Party kết thúc, Anthony tự mình lái xe đưa Doãn Khả Vy trở về.
Bước xuống xe, cô hướng anh ta mỉm cười: "Cảm ơn, anh trở về đi. Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Cô nhìn Anthony cười thêm một cái sau đó nhấc váy đi vào trong nhà. Chỉ là chân cô mới đi được ba bước, sau lưng lại vang lên tiếng gọi: "Vy Vy!"
Cô hơi kinh ngạc đứng khựng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên Anthony có hành động bất thường bởi những năm qua anh ta ở bên cạnh cô sớm chiều, cũng thường xuyên đưa đón nhưng chưa lần nào nói tạm biệt rồi mà anh ta vẫn còn gọi cô lại. Xem ra có chuyện gì khó nói đây.
Không suy nghĩ thêm, Doãn Khả Vy đứng tại chỗ quay người lại, miệng vẫn nở nụ cười: "Có chuyện gì sao?"
Anthony tần ngần vài giây rồi lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một lát đi."
Cô khẽ nhướn mày, sau đó gật đầu: "Được, vào bên trong đi."
Dứt lời, cô quay lưng đi về phía bên hông nhà, nơi có trồng cây xanh được uốn thành mái che tạo thành lối đi sâu hun hút dẫn đến hoa viên phía sau.
Cô đi đến đâu, đèn cảm ứng liền sáng lên đến đó. Anthony dõi theo bóng lưng cô không khỏi cảm thán, trông cô lúc này như nàng công chúa bước vào khu rừng cổ tích, đẹp đến nao lòng.
Trống ngực anh ta đập liên hồi, chỉ biết thẫn thờ đứng tại chỗ mà quên phải cất bước theo. Đến khi bóng dáng cô biến mất, anh ta mới vội vã đuổi theo.
Nhìn thấy cô đi vào mái đình phủ hoa đủ sắc màu, Anthony thả chậm bước chân đi đến chỗ cô vừa ngồi xuống.
Doãn Khả Vy ngồi đó nhìn về phía xa xăm. Mãi vẫn không thấy anh ta ngồi xuống, cô thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Anh muốn nói gì? Có phải liên quan đến cuộc nói chuyện của tôi và Lữ tổng hay không?"
Anthony thoáng kinh ngạc khi cô lại hỏi thẳng thừng như vậy nhưng cuối cùng lại lắc đầu: "Không phải. Mục đích mà Lữ tổng đến đây tôi đã sớm biết. Cho dù em quyết định như thế nào tôi cũng ủng hộ em."
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Anthony đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Tôi biết hiện tại tôi không nên, cũng không có tư cách nói ra điều này, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần, cũng muốn để em biết suy nghĩ hiện tại của tôi."
Anh ta nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đan vào nhau có chút lành lạnh của cô, thâm tình cất giọng: "Vy Vy, tôi yêu em!"
Hai mắt Doãn Khả Vy trợn tròn nhìn người đang khuỵu gối trước mặt mình. Ánh mắt anh ta sâu thẳm không thấy đáy dịu dàng nhìn cô, như muốn hút cô vào bên trong đó khiến cô cảm thấy sợ hãi bởi vì cô biết, anh ta đang nói thật lòng mình, hoàn toàn không có nửa điểm giả tạo, mà trong mắt anh ta tràn ngập bóng hình cô.
Cô muốn lên tiếng nói gì đó nhưng anh ta đã lên tiếng cắt ngang: "Vy Vy, em nghe tôi nói hết đã."
Cô im lặng nhìn anh ta nhưng mi tâm vẫn như cũ nhíu chặt.
Anthony nói tiếp: "Tôi biết hiện tại em còn chưa thể quên Lữ Thiên Luân, càng sẽ không chấp nhận tôi. Tôi nói ra lòng mình chỉ là để em hiểu tình cảm của tôi đối với em chứ không muốn nó trở thành gánh nặng của em. Tôi quan tâm em nên không muốn nhìn thấy em đau khổ, càng không muốn em dày vò chính mình. Tôi sẽ đợi em quên đi cậu ta, bao lâu cũng được. Tôi chỉ mong em đừng vội gạt bỏ tôi khỏi cuộc sống của em, cho tôi cơ hội bước vào tim em có được không?"
Doãn Khả Vy tâm can nhộn nhạo, vô cùng rối bời. Lời anh ta nói cô đương nhiên hiểu, cũng cảm nhận được anh ta đối với cô không chỉ đơn thuần là mối quan hệ cộng sự, cũng không chỉ dừng lại ở mức tình cảm bạn bè mà hơn thế nữa. Chỉ là tâm cô vẫn luôn hướng về một người nên cô cố tình gạt bỏ mà thôi.
Tình cảm mà cô đối với Lữ Thiên Luân bây giờ có lẽ vẫn chưa từng thay đổi nhưng dường như cô đang dần lung lạc niềm tin vào mối tình này. Bảy năm đơn phương, hai năm gắn bó, hai năm chia cắt... Vậy mà đã hơn mười năm rồi, thế nhưng thứ cô có được bây giờ chỉ là sự hoang mang, con đường phía trước cũng mịt mờ không nhìn thấy đích đến.
Cô là không muốn đối mặt hay là không dám đối mặt, chính cô cũng không thể rõ ràng.
Thấy Doãn Khả Vy trầm mặc không nói, Anthony cố bám víu một tia hi vọng cuối cùng: "Tôi ở cạnh em từ khi em chỉ mới mười tám tuổi, tính đến bây giờ đã bốn năm rồi. Em cũng đã trưởng thành để tự đứng trên đôi chân của mình, cũng đến lúc tôi nên rời đi. Nhưng mà tôi lại không đành lòng..."
Anh ta dừng lại nhìn cô một chút rồi lại tiếp tục: "Cứ xem như tôi đang tìm lý do để ở bên cạnh em cũng được. Bốn năm em coi tôi là cộng sự thì bây giờ em cho tôi thêm bốn năm nữa thôi, nhưng với tư cách là một người đàn ông yêu em chứ không phải là bạn bè. Nếu như bốn năm này vẫn không thể khiến em mở rộng lòng đón nhận tôi, tôi tuyệt sẽ không làm em cảm thấy khó xử, tôi sẽ rời đi để cho em không cảm thấy nặng lòng. Vy Vy, em cho tôi cơ hội có được không?"
Đối diện với ánh mắt thâm tình của Anthony, cô bất giác bị hãm sâu vào nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm khi vô tình tìm được một mảnh gỗ cứu mạng giữa dòng nước đang chảy siết.
Người cô yêu sâu đậm giờ đã quên cô, còn cùng người phụ nữ khác đính hôn rồi. Trong mối tình tay ba này, cô từ chính thất trở thành tiểu tam, nghe thật trớ trêu!
Lữ Ánh nói hắn vì sự an nguy của cô nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy, cô cũng muốn tin nhưng phần nhiều là thất vọng. Cho dù có lý do gì đi chăng nữa thì cũng nên cho cô biết không phải sao? Vì sao không nói cho cô để cả hai cùng nhau đối mặt mà lại lựa chọn gạt bỏ tình yêu của hai người? Vậy thì cuối cùng, hắn xem cô là gì, đặt cô ở đâu trong tim hắn?
Suy cho cùng thì cũng chẳng thể níu kéo, càng không thể thay đổi kết cục rằng hắn đã quên cô. Sau này hắn nhớ lại thì thế nào? Tình yêu một khi có vết nứt thì sẽ khó lòng hàn gắn lại được, sẽ không thể quay lại điểm xuất phát mà quên đi một vết thương đã để lại sẹo.
Có lẽ đã đến lúc cô phải xác định câu trả lời cho chính mình rồi. Dừng lại đúng lúc có lẽ cũng không phải quá khó khăn như tưởng tượng.
Quên một người từng yêu sâu đậm đúng là không dễ dàng nhưng cũng không phải quá khó khăn. Chẳng phải có câu "cách tốt nhất để quên một người là chấp nhận một người mới" hay sao? Vậy thì cô sẽ thử một lần, cũng là để bản thân không còn gì hối tiếc nữa. Cô đã chết một lần rồi, vậy thì còn có điều gì đáng để cô phải sợ hãi nữa?
Nói cô ích kỉ cũng được, tàn nhẫn cũng được, cô chẳng quan tâm được nhiều như thế. Đời người còn có thể có mấy lần được sống lại?
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Doãn Khả Vy nhìn thẳng vào mắt Anthony, nhẹ gật đầu: "Được. Nếu như anh không cảm thấy hối hận nếu lãng phí thêm bốn năm ở bên tôi."
Nhận được cái gật đầu cùng câu trả lời của cô, Anthony bất giác sững sờ, bất động tại chỗ. Anh ta chính là không dám tin cô sẽ đồng ý nhanh như vậy, còn tưởng sẽ phải chờ cô suy nghĩ thấu đáo, cho nên bị doạ không nhỏ.
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của anh ta, Doãn Khả Vy không hiểu sao lại cảm thấy ấm lòng. Cô phì cười: "Thế nào? Không muốn hay hối hận rồi?"
Anthony hồi thần lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không! Tuyệt đối không hối hận."
Anh ta siết chặt tay cô thêm một chút, khoé miệng khẽ cong lên: "Vy Vy, cảm ơn em!"
Sống gần nửa đời người, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, không ngừng nỗ lực cùng cố gắng, từng bước đứng trên đỉnh cao của xã hội, đạt được những thứ mình mong muốn nhưng anh ta chưa từng một lần cảm thấy thật sự vui vẻ. Hôm nay có lẽ là ngày anh ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Trước đây khi mà anh ta chưa biết tình yêu là thứ tư vị gì, còn cho đó là thứ phiền phức và không cần phải có được nó. Đến khi gặp được người phụ nữ anh ta để tâm, thực sự rung động, anh ta mới biết mình ngu ngốc như thế nào?
Hàng ngày ở bên cạnh cô, nhìn cô từng bước trưởng thành, nhìn thấy cô vui, thấy cô buồn, thấy cô cười, thấy cô khóc, thấy cô hạnh phúc, thấy cô đau khổ... nhưng tất cả đều giành cho người đàn ông khác, trong lòng anh ta cảm thấy thống khổ vô cùng nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài.
Khi thấy cô gặp nguy hiểm, anh ta không tiếc hi sinh bản thân để bảo hộ cô. Thây cô tự dày vò bản thân, anh ta chỉ muốn thay cô chịu đựng hết tất cả những uất ức đó chỉ mong được nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc.
Sau tất cả, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại tồn tại ở bên cạnh cô với tư cách là một người đàn ông, anh ta còn mong muốn gì nữa? Cho dù sau này không thể cùng cô bước tiếp, anh ta cũng sẽ không hối hận vì bản thân đã từng cố gắng.
Đưa tay lên vuốt nhẹ gò má đã có chút lành lạnh của Doãn Khả Vy, Anthony mỉm cười: "Được rồi, không còn sớm nữa, em mau vào nghỉ ngơi đi. Không cần suy nghĩ gì hết, ngủ một giấc thật ngon, được không?"
Cô cũng không níu kéo: "Được. Anh về đi. Lái xe cẩn thận. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Bước xuống xe, cô hướng anh ta mỉm cười: "Cảm ơn, anh trở về đi. Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Cô nhìn Anthony cười thêm một cái sau đó nhấc váy đi vào trong nhà. Chỉ là chân cô mới đi được ba bước, sau lưng lại vang lên tiếng gọi: "Vy Vy!"
Cô hơi kinh ngạc đứng khựng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên Anthony có hành động bất thường bởi những năm qua anh ta ở bên cạnh cô sớm chiều, cũng thường xuyên đưa đón nhưng chưa lần nào nói tạm biệt rồi mà anh ta vẫn còn gọi cô lại. Xem ra có chuyện gì khó nói đây.
Không suy nghĩ thêm, Doãn Khả Vy đứng tại chỗ quay người lại, miệng vẫn nở nụ cười: "Có chuyện gì sao?"
Anthony tần ngần vài giây rồi lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một lát đi."
Cô khẽ nhướn mày, sau đó gật đầu: "Được, vào bên trong đi."
Dứt lời, cô quay lưng đi về phía bên hông nhà, nơi có trồng cây xanh được uốn thành mái che tạo thành lối đi sâu hun hút dẫn đến hoa viên phía sau.
Cô đi đến đâu, đèn cảm ứng liền sáng lên đến đó. Anthony dõi theo bóng lưng cô không khỏi cảm thán, trông cô lúc này như nàng công chúa bước vào khu rừng cổ tích, đẹp đến nao lòng.
Trống ngực anh ta đập liên hồi, chỉ biết thẫn thờ đứng tại chỗ mà quên phải cất bước theo. Đến khi bóng dáng cô biến mất, anh ta mới vội vã đuổi theo.
Nhìn thấy cô đi vào mái đình phủ hoa đủ sắc màu, Anthony thả chậm bước chân đi đến chỗ cô vừa ngồi xuống.
Doãn Khả Vy ngồi đó nhìn về phía xa xăm. Mãi vẫn không thấy anh ta ngồi xuống, cô thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Anh muốn nói gì? Có phải liên quan đến cuộc nói chuyện của tôi và Lữ tổng hay không?"
Anthony thoáng kinh ngạc khi cô lại hỏi thẳng thừng như vậy nhưng cuối cùng lại lắc đầu: "Không phải. Mục đích mà Lữ tổng đến đây tôi đã sớm biết. Cho dù em quyết định như thế nào tôi cũng ủng hộ em."
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Anthony đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Tôi biết hiện tại tôi không nên, cũng không có tư cách nói ra điều này, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần, cũng muốn để em biết suy nghĩ hiện tại của tôi."
Anh ta nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đan vào nhau có chút lành lạnh của cô, thâm tình cất giọng: "Vy Vy, tôi yêu em!"
Hai mắt Doãn Khả Vy trợn tròn nhìn người đang khuỵu gối trước mặt mình. Ánh mắt anh ta sâu thẳm không thấy đáy dịu dàng nhìn cô, như muốn hút cô vào bên trong đó khiến cô cảm thấy sợ hãi bởi vì cô biết, anh ta đang nói thật lòng mình, hoàn toàn không có nửa điểm giả tạo, mà trong mắt anh ta tràn ngập bóng hình cô.
Cô muốn lên tiếng nói gì đó nhưng anh ta đã lên tiếng cắt ngang: "Vy Vy, em nghe tôi nói hết đã."
Cô im lặng nhìn anh ta nhưng mi tâm vẫn như cũ nhíu chặt.
Anthony nói tiếp: "Tôi biết hiện tại em còn chưa thể quên Lữ Thiên Luân, càng sẽ không chấp nhận tôi. Tôi nói ra lòng mình chỉ là để em hiểu tình cảm của tôi đối với em chứ không muốn nó trở thành gánh nặng của em. Tôi quan tâm em nên không muốn nhìn thấy em đau khổ, càng không muốn em dày vò chính mình. Tôi sẽ đợi em quên đi cậu ta, bao lâu cũng được. Tôi chỉ mong em đừng vội gạt bỏ tôi khỏi cuộc sống của em, cho tôi cơ hội bước vào tim em có được không?"
Doãn Khả Vy tâm can nhộn nhạo, vô cùng rối bời. Lời anh ta nói cô đương nhiên hiểu, cũng cảm nhận được anh ta đối với cô không chỉ đơn thuần là mối quan hệ cộng sự, cũng không chỉ dừng lại ở mức tình cảm bạn bè mà hơn thế nữa. Chỉ là tâm cô vẫn luôn hướng về một người nên cô cố tình gạt bỏ mà thôi.
Tình cảm mà cô đối với Lữ Thiên Luân bây giờ có lẽ vẫn chưa từng thay đổi nhưng dường như cô đang dần lung lạc niềm tin vào mối tình này. Bảy năm đơn phương, hai năm gắn bó, hai năm chia cắt... Vậy mà đã hơn mười năm rồi, thế nhưng thứ cô có được bây giờ chỉ là sự hoang mang, con đường phía trước cũng mịt mờ không nhìn thấy đích đến.
Cô là không muốn đối mặt hay là không dám đối mặt, chính cô cũng không thể rõ ràng.
Thấy Doãn Khả Vy trầm mặc không nói, Anthony cố bám víu một tia hi vọng cuối cùng: "Tôi ở cạnh em từ khi em chỉ mới mười tám tuổi, tính đến bây giờ đã bốn năm rồi. Em cũng đã trưởng thành để tự đứng trên đôi chân của mình, cũng đến lúc tôi nên rời đi. Nhưng mà tôi lại không đành lòng..."
Anh ta dừng lại nhìn cô một chút rồi lại tiếp tục: "Cứ xem như tôi đang tìm lý do để ở bên cạnh em cũng được. Bốn năm em coi tôi là cộng sự thì bây giờ em cho tôi thêm bốn năm nữa thôi, nhưng với tư cách là một người đàn ông yêu em chứ không phải là bạn bè. Nếu như bốn năm này vẫn không thể khiến em mở rộng lòng đón nhận tôi, tôi tuyệt sẽ không làm em cảm thấy khó xử, tôi sẽ rời đi để cho em không cảm thấy nặng lòng. Vy Vy, em cho tôi cơ hội có được không?"
Đối diện với ánh mắt thâm tình của Anthony, cô bất giác bị hãm sâu vào nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm khi vô tình tìm được một mảnh gỗ cứu mạng giữa dòng nước đang chảy siết.
Người cô yêu sâu đậm giờ đã quên cô, còn cùng người phụ nữ khác đính hôn rồi. Trong mối tình tay ba này, cô từ chính thất trở thành tiểu tam, nghe thật trớ trêu!
Lữ Ánh nói hắn vì sự an nguy của cô nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy, cô cũng muốn tin nhưng phần nhiều là thất vọng. Cho dù có lý do gì đi chăng nữa thì cũng nên cho cô biết không phải sao? Vì sao không nói cho cô để cả hai cùng nhau đối mặt mà lại lựa chọn gạt bỏ tình yêu của hai người? Vậy thì cuối cùng, hắn xem cô là gì, đặt cô ở đâu trong tim hắn?
Suy cho cùng thì cũng chẳng thể níu kéo, càng không thể thay đổi kết cục rằng hắn đã quên cô. Sau này hắn nhớ lại thì thế nào? Tình yêu một khi có vết nứt thì sẽ khó lòng hàn gắn lại được, sẽ không thể quay lại điểm xuất phát mà quên đi một vết thương đã để lại sẹo.
Có lẽ đã đến lúc cô phải xác định câu trả lời cho chính mình rồi. Dừng lại đúng lúc có lẽ cũng không phải quá khó khăn như tưởng tượng.
Quên một người từng yêu sâu đậm đúng là không dễ dàng nhưng cũng không phải quá khó khăn. Chẳng phải có câu "cách tốt nhất để quên một người là chấp nhận một người mới" hay sao? Vậy thì cô sẽ thử một lần, cũng là để bản thân không còn gì hối tiếc nữa. Cô đã chết một lần rồi, vậy thì còn có điều gì đáng để cô phải sợ hãi nữa?
Nói cô ích kỉ cũng được, tàn nhẫn cũng được, cô chẳng quan tâm được nhiều như thế. Đời người còn có thể có mấy lần được sống lại?
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Doãn Khả Vy nhìn thẳng vào mắt Anthony, nhẹ gật đầu: "Được. Nếu như anh không cảm thấy hối hận nếu lãng phí thêm bốn năm ở bên tôi."
Nhận được cái gật đầu cùng câu trả lời của cô, Anthony bất giác sững sờ, bất động tại chỗ. Anh ta chính là không dám tin cô sẽ đồng ý nhanh như vậy, còn tưởng sẽ phải chờ cô suy nghĩ thấu đáo, cho nên bị doạ không nhỏ.
Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của anh ta, Doãn Khả Vy không hiểu sao lại cảm thấy ấm lòng. Cô phì cười: "Thế nào? Không muốn hay hối hận rồi?"
Anthony hồi thần lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không! Tuyệt đối không hối hận."
Anh ta siết chặt tay cô thêm một chút, khoé miệng khẽ cong lên: "Vy Vy, cảm ơn em!"
Sống gần nửa đời người, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, không ngừng nỗ lực cùng cố gắng, từng bước đứng trên đỉnh cao của xã hội, đạt được những thứ mình mong muốn nhưng anh ta chưa từng một lần cảm thấy thật sự vui vẻ. Hôm nay có lẽ là ngày anh ta cảm thấy hạnh phúc nhất.
Trước đây khi mà anh ta chưa biết tình yêu là thứ tư vị gì, còn cho đó là thứ phiền phức và không cần phải có được nó. Đến khi gặp được người phụ nữ anh ta để tâm, thực sự rung động, anh ta mới biết mình ngu ngốc như thế nào?
Hàng ngày ở bên cạnh cô, nhìn cô từng bước trưởng thành, nhìn thấy cô vui, thấy cô buồn, thấy cô cười, thấy cô khóc, thấy cô hạnh phúc, thấy cô đau khổ... nhưng tất cả đều giành cho người đàn ông khác, trong lòng anh ta cảm thấy thống khổ vô cùng nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài.
Khi thấy cô gặp nguy hiểm, anh ta không tiếc hi sinh bản thân để bảo hộ cô. Thây cô tự dày vò bản thân, anh ta chỉ muốn thay cô chịu đựng hết tất cả những uất ức đó chỉ mong được nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc.
Sau tất cả, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại tồn tại ở bên cạnh cô với tư cách là một người đàn ông, anh ta còn mong muốn gì nữa? Cho dù sau này không thể cùng cô bước tiếp, anh ta cũng sẽ không hối hận vì bản thân đã từng cố gắng.
Đưa tay lên vuốt nhẹ gò má đã có chút lành lạnh của Doãn Khả Vy, Anthony mỉm cười: "Được rồi, không còn sớm nữa, em mau vào nghỉ ngơi đi. Không cần suy nghĩ gì hết, ngủ một giấc thật ngon, được không?"
Cô cũng không níu kéo: "Được. Anh về đi. Lái xe cẩn thận. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."