Tiếng nhạc du dương hoà lẫn vào tiếng sóng đánh vào mạn thuyền, Lữ Thiên Luân vòng tay ôm lấy Doãn Khả Vy dìu cô bước đi theo từng giai điệu của bài hát.
Đáy mắt hắn ánh lên tia sáng rực, nhưng lại thâm tình như muốn hút lấy khiến cô mê đắm.
Hắn ôn nhu cất giọng: "Vy Vy, anh thật sự rất muốn rất muốn em, ngay tại đây, ngay lúc này!"
Cô không né tránh ánh mắt rực lửa của hắn mà can đảm đón lấy, khoé môi cong lên: "Anh thật sự muốn em ngay lúc này, ngay tại đây?"
Sự ham muốn vừa dâng lên không lâu thì bị ngay câu nói của chính mình thốt ra từ miệng cô làm cho toàn bộ ý nghĩ kia bay biến.
Hắn biết cô đang khiêu khích hắn nhưng hiện tại chưa phải lúc, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Đợi chuyện kia thành rồi, hắn thề sẽ khiến cho cô ba ngày ba đêm chỉ có thể nằm ở trên giường.
Cùng nhau khiêu vũ một lúc, bữa tiệc bên ánh nến cũng đã sẵn sàng, hắn dìu cô ngồi vào ghế rồi cùng nhau dùng bữa.
Đúng không giờ, một chiếc bánh kem ba tầng được nhân viên phục vụ đẩy ra, kèm theo tiếng violin kéo khúc nhạc chúc mừng sinh nhật.
Doãn Khả Vy tuy không quá ngạc nhiên vì sự chuẩn bị của hắn nhưng cô thật sự cảm động. Có lẽ đây chính là lần sinh nhật hạnh phúc nhất với cô bởi nó đánh dấu nhiều bước ngoặt có ý nghĩa và đáng nhớ khi lần đầu tiên cô cùng người mình yêu tổ chức sinh nhật, chỉ có riêng hai người.
Khúc nhạc mừng sinh nhật kết thúc, Lữ Thiên Luân đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Doãn Khả Vy, trên tay cầm chiếc hộp nhung đã mở lộ ra chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim hiếm có.
Ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, hắn thâm tình cất giọng: "Vy Vy, gả cho anh nhé!"
Doãn Khả Vy hai mắt mờ sương đưa tay lên che miệng đè nén tiếng thét trong lòng.
Hắn cầu hôn cô, thật sự đang cầu hôn cô! Cô không phải đang mơ có phải không? Món quà sinh nhật này quá đỗi to lớn rồi, cô nhất thời chưa thể tiếp thu được.
Không thấy cô có phản ứng gì ngoài việc cứ đăm đăm nhìn hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó nói lên lời tận đáy lòng: "Vy Vy, anh biết em hiện tại khó lòng chấp nhận bởi vì thời gian chúng ta chính thức bên nhau quá ngắn. Nhưng mà, anh không cho rằng thời gian dài hay ngắn thì có thể tiến tới hôn nhân, quan trọng là tình cảm mà chúng ta giành cho nhau là nông hay sâu."
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh yêu em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng. Anh không cần em phải chấp nhận ngay mà hãy để anh dùng cả đời này chứng minh điều đó, được không?"
Hắn nhìn sâu cô thêm một chút nữa, lập lại câu nói ban đầu của mình: "Vy Vy, gả cho anh nhé!"
Một câu nói lặp lại những hai lần, cô liệu còn có thể cho rằng bản thân là đang mơ nữa sao? Cho dù là mơ, cô nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.
Giọt lệ trực chờ nơi khoé mi theo cái gật đầu của cô mà lăn dài trên má, câu đáp lại cũng không che giấu nổi sự run rẩy vì hạnh phúc: "Em đồng ý!"
Nhận được câu trả lời hài lòng, Lữ Thiên Luân không chần chừ liền nắm lấy tay cô xỏ chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay trái, sau đó hôn nhẹ lên chiếc nhẫn đang hiện hữu trên tay cô. Từ giây phút này trở đi, cô chính là hôn thê của hắn rồi, không ai có thể cướp cô đi được nữa, mà hắn chắc chắn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Hắn chậm rãi đứng lên, siết chặt tay cô mười ngón đan xen, sau đó lại không kiềm lòng được cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn sâu thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối.
Những người không phận sự khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao thì cũng thức thời im lặng đi xuống boong tàu, để lại không gian riêng tư cho cặp tình nhân đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Nụ hôn kết thúc, hắn ôn nhu nhìn cô cất giọng: "Nến sắp tắt rồi, em mau thổi đi."
Cô nghe lời đi đến trước chiếc bánh kem ba tầng xinh đẹp chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi nến.
Xong xuôi, hắn lại nắm tay cô, khẽ cười: "Tiếp theo là quà sinh nhật. Đi cùng anh vào phòng."
Dứt lời, hắn kéo cô đi vào căn phòng xa hoa kia đã được người của hắn trang trí lại trong khoảng thời gian hai người họ ở trên khoang thuyền.
Lúc này đây căn phòng tràn ngập bong bóng và hoa nến, chiếc giường King size cũng được phủ hoa hồng xếp thành trái tim đôi và thiên nga chụm đầu vào nhau, trong không khác gì phòng tân hôn cả.
Doãn Khả Vy còn chưa kịp chiêm ngắm gian phòng thì đã bị Lữ Thiên Luân kéo về ghế sofa, sau đó chỉ vào một đống hộp lớn hộp nhỏ được gói giấy cẩn thận đặt trên bàn, mỉm cười nói: "Em mở đi."
Cô nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"
Hắn thản nhiên trả lời: "Quà sinh nhật của em?"
Cô nhìn đống hộp quà trước mặt, sau đó lại nhìn hắn, khẽ nhướn mày: "Để em đoán nhé! Đây là quà anh tặng cho em từ sinh nhật mười sáu tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi đúng không?"
Hắn không quá bất ngờ vì câu hỏi của cô, giống như đã đoán ra cô sẽ hỏi như vậy cho nên hắn bình thản gật đầu: "Đúng vậy. Tổng cộng mười cái sinh nhật rồi."
Nhận được câu trả lời hệt như suy nghĩ của mình, Doãn Khả Vy thế nhưng lại lâm vào trầm mặc. Thật ra cô chỉ là đoán, không ngờ lại đoán đúng.
Trong giấc mơ kia, lần đầu tiên ở bên hắn đón sinh nhật mười tám tuổi, hắn cũng nói với cô câu nói tương tự rằng từ ngày quen biết cô, mỗi ngày sinh nhật hắn đều chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hiện tại cũng thế. Vậy thì những món quà mà hắn chuẩn bị cho cô liệu có giống như những gì mà cô nhận được trong giấc mơ hay không?
Cô hiện tại thật sự vô cùng hoang mang. Nếu như lại trùng khớp, vậy thì có phải chứng minh cô thật sự đã quay về quá khứ?
Thấy Doãn Khả Vy im lặng không nói, Lữ Thiên Luân tỏ ra lo lắng: "Vy Vy, em làm sao vậy?"
Cô cười gượng: "Không có gì, em chỉ là đang bị thụ sủng nhược kinh mà thôi. Em cần thời gian để tiếp thu."
Hắn xoa đầu cô, ôn nhu cất giọng: "Vậy đã tiếp thu được chưa?"
Cô nhẹ gật đầu.
Hắn hỏi tiếp: "Vậy thì mau mở ra xem có thích hay không?"
Cô lắc đầu: "Anh mở cho em đi. Theo từng năm cơ mà, em đương nhiên cần anh nói một chút ý nghĩa của nó. Hoặc là, anh chọn bừa quà mà không có lý do?"
Hắn gảy nhẹ mũi cô một cái, cưng chiều nói: "Lém lỉnh, anh chọn quà cho em đều có tâm cả, không phải như em nghĩ đâu nhé!"
Cô nhướn mày: "Vậy sao? Vậy thì anh mở đi, bắt đầu từ năm em mười sáu tuổi nhỉ?"
Hắn nhìn cô thật sâu rồi bắt đầu mở ra từng hộp quà theo thứ tự của từng năm. Mỗi món mở ra đều kèm theo một câu nói mang hàm nghĩa của nó.
Chỉ từ hộp quà đầu tiên là chiếc kẹp tóc, y hệt chiếc kẹp xuất hiện trong giấc mơ của cô và cũng câu nói mang ý nghĩa tương tự như vậy, Doãn Khả Vy đã chìm vào trong mộng tưởng của chính mình rồi. Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu mờ sương, tai cũng dần ù đi không còn nghe được những lời hắn nói phía sau nữa.
Cho đến khi hắn mở chiếc hộp cuối cùng, nước mắt cô cũng không thể cầm cự được nữa mà lăn dài rồi ào ào đổ xuống như nước vỡ đê.
Nhìn lại một lần các hộp quà đã mở, mắt cô dừng lại tại hộp quà thứ năm, tức sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô. Bên trong chiếc hộp là chiếc nhẫn kim cương màu xanh, giống y hệt chiếc nhẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô vào cái ngày cô bị bắt cóc, Lữ Thiên Luân đến cứu cô và hai người xảy ra tai nạn giao thông.
Tuy không rõ là giấc mơ hay là quá khứ đã từng trải qua nhưng cái ngày ấy thực sự đã ám ảnh cô đến tận hôm nay. Cô vẫn còn nhớ rõ như in từng chi tiết không thể nào quên được.
Đêm đó cô ngỡ rằng Lữ Thiên Luân và Tracy ở bên nhau, cô uống say rồi cùng người đàn ông khác làm ra chuyện có lỗi với hắn cho nên hôm sau mới hớ hênh để bị bắt cóc, sau đó kéo theo bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng cô không hề chú ý đến chiếc nhẫn nằm trên tay mình. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện rồi nhận lại vật dụng cá nhân, mẹ Doãn mới đưa cho cô chiếc nhẫn ấy vì nghĩ rằng nó quan trọng đối với cô. Cô cho rằng đó là nhẫn mà người đêm đó cùng cô xảy ra chuyện kia để lại cho nên đã giấu nhẹm nó đi. Về sau lại có biết bao nhiêu chuyện xảy đến cho nên cô cũng dần quên đi chuyện đêm đó và chiếc nhẫn đó.
Hiện tại chiếc nhẫn "một lần nữa" xuất hiện ở thực tại, vậy có phải cô cũng nên hi vọng rằng đêm đó Lữ Thiên Luân đã đến kịp lúc và người cùng cô ân ái cũng là hắn phải không?
Bao nhiêu nghi vấn theo nhau ùa tới, Doãn Khả Vy không nhịn được cầm lấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh trong hộp quà thứ năm lên săm soi.
Thấy cô cầm lên chiếc nhẫn đó, Lữ Thiên Luân khẽ cười: "Có phải cảm thấy chiếc nhẫn rất đặc biệt?"
Cô nhíu mày nhìn hắn. Cô đương nhiên muốn biết nguồn gốc và lý do hắn tặng chiếc nhẫn này cho cô. Một khi cô biết được chân tướng, cô liền có thể biết được người đàn ông đêm đó là ai. Nếu thật sự là hắn, lòng cô xem như có thể trút bỏ xiềng xích vây hãm bấy lâu được rồi bởi nó đồng nghĩa với việc cô chưa từng phản bội hắn, dù chỉ là trong mơ!
Đáy mắt hắn ánh lên tia sáng rực, nhưng lại thâm tình như muốn hút lấy khiến cô mê đắm.
Hắn ôn nhu cất giọng: "Vy Vy, anh thật sự rất muốn rất muốn em, ngay tại đây, ngay lúc này!"
Cô không né tránh ánh mắt rực lửa của hắn mà can đảm đón lấy, khoé môi cong lên: "Anh thật sự muốn em ngay lúc này, ngay tại đây?"
Sự ham muốn vừa dâng lên không lâu thì bị ngay câu nói của chính mình thốt ra từ miệng cô làm cho toàn bộ ý nghĩ kia bay biến.
Hắn biết cô đang khiêu khích hắn nhưng hiện tại chưa phải lúc, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Đợi chuyện kia thành rồi, hắn thề sẽ khiến cho cô ba ngày ba đêm chỉ có thể nằm ở trên giường.
Cùng nhau khiêu vũ một lúc, bữa tiệc bên ánh nến cũng đã sẵn sàng, hắn dìu cô ngồi vào ghế rồi cùng nhau dùng bữa.
Đúng không giờ, một chiếc bánh kem ba tầng được nhân viên phục vụ đẩy ra, kèm theo tiếng violin kéo khúc nhạc chúc mừng sinh nhật.
Doãn Khả Vy tuy không quá ngạc nhiên vì sự chuẩn bị của hắn nhưng cô thật sự cảm động. Có lẽ đây chính là lần sinh nhật hạnh phúc nhất với cô bởi nó đánh dấu nhiều bước ngoặt có ý nghĩa và đáng nhớ khi lần đầu tiên cô cùng người mình yêu tổ chức sinh nhật, chỉ có riêng hai người.
Khúc nhạc mừng sinh nhật kết thúc, Lữ Thiên Luân đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Doãn Khả Vy, trên tay cầm chiếc hộp nhung đã mở lộ ra chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim hiếm có.
Ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, hắn thâm tình cất giọng: "Vy Vy, gả cho anh nhé!"
Doãn Khả Vy hai mắt mờ sương đưa tay lên che miệng đè nén tiếng thét trong lòng.
Hắn cầu hôn cô, thật sự đang cầu hôn cô! Cô không phải đang mơ có phải không? Món quà sinh nhật này quá đỗi to lớn rồi, cô nhất thời chưa thể tiếp thu được.
Không thấy cô có phản ứng gì ngoài việc cứ đăm đăm nhìn hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó nói lên lời tận đáy lòng: "Vy Vy, anh biết em hiện tại khó lòng chấp nhận bởi vì thời gian chúng ta chính thức bên nhau quá ngắn. Nhưng mà, anh không cho rằng thời gian dài hay ngắn thì có thể tiến tới hôn nhân, quan trọng là tình cảm mà chúng ta giành cho nhau là nông hay sâu."
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh yêu em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng. Anh không cần em phải chấp nhận ngay mà hãy để anh dùng cả đời này chứng minh điều đó, được không?"
Hắn nhìn sâu cô thêm một chút nữa, lập lại câu nói ban đầu của mình: "Vy Vy, gả cho anh nhé!"
Một câu nói lặp lại những hai lần, cô liệu còn có thể cho rằng bản thân là đang mơ nữa sao? Cho dù là mơ, cô nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.
Giọt lệ trực chờ nơi khoé mi theo cái gật đầu của cô mà lăn dài trên má, câu đáp lại cũng không che giấu nổi sự run rẩy vì hạnh phúc: "Em đồng ý!"
Nhận được câu trả lời hài lòng, Lữ Thiên Luân không chần chừ liền nắm lấy tay cô xỏ chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay trái, sau đó hôn nhẹ lên chiếc nhẫn đang hiện hữu trên tay cô. Từ giây phút này trở đi, cô chính là hôn thê của hắn rồi, không ai có thể cướp cô đi được nữa, mà hắn chắc chắn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Hắn chậm rãi đứng lên, siết chặt tay cô mười ngón đan xen, sau đó lại không kiềm lòng được cúi đầu xuống hôn cô, nụ hôn sâu thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối.
Những người không phận sự khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao thì cũng thức thời im lặng đi xuống boong tàu, để lại không gian riêng tư cho cặp tình nhân đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Nụ hôn kết thúc, hắn ôn nhu nhìn cô cất giọng: "Nến sắp tắt rồi, em mau thổi đi."
Cô nghe lời đi đến trước chiếc bánh kem ba tầng xinh đẹp chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi nến.
Xong xuôi, hắn lại nắm tay cô, khẽ cười: "Tiếp theo là quà sinh nhật. Đi cùng anh vào phòng."
Dứt lời, hắn kéo cô đi vào căn phòng xa hoa kia đã được người của hắn trang trí lại trong khoảng thời gian hai người họ ở trên khoang thuyền.
Lúc này đây căn phòng tràn ngập bong bóng và hoa nến, chiếc giường King size cũng được phủ hoa hồng xếp thành trái tim đôi và thiên nga chụm đầu vào nhau, trong không khác gì phòng tân hôn cả.
Doãn Khả Vy còn chưa kịp chiêm ngắm gian phòng thì đã bị Lữ Thiên Luân kéo về ghế sofa, sau đó chỉ vào một đống hộp lớn hộp nhỏ được gói giấy cẩn thận đặt trên bàn, mỉm cười nói: "Em mở đi."
Cô nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"
Hắn thản nhiên trả lời: "Quà sinh nhật của em?"
Cô nhìn đống hộp quà trước mặt, sau đó lại nhìn hắn, khẽ nhướn mày: "Để em đoán nhé! Đây là quà anh tặng cho em từ sinh nhật mười sáu tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi đúng không?"
Hắn không quá bất ngờ vì câu hỏi của cô, giống như đã đoán ra cô sẽ hỏi như vậy cho nên hắn bình thản gật đầu: "Đúng vậy. Tổng cộng mười cái sinh nhật rồi."
Nhận được câu trả lời hệt như suy nghĩ của mình, Doãn Khả Vy thế nhưng lại lâm vào trầm mặc. Thật ra cô chỉ là đoán, không ngờ lại đoán đúng.
Trong giấc mơ kia, lần đầu tiên ở bên hắn đón sinh nhật mười tám tuổi, hắn cũng nói với cô câu nói tương tự rằng từ ngày quen biết cô, mỗi ngày sinh nhật hắn đều chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hiện tại cũng thế. Vậy thì những món quà mà hắn chuẩn bị cho cô liệu có giống như những gì mà cô nhận được trong giấc mơ hay không?
Cô hiện tại thật sự vô cùng hoang mang. Nếu như lại trùng khớp, vậy thì có phải chứng minh cô thật sự đã quay về quá khứ?
Thấy Doãn Khả Vy im lặng không nói, Lữ Thiên Luân tỏ ra lo lắng: "Vy Vy, em làm sao vậy?"
Cô cười gượng: "Không có gì, em chỉ là đang bị thụ sủng nhược kinh mà thôi. Em cần thời gian để tiếp thu."
Hắn xoa đầu cô, ôn nhu cất giọng: "Vậy đã tiếp thu được chưa?"
Cô nhẹ gật đầu.
Hắn hỏi tiếp: "Vậy thì mau mở ra xem có thích hay không?"
Cô lắc đầu: "Anh mở cho em đi. Theo từng năm cơ mà, em đương nhiên cần anh nói một chút ý nghĩa của nó. Hoặc là, anh chọn bừa quà mà không có lý do?"
Hắn gảy nhẹ mũi cô một cái, cưng chiều nói: "Lém lỉnh, anh chọn quà cho em đều có tâm cả, không phải như em nghĩ đâu nhé!"
Cô nhướn mày: "Vậy sao? Vậy thì anh mở đi, bắt đầu từ năm em mười sáu tuổi nhỉ?"
Hắn nhìn cô thật sâu rồi bắt đầu mở ra từng hộp quà theo thứ tự của từng năm. Mỗi món mở ra đều kèm theo một câu nói mang hàm nghĩa của nó.
Chỉ từ hộp quà đầu tiên là chiếc kẹp tóc, y hệt chiếc kẹp xuất hiện trong giấc mơ của cô và cũng câu nói mang ý nghĩa tương tự như vậy, Doãn Khả Vy đã chìm vào trong mộng tưởng của chính mình rồi. Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu mờ sương, tai cũng dần ù đi không còn nghe được những lời hắn nói phía sau nữa.
Cho đến khi hắn mở chiếc hộp cuối cùng, nước mắt cô cũng không thể cầm cự được nữa mà lăn dài rồi ào ào đổ xuống như nước vỡ đê.
Nhìn lại một lần các hộp quà đã mở, mắt cô dừng lại tại hộp quà thứ năm, tức sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô. Bên trong chiếc hộp là chiếc nhẫn kim cương màu xanh, giống y hệt chiếc nhẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô vào cái ngày cô bị bắt cóc, Lữ Thiên Luân đến cứu cô và hai người xảy ra tai nạn giao thông.
Tuy không rõ là giấc mơ hay là quá khứ đã từng trải qua nhưng cái ngày ấy thực sự đã ám ảnh cô đến tận hôm nay. Cô vẫn còn nhớ rõ như in từng chi tiết không thể nào quên được.
Đêm đó cô ngỡ rằng Lữ Thiên Luân và Tracy ở bên nhau, cô uống say rồi cùng người đàn ông khác làm ra chuyện có lỗi với hắn cho nên hôm sau mới hớ hênh để bị bắt cóc, sau đó kéo theo bao nhiêu chuyện xảy ra nhưng cô không hề chú ý đến chiếc nhẫn nằm trên tay mình. Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện rồi nhận lại vật dụng cá nhân, mẹ Doãn mới đưa cho cô chiếc nhẫn ấy vì nghĩ rằng nó quan trọng đối với cô. Cô cho rằng đó là nhẫn mà người đêm đó cùng cô xảy ra chuyện kia để lại cho nên đã giấu nhẹm nó đi. Về sau lại có biết bao nhiêu chuyện xảy đến cho nên cô cũng dần quên đi chuyện đêm đó và chiếc nhẫn đó.
Hiện tại chiếc nhẫn "một lần nữa" xuất hiện ở thực tại, vậy có phải cô cũng nên hi vọng rằng đêm đó Lữ Thiên Luân đã đến kịp lúc và người cùng cô ân ái cũng là hắn phải không?
Bao nhiêu nghi vấn theo nhau ùa tới, Doãn Khả Vy không nhịn được cầm lấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh trong hộp quà thứ năm lên săm soi.
Thấy cô cầm lên chiếc nhẫn đó, Lữ Thiên Luân khẽ cười: "Có phải cảm thấy chiếc nhẫn rất đặc biệt?"
Cô nhíu mày nhìn hắn. Cô đương nhiên muốn biết nguồn gốc và lý do hắn tặng chiếc nhẫn này cho cô. Một khi cô biết được chân tướng, cô liền có thể biết được người đàn ông đêm đó là ai. Nếu thật sự là hắn, lòng cô xem như có thể trút bỏ xiềng xích vây hãm bấy lâu được rồi bởi nó đồng nghĩa với việc cô chưa từng phản bội hắn, dù chỉ là trong mơ!