hắn nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng nhuận chứa ý cười như đang mời gọi hắn yêu thương, miên man mút lấy.
Lần này hắn hôn cô vô cùng dịu dàng, giống như muốn thông qua nụ hôn này để chứng minh tình cảm hắn dành cho cô có bao yêu nâng niu và trân trọng.
Được cô đáp lại, hắn được đà lấn tới, đem lưỡi chính mình cạy mở hàm răng của cô, luồn lách vào bên trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, cùng cô môi lưỡi giao triền, hút hết mọi thứ ngọt ngào của cô để thoả mãn cơn thèm khát.
Nếu như có thể, hắn còn muốn cùng cô tiến xa hơn, cùng cô hoà làm một thể mới đủ chứng minh tình yêu mà hắn dành cho cô. Chỉ là hắn không được phép, cũng không cho phép bản thân vượt quá giới hạn. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, kiềm chế chính mình để không làm tổn thương đến cô, người mà hắn trân trọng hơn cả bản thân.
Nụ hôn sâu kéo dài đến khi không khí đã không còn đủ cho cả hai hô hấp, hắn mới miễn cưỡng buông cô ra, lại cứ luyến tiếc hôn nhẹ lên môi cô thêm một lần rồi mới dứt ra.
Cô hít thở nặng nhọc vùi vào lòng hắn, hắn thuận thế ôm cô càng thêm chặt.
Có lẽ từ ngày có nụ hôn đầu tiên đến hiện tại, nụ hôn này là sâu nhất, lâu nhất và cũng mãnh liệt nhất. Cả cô và hắn đều thật sự thoả mãn bởi vì đã hiểu rõ lẫn nhau, cũng biết bản thân đối với nhau có bao nhiêu mê luyến.
Khi nhịp thở trở lại bình thường, Lữ Thiên Luân bày ra khuôn mặt câu dẫn, nắm lấy cằm cô để có thể nhìn rõ từng chuyển động trong ánh mắt cô, sau đó mới cất giọng: "Vậy em nói xem, em thích anh từ lúc nào?"
Tròng mắt cô khẽ đảo, khoé miệng cong lên: "Em nói thích anh khi nào?"
Hắn cười như không cười: "Em không nói, em chỉ hành động thôi!"
"Xạo sự!"
"Còn không phải? Thế vừa rồi là ai hôn anh mãnh liệt như vậy?" Hắn không nhịn được lại buông lời trêu chọc.
Doãn Khả Vy phụng phịu gạt tay hắn ra, ngồi dịch sang chỗ khác, hai tay khoanh lại trước ngực tỏ vẻ giận dỗi: "Không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Hắn nhìn dáng vẻ của cô khẽ lắc đầu. Dáng vẻ giận dỗi của cô đúng là rất đáng yêu, hắn thật sự còn muốn nhìn nhiều thêm một chút nhưng thời điểm hiện tại thì không nên chút nào.
Chỉ vừa mới cùng cô gỡ bỏ hiểu lầm, không thể để cho hai người vì những nguyên nhân khách quan mà lại thêm xa cách, dừng lại ở đây thôi.
Dịch người về phía cô, hai tay tiếp tục ôm lấy cô vào lòng, xuống nước nài nỉ: "Vợ, anh sai rồi, đừng giận anh nữa!"
Cô bĩu môi, liếc xéo hắn: "Ai là vợ anh?"
Hắn điếc không sợ súng, bày ra vẻ mặt vô tội: "Dĩ nhiên là em. Vợ anh chỉ có thể là em!"
"Tự biên tự diễn!" Cô phì cười.
Nhìn thấy nụ cười của giai nhân, hắn thoả mãn trong lòng. Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, hai người cũng hiểu rõ tình cảm của đối phương hơn, hắn có thể an tâm sẽ vượt qua được thử thách của mẹ hắn.
Còn về ba điều kiện của mẹ và việc gia đình hắn đã biết về cô, hắn tạm thời chưa nói ra, chờ cơ hội thích hợp sẽ lại nói với cô, tránh để cô thấp thỏm lo âu.
Tính tình cô nhút nhát, hắn cũng hiểu ít nhiều, cho nên tránh để sự tình khó lòng kiểm soát, cứ tạm thời như vậy trước đã.