Mục lục
Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao? - Dạ Hồ Điệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói ma mị cùng hành động khiêu khích của Doãn Khả Vy cuối cùng cũng khiến Lữ Thiên Luân trào thua, nhưng hắn vẫn cố áp chế hỏi cô một lần cuối cùng: "Không hối hận chứ?"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngọt ngào: "Sẽ không!"

Lòng hắn chợt nhẹ nhõm hệt như trút được tảng đá nghìn cân, hắn vuốt ve gương mặt kiều diễm của cô, cất giọng thâm tình: "Vy Vy, anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!"

Nhận được hồi đáp của người trong lòng, hắn không tiếp tục áp chế dục vọng của mình nữa, lập tức cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi vẫn còn sưng đỏ vì nụ hôn đọ sức cách đây không lâu. Lưỡi hắn nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô, luồn lách trong khoang miệng quấn lấy cái lưỡi đinh hương, từng chút từng chút chiếm lấy tất cả ngọt ngào.

Nụ hôn từ dịu dàng chuyển sang cướp đoạt, dục vọng cũng theo đó ngày một dâng lên. Tay hắn di chuyển đến khoá kéo sau lưng cô, chậm rãi kéo xuống. Tơ lụa trơn bóng trượt dài trên da thịt láng mịn của cô rồi tụ lại trên thảm trải sàn.

Hắn tiếp tục trút bỏ bộ nội y mỏng manh của cô, sau đó bàn tay hằn vài nốt chai ở vị trí cầm lái và báng súng nhẹ nhàng mơn trớn da thịt cô.

Mặc dù lý trí đã bị hắn cướp đi hơn phân nửa nhưng cô vẫn không chịu thua thiệt, bàn tay nhỏ bé tìm đến nút áo sơ mi của hắn gỡ bỏ từng chiếc, đến khi da chạm đến da thịt hắn cô mới dừng lại. Xong khi chạm đến vùng bụng rắn chắc của hắn, tay cô một lần nữa luật động chạm vào thắt lưng muốn gỡ bỏ nhưng lại không biết phải gỡ đi như thế nào, hai bàn tay cứ thế làm loạn nơi hạ bộ của hắn khiến hắn âm thầm chửi thề trong lòng. Cô đúng là biết cách dày vò hắn mà.

Không đợi cô khiêu khích thêm, hắn tự thân vận động kéo đi đai lưng, cũng tự mình tháo khuy quần âu, sau đó tìm đến tay cô kéo trở lại vị trí mà cô vừa làm loạn, muốn cô tiếp tục động tác còn dang dở, còn chính mình cũng tiếp tục hành động khơi mào dục vọng trên cơ thể cô.

Khi hai thân thể đều đã trần trụi dính sát vào nhau, Lữ Thiên Luân lập tức bế bổng Doãn Khả Vy đi nhanh về phía giường lớn.

Nhẹ nhàng đặt cô lên đệm mềm mại, hắn nhanh chóng phủ lên người cô tiếp tục nụ hôn sâu hòng cướp đi lý trí của cô.

Hôn môi thoả mãn, hắn tiếp tục hôn xuống cần cổ thiên nga trắng muốt, đến xương quai xanh, lại đến bờ ngực no đủ rồi dừng lại lại đỉnh đồi màu hồng cao ngất đang phập phồng vì thở gấp. Mỗi nơi môi hắn đi qua thì nơi ấy liền để lại một ấn ký đỏ hồng đánh dấu chủ quyền, bằng chứng chứng minh hắn đã "yêu" cô như thế nào.

Doãn Khả Vy chợt run rẩy bởi nụ hôn nơi nụ hoa của hắn. Hắn hài lòng tiếp tục di chuyển bàn tay đến nơi hang động khô ráo trêu chọc cho nó ẩm ướt, sau đó đầu ngón tay lần tìm vào bên trong tìm kiếm nụ hoa mềm mại.

Sự đụng chạm của "kẻ xâm nhập" khiến cô khẽ cong người, hắn thuận đà càng thâm nhập vào sâu bên trong, đến khi chạm vào một bức tường ngăn cản đường đi của hắn, tay hắn mới dừng lại khuấy đảo mọi ngóc ngách bên ngoài bức tường để đoá hoa kiều diễm bên trong có thể hoàn toàn bung nở tiết **** *** ngọt ngào, mở đường để cho vị tướng của "quân xâm nhập" có thể thuận lợi tiến vào.



Doãn Khả Vy bị xúc cảm lạ lẫm đánh tới, toàn thân run rẩy không ngừng, hạ thể khẽ nhích lên tựa như đang cầu khẩn điều gì đó.

Lữ Thiên Luân hài lòng cong môi khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng hắn vẫn còn thấy chưa đủ, lập tức tách hai chân cô ra, còn chính mình chui vào giữa, đầu cúi xuống ngậm lấy đoá hoa đang không ngừng tiết **** ***, đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo, rồi mút mạnh hút lấy toàn bộ **** ***.

Hắn cứ lập đi lập lại hành động đó nhiều lần, mãi cho đến khi cô không chịu nổi sự khiêu khích ấy nữa mà lên tiếng gọi tên hắn, hắn mới chịu dừng lại.

Lại phủ lên người cô, hắn khàn khàn lên tiếng: "Vy Vy, nhìn anh!"

Cô nghe lời chậm rãi mở mí mắt, mê man gọi tên hắn: "A Luân!"

Hắn tiếp tục dụ dỗ: "Xin anh yêu em!"

Cô vô thức lập lại: "Xin... xin anh... yêu em!"

Nhận được lời đáp lại của cô, hắn hài lòng mỉm cười cúi xuống ngậm lấy môi cô, tiếp tục đưa cô vào trong mộng mị. Tay hắn nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen, sau đó hắn nâng hai đôi chân thon dài của cô lên quấn chặt eo hắn. Hạ thân hắn khẽ động đưa vật kiêu hãnh đã đứng thẳng đi vào trong đoá hoa ướt át của cô, huých mạnh một cái xuyên thẳng qua bức tường thành trong suốt rồi dừng lại luật động.

Sự đau đớn như xé rách da thịt ập tới khiến Doãn Khả Vy không khỏi la lên, bàn tay bị hắn đan lấy siết mạnh như đang thể hiện sự đau đớn của mình, nước mắt trực chờ nơi khoé mi cũng lập tức rơi xuống.

Lữ Thiên Luân thương tiếc hôn lên môi cô, mắt cô nhẹ giọng an ủi: "Vy Vy, ngoan, một chút thôi, rất nhanh sẽ hết đau!"

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai thành công vỗ về sự đau đớn nơi hạ thể của cô. Nhịp thở dần ổn định, hai bàn tay cô cũng không còn siết chặt tay hắn nữa, toàn thân cô cũng không còn căng cứng, hắn biết cô đã tiếp nhận sự xâm nhập của hắn liền bắt đầu cuộc đột kích không ngừng nghỉ.

Sự đau đớn dần qua đi, thay vào đó là xúc cảm lạ lẫm đánh thức từng tế bào thần kinh, hệt như sóng triều đánh úp từng đợt từng đợt đưa cô đi lên từng nấc thang thiên đường.

Cô nhắm mắt cắn răng tận hưởng sự khoái cảm do hắn mang đến, không dám kêu thành tiếng nhưng lại khiến cho hắn không hài lòng. Hắn lập tức thủ thỉ bên tai cô: "Vy Vy, đừng gắng gượng, thả lỏng ra, anh muốn nghe thấy tiếng của em!"

Thanh âm ôn nhu một lần nữa như thôi miên thần trí cô, cô tức thì thả lỏng chính mình, nhắm mắt đong đưa thân mình theo từng cái thúc mạnh của hắn, ngâm nga từng tiếng yêu kiều.

Lúc này, hắn mới hài lòng trước biểu cảm của cô, càng thêm ra sức luật động đưa cả hai đến đỉnh điểm của sự khoái lạc.



Đưa mọi tinh túy vào sâu trong cơ thể cô, hắn thở dốc ôm chặt lấy cô rồi hôn lên cánh môi cô như đang an ủi, thều thào bên tai: "Vy Vy, anh yêu em!"

Mãi một lúc sau Doãn Khả Vy mới có phản ứng, cô chầm chậm mở mắt liền nhìn thấy gương mặt thoả mãn của người đàn ông đang ôm mình, khoé môi bất giác cong lên: "Em cũng yêu anh!"

Cô cuối cùng cũng đã trở thành người phụ nữ của hắn, cô thật sự hạnh phúc. Hoá ra cảm giác cùng người mình yêu hoà thành một thể lại kỳ diệu như vậy, vừa chân thực nhưng cũng hệt như mộng mị.

Qua một lúc, Doãn Khả Vy dường như muốn ngủ thiếp đi, Lữ Thiên Luân đương nhiên không chịu để yên cho cô ngủ bởi vì nơi nào đó của hắn vẫn còn nằm sâu bên trong cơ thể cô đã lục tục ngóc đầu dậy.

Lần đầu tiên nếm trả tư vị lên thiên đường, hắn nào dễ dàng cảm thấy đủ cho nên liền lập tức đánh động cô để cô tỉnh ngủ.

Đầu tiên hôn môi, sau đó lại hôn lên khắp cơ thể cô, tay hắn mơn trớn da thịt cô, rồi nhào nặn khuấy đảo mọi ngóc ngách nhằm khơi mào dục vọng.

Cô là lần đầu tiên, hắn cũng là lần đầu tiên nhưng hắn giống như hiểu rõ từng tấc da thịt cô, nơi nào mẫn cảm hắn đều nằm lòng thế nên dễ dàng khiến cô tỉnh ngủ mà rơi vào hố sâu dục vọng do hắn đang đào từng chút một.

Hắn cứ một lần rồi một lần muốn cô. Sự khoái cảm do hoan ái mang lại khiến hắn càng thêm cao hứng không cách nào thoả mãn. Cô liên tục xin tha nhưng hắn lại không có cách nào dừng lại được, chỉ muốn ngày càng nhiều thêm. Mãi cho đến khi cô mệt mỏi mà thiếp đi, hắn mới chịu buông tha cho cô chìm vào mộng đẹp.

Chỉ có thể nói, thể lực của đàn ông và phụ nữ là không thể đánh đồng, mà cô quá đỗi mê người, hệt như hoa anh túc nở rộ mang theo mùi hương khiến cho người đã thưởng thức qua liền bị nghiện mà không có cách nào dứt ra.

Nhìn ngắm dung nhan kiều diễm của người phụ nữ trong ngực, đáy lòng Lữ Thiên Luân vô cùng ấm áp. Có trời mới biết hắn chờ đợi khoảnh khắc này đã bao lâu. Hiện tại có được cô rồi, hắn vẫn còn trong cơn mê man không dám tin đây là sự thật.

Đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng hồng của cô, lại chạm vào từng dấu hôn đỏ rực do hắn lưu lại trên người cô, xúc cảm chân thật theo dây thần kinh truyền đến não nói cho hắn biết tất cả là thật, hắn mới dám tin tưởng hắn không phải đang mơ.

Khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười thoả mãn: "Vy Vy, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của anh rồi. Anh tuyệt sẽ không phụ em, sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Doãn Khả Vy đã ngủ say rồi nhưng dường như lại nghe được lời hắn nói, hoặc là cô đang mơ thấy gì đó rất vui nên khoé miệng chợt cong lên nở nụ cười.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, Lữ Thiên Luân cũng thấy vui vẻ theo. Hắn cúi xuống hôn lên trán cô một cái, cất giọng dịu dàng: "Bảo bối, ngủ ngon. Anh yêu em!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK