Mục lục
Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao? - Dạ Hồ Điệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Doãn Khả Vy trầm mặc, Lữ Thiên Luân không khỏi nhíu mày hỏi: "Vy Vy, em làm sao vậy? Không khoẻ sao?"

Nghe hắn gọi, cô liền mở mắt nhưng không quay sang nhìn hắn mà lắc đầu cười gượng: "Không có gì, bất giác nhớ lại một số chuyện mà thôi."

Hắn tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không cố tình đào sâu, khẽ gật đầu: "Ừm. Vậy anh tự chọn nhà hàng nhé!"

Cô gật đầu: "Vâng."

Những tưởng hắn cứ thế cho qua nhưng ngay lúc cô không ngờ đến, hắn đột nhiên sáp lại gần cô, chồm qua người cô vòng tay qua, môi cô cũng vì thế vô tình chạm vào má hắn khiến cô sửng sốt cứng đơ người.

"Anh...?"

Ba chữ "muốn làm gì" còn chưa được thốt ra từ miệng cô thì hành động của hắn đã thay cô trả lời tất cả. Cô chính là chưa thắt dây an toàn và hắn chỉ đang giúp cô làm điều đó mà thôi.

Chỉ là vì sao hắn không mở miệng nói với cô mà tự mình làm ra hành động ái muội này cơ chứ?

Chậc, từ lúc gặp hắn đến giờ không biết cô đã thất thố bao nhiêu lần rồi, cũng không biết phải đào thêm bao nhiêu cái lỗ nữa để giấu mặt đây? Giảm thọ mất thôi!

Một bên xấu hổ nhưng một bên lại âm thầm cười trộm. Hắn chính là cố tình muốn làm như thế, cố tình muốn gần gũi cô cũng cố tình để gò má mình chạm vào môi cô.

Khoé miệng hắn nhếch lên, cảm giác thật không tệ, rất mềm mại. Hắn tự hỏi khi tự tay chạm vào sẽ có cảm giác gì nhỉ? Còn khi môi chạm môi lại là cảm giác gì nữa? Thật sự có chút chờ mong.

Nhưng là hắn không vội, ngày tháng còn dài, rất nhanh sẽ đến ngày đó.

Lữ Thiên Luân cho xe chạy khỏi tầng hầm bãi đỗ của công ty tiến vào dòng xe cộ trên đường rồi một mạch chạy thẳng đến nhà hàng cách đó tầm mười lăm phút chạy xe.

Xe rẽ vào bãi đỗ của nhà hàng có tên Đoàn Viên, nơi vô cùng quen thuộc đối với Doãn Khả Vy, sóng mắt cô chợt cay xè.

Tình cảnh quen thuộc một lần nữa lặp lại y hệt trong giấc mơ làm sao không khiến cô thụ sủng nhược kinh?

Lữ Thiên Luân tháo dây an toàn rồi mở cửa xe bước xuống, sau đó nhanh chân đi qua ghế lái phụ mở cửa cho cô, thế nhưng cô vẫn cứ ngồi yên bất động, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Cảm nhận được cô có điều gì đó bất ổn, hắn cúi thấp đầu nhìn cô hỏi han: "Vy Vy, em sao vậy?"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: "Vì sao lại đến nhà hàng này?"

Hắn thản nhiên trả lời: "Nơi này món ăn không tệ nên muốn đưa em đến thôi."

"Anh từng đến nơi này sao?"

Hắn gật đầu: "Ừm, thời đi học thường xuyên đến. Nhà hàng này do mẹ anh mở, đầu bếp khá hiểu sở thích của anh. Nếu em không thích thì đổi nhà hàng khác vậy."

Nội tâm Doãn Khả Vy dâng trào, cô dường như đã nghiệm ra điều gì đó.

Lữ Thiên Luân đang định đóng cửa xe thì cô bất chợt lên tiếng gọi: "A Luân!"



Tay hắn khựng lại trong giây lát, bàn tay nắm cửa xe khẽ siết chặt. Cô gọi hắn, là "a Luân" chứ không phải "Lữ tổng" hay "Hội trưởng". Hắn thật sự có chút mê man, không dám tin vào tai mình vừa nghe, cứ thế ngây ngốc nhìn cô.

"Không cần đi nơi khác đâu."

Cùng với câu nói, cô tháo dây an toàn rồi bước ra khỏi xe đứng kế bên hắn.

Nhìn người nào đó đứng như trời trồng, khoé miệng cô khẽ cong lên. Cô cũng muốn thử xem những gì xảy ra trong giấc mơ có phải cũng sẽ diễn ra ở đời thực tương tự hay không. Nếu như là có, vậy thì điều gì sẽ chờ đợi cô đây? Sẽ giống như những gì cô đang nghĩ hay không?

"A Luân, đi thôi!"

Giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên bên tai kéo hồn người nào đó trở về. Hắn nhanh chóng đóng cửa xe rồi quay sang nhìn cô mỉm cười: "Ừm, vào trong thôi."

Cô để hắn đi trước dẫn đường, muốn chứng thực những gì cô vừa nghĩ. Đáng tiếc sự thực lại không diễn ra, hắn dẫn cô đi về phía cầu thang lên tầng một, đi vào phòng bao ở cuối hành lang dài, nơi mà hắn thường xuyên sử dụng.

Phòng bao không lớn lắm, bên trong chỉ có một bàn tròn với mười ghế ngồi, bên cạnh có một bộ sofa với đầy đủ thiết bị âm thanh phục vụ giải trí, bên cạnh cửa sổ sát đất bằng kính phản quang là quầy bar với một tủ rượu đủ loại từ trung bình đến cao cấp. Cả căn phòng được trang trí vô cùng đơn giản nhưng lại ấm áp, trông không khác gì phòng ăn trong nhà.

Thấy cô cứ mải mê nhìn ngắm căn phòng, Lữ Thiên Luân hài lòng cười: "Trông khá đặc biệt phải không?"

Doãn Khả Vy không tiếc lời tán thưởng: "Vâng, chủ nơi này rất biết cách làm ăn."

Hắn tỏ ra không hề khách sáo: "Quá khen."

Cô nhướn mày: "Em khen chủ nhà hàng này chứ không phải khen anh."

Hắn cười như không cười: "Vậy anh buộc phải giải thích cho em biết, tuy nhà hàng này do mẹ anh mở nhưng nó đã thuộc quyền sở hữu của anh. Hơn nữa sau khi anh tiếp quản, hầu hết các phòng bao ở đây anh đều cho thiết kế lại, tựa như phòng bao này."

Cô bắt chước điệu bộ của hắn, cười như không cười: "Vậy có phải em nên cảm ơn anh vì đã mời em đến hưởng dụng?"

"Cảm ơn thì không cần đâu. Sau này em cũng cứ thoải mái đến đây mà không cần phải đặt trước, anh sẽ dặn dò xuống bên dưới."

Cô chấn kinh: "A, không cần."

Cô chỉ là đùa một chút mà thôi, hắn đây là tưởng thật sao trời?

"Không cần khách sáo với anh như vậy, chúng ta không phải người xa lạ."

Doãn Khả Vy định lên tiếng chối từ thì bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, thế nên cô liền nuốt lời muốn nói xuống.

Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ đi vào bày đồ ăn trên bàn, sau đó rút lui có trật tự trả lại không gian cho người bên trong.

Người đã đi hết, Lữ Thiên Luân mỉm cười nhìn cô: "Được rồi, em ngồi vào bàn đi. Mấy món này không có trên thực đơn đâu, đều do bếp trưởng đích thân làm đấy. Em thử xem món ăn ở đây có hợp khẩu vị không?"

Đến cũng đến rồi, món cũng đã lên, cô còn từ chối gì nữa chứ? Có lộc ăn vì sao không tận hưởng? Người ta vừa là bạn học cũ, vừa là cấp trên, còn là chủ nhà hàng, khao cô một bữa cũng là chuyện bình thường thôi.

Cô chậm rãi ngồi vào bàn, mỉm cười nói: "Vậy em không khách sáo đâu."



Hắn thâm tình nhìn cô, cất giọng sủng nịnh: "Ừm, không cần khách sáo."

Doãn Khả Vy cầm đũa nếm thử các món ăn trên bàn. Bếp trưởng ở đây thật sự đỉnh, món nào cũng ngon, sắc hương vị đều đủ cả.

Cô không tiếc lời khen ngợi: "Thật sự rất ngon."

Hắn gật đầu: "Ừm, ngon thì ăn nhiều vào. Em thật sự rất gầy, cần phải tẩm bổ nhiều một chút."

Trên trán cô chợt xẹt qua ba vạch đen. Nói cô ăn nhiều vào là được rồi, có nhất thiết phải chêm thêm câu sau hay không?

Sau tai nạn, cô đích thực sút đi vài cân, mẹ Doãn liên tục tẩm bổ cho cô đến nay cũng xem như trở lại bình thường, quần áo cũ vẫn mặc vừa in không có gì thay đổi, vậy thì cô gầy ở chỗ nào kia chứ? Cô đây là người đẹp dáng chuẩn có được hay không? Hắn là không có mắt hay mắt mù rồi?

Liếc mắt nhìn sang người nào đó khẽ lườm một cái cho bõ tức, xong còn thấy chưa đủ, cô lầm bầm mắng thầm trong miệng: "Đồ không có mắt nhìn!" Sau đó gắp miếng thịt đưa vào mồm nhai ngấu nghiến trút giận.

Lữ Thiên Luân nhìn biểu cảm của cô từ đầu đến cuối thì không khỏi cười trộm. Đúng là đáng yêu chết đi được! Sau này hắn phải trêu chọc cô nhiều hơn một chút, biết đâu lại thấy được dáng vẻ làm nũng của cô?

Hắng giọng một cái, Lữ Thiên Luân ra vẻ điềm tĩnh cất giọng: "Em uống rượu không?"

Doãn Khả Vy hơi khựng một chút, lắc đầu: "Không ạ, tửu lượng em không được tốt. Với lại chiều còn làm việc, phải để đầu óc tỉnh táo mới làm việc được chứ!"

Lữ Thiên Luân khẽ nhướn mày, hắn hình như biết được một thứ hay ho rồi. Tròng mắt hắn bắn ra tinh quang, âm thầm lên một kế hoạch táo bạo.

Đứng lên đi về phía quầy bar, hắn tìm một chai có vỏ màu xanh lá mạ, đọc thông tin trên đó xong rồi lấy hai chiếc ly đế cao, chậm rãi trở về vị trí cũ.

"Rượu trái cây nồng độ thấp chắc không vấn đề gì chứ?"

Khoé miệng cô chợt co rút. Vậy mà cũng muốn ép cô uống rượu cho bằng được? Được thôi, thích thì chiều, ai sợ ai. Dù không uống được nhiều nhưng một chai rượu trái cây chắc cũng chỉ tương đương với ba ly rượu mạnh là cùng, cô uống được.

"Được. Nhưng mà..."

Doãn Khả Vy buông đũa xuống, tay chống cằm nhìn hắn chợt nở nụ cười giảo hoạt: "Nếu như em thật sự say, anh... chịu trách nhiệm sao?"

Lữ Thiên Luân chợt nhướn mày, khoé miệng cũng nhếch lên nở nụ cười ma mị, cất giọng mê hoặc: "Ồ, muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?"

Cô làm bộ ngẫm nghĩ đắn đo, sau đó trả lời: "Vậy phải xem Lữ tổng muốn chịu trách nhiệm đến mức độ nào?"

"Toàn bộ, thế nào?"

Cô phá lên cười: "Được nha."

Lữ Thiên Luân khẽ cười khui chai rượu, sau đó rót rượu vào hai chiếc ly đế cao vừa mang tới.

Đưa cho cô một ly, hắn khẽ cười: "Chúc mừng ngày chúng ta gặp lại, và chúc mừng ngày em nhậm chức. Mong sau này chiếu cố lẫn nhau."

Cô chạm ly cùng hắn, cười đầy ẩn ý: "Mong sau này Lữ tổng chiếu cố nhiều hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK