Doãn Khả Vy lại lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén thứ cảm xúc ngổn ngang đang dâng lên trong lòng, đối Lữ Ánh nói: "Bác cho rằng anh ấy vì con nên không chịu trở về, muốn con khuyên anh ấy có phải không?"
Lữ Ánh nhìn cô đầy hứng thú: "Không hẳn đâu."
"Con không hiểu." Cô nhíu mày.
Bà chậm rãi giải thích: "Ý định ban đầu mà bác muốn gặp con là muốn con cùng với a Luân trở về Mỹ, xem như hoàn thành điều kiện kia. Nhưng hiện tại, bác đã thay đổi ý định rồi."
Mi tâm Doãn Khả Vy nhíu càng chặt hơn, cô thật sự có dự cảm không lành. Quả nhiên lời tiếp theo của Lữ Ánh khiến cô hoá đá tại chỗ.
"A Luân phải trở về Mỹ là đương nhiên. Còn con vẫn cứ ở lại đây, thay nó hoàn thành điều kiện thứ ba. Xem như đó chính là thử thách giành cho cả hai đứa."
"Bác có thể nói rõ ràng hơn không? Bác muốn con... Không, là con và anh ấy phải làm gì?"
Lữ Ánh cười như không cười nhìn cô đăm đăm, theo dõi nhất cử nhất động biến hoá trên gương mặt cô.
"Yêu xa cũng là một khó khăn đấy, con dám thử sức không?"
Với cô, yêu xa hoàn toàn không phải là thử thách. Cô đã yêu thầm hắn những bảy năm, dù có thêm bảy năm nữa thì cũng chẳng đáng phải băn khoăn. Chỉ là, liệu hắn có chấp nhận được hay không, hoặc là trong khoảng thời gian đó hắn sẽ vì một lý do gì đó mà thay lòng đổi dạ?
Chẳng ai có thể nói trước được điều gì, chỉ có trải qua mới biết nó khó khăn hay dễ dàng mà thôi.
Lại nói, ngay từ đầu cô đã quyết định sẽ không đi du học, bởi vì cô còn có mục tiêu phải hoàn thành. Mặc dù có hơi thiên vị về gia đình hơn là bạn trai, nhưng cô quyết không hối hận vì lựa chọn này.
Khả năng hắn sẽ không đồng ý nhưng cô tuyệt sẽ không thay đổi quyết định của mình, cứ xem như đó là thử thách cho tình yêu của cô và hắn đi.
Doãn Khả Vy không ngần ngại nói lên suy nghĩ của mình: "Học đại học trong nước cũng rất tốt, con cũng chưa từng có ý định đi du học. Con biết sớm muộn gì anh ấy cũng phải trở về nơi thuộc về anh ấy, con cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, vừa hay đúng theo mong muốn của bác. Vậy đó là điều kiện thứ ba của bác sao?"
Lữ Ánh vô cùng kinh ngạc sau khi nghe cô nói những lời kia. Bà âm thầm tán thưởng sự kiên định cũng như suy nghĩ của cô. Bề ngoài chỉ là một nữ sinh Trung học nhưng nội tâm hệt như người đã từng va chạm vào xã hội rồi vậy, thật sự khiến cho một người từng trải như bà phải nể phục.
Nếu như cô không thể sánh vai cùng Lữ Thiên Luân thì trên đời này thật sự không tìm đâu được một người nào khác xứng đáng với hắn nữa rồi. Cô con dâu này bà nhận, nhưng trước lúc đó phải hoàn thành thử thách của bà đã.
Nói là thử thách thì cũng không hẳn bởi vì kết quả mà bà muốn thấy chính là Doãn Khả Vy có thể thành công đứng trên đôi chân của mình, cũng chính là bàn đạp để cô tiến vào gia tộc Lauder mà không sợ hãi bất cứ một đối thủ nào.
Sau khi đã có kết luận, Lữ Ánh không trực tiếp trả lời nghi vấn của cô mà đề cập đến vấn đề khác: "Con hiện tại đang nắm trong tay cổ phần của bất động sản Tôn Hoàng?"
Doãn Khả Vy trợn tròn mắt vì kinh ngạc: "Làm sao bác biết? Là anh ấy nói với bác?"
Bà lắc đầu: "Không quan trọng, bác chỉ muốn biết, con định làm gì với số cổ phần đó?"
Cô lắc đầu: "Con không biết, con chưa nghĩ ra mình nên làm gì với nó."
Bà tiếp tục hỏi: "Nghe nói con đang định đấu thầu một mảnh đất ở ngoại ô thành phố thuộc khu quy hoạch dự án."
Doãn Khả Vy một lần nữa kinh ngạc. Ngay cả việc này mà bà cũng biết thì thử hỏi có chuyện gì bà không biết nữa đây? E là chỉ có việc cô trọng sinh mới là bí mật mà thôi.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, Lữ Ánh chỉ cười: "Không cần quá ngạc nhiên như thế đâu. Vậy có muốn nghe bác khuyên vài câu không?"
Cô không ngần ngại gật đầu.
"Con quản lý Tôn Hoàng, dựa vào nó để đấu thầu mảnh đất đó thì sẽ nắm trong tay phần thắng hơn, sau đó kêu gọi đầu tư triển khai dự án với quy mô lớn. Trong vòng năm năm khiến công ty trở thành tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước có tỷ giá niêm yết cổ phiếu vượt qua tập đoàn tài chính HL."
Một tràng dài của Lữ Ánh thành công đánh một đòn trí mạng vào trái tim nhỏ bé của Doãn Khả Vy. Biến một công ty quy mô tầm trung trở thành quy mô lớn đã khó rồi, còn muốn vượt qua HL, này khác gì đang mơ mộng hão huyền?
Cô âm thầm nói với Lữ Ánh: "Bác à, người đây là quá đề cao con hay là muốn con thấy khó mà lùi vậy?"
Cô nhìn bà cười gượng: "Đây thật sự là ngoài khả năng của con. Bác thấy đấy, con chỉ là một nữ sinh Trung học, còn chưa tiếp xúc với công ty kia, không biết hướng phát triển của nó thì làm sao có khả năng làm được những điều như bác nói?"
Lữ Ánh lắc đầu, kiên định nói: "Chỉ cần có người đầu tư và hướng dẫn cho con, bác tin con làm được."
Cô vẫn không có tự tin: "Bác quá đề cao con rồi."
"Bác đầu tư cho con, cũng cho người hướng dẫn cho con đi từng bước. Đây là điều kiện thứ ba!"
Lại thêm một đòn trí mạng khiến Doãn Khả Vy cứng họng không dám phản bác. Người ta đã nói như vậy rồi, cô dám không tuân sao, trừ phi không muốn cùng con trai bà ấy tiến tới nữa.
Tiến không được mà lùi cũng không xong, Lữ Ánh thật sự dồn cô vào bước đường cùng rồi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Con không thể từ chối sao?"
Bà cười như không cười: "Con nói xem?"
Cô vẫn còn có điều băn khoăn: "Nếu con không thể đạt được kết quả như bác mong muốn thì sao?"
"Con cứ làm hết khả năng đi."
Bà nhìn cô sâu thêm một chút rồi nói tiếp: "Xem như đây là thoả thuận giữa chúng ta, trước mắt không cần nói cho a Luân biết đâu. Còn về việc nó trở về Mỹ...?"
Lữ Ánh lưỡng lự không nói hết câu nhưng Doãn Khả Vy dĩ nhiên hiểu ý tứ của bà: "Bác yên tâm, đợi anh ấy đề cập đến chuyện này, con sẽ khuyên anh ấy trở về."
Bà gật đầu hài lòng: "Được, cứ quyết định như vậy."
Ngồi trên taxi trở về nhà mà tâm trí Doãn Khả Vy vẫn còn chưa trở về thực tại. Cứ ngỡ cuộc gặp gỡ mẹ chồng con dâu sẽ vô cùng khó xử, thậm chí sẽ kết thúc trong không vui nhưng ngoài ý muốn lại thuận lợi đến khó tin.
Sau khi gặp mặt bà ấy rồi cô lại càng thêm khẳng định thân phận không tầm thường của Lữ Thiên Luân, có lẽ còn vượt xa những gì mà cô tưởng tượng.
Ở thành phố này, tập đoàn tài chính HL có một chỗ đứng nhất định, là một trong năm công ty đứng đầu cả nước vậy mà bà ấy lại muốn cô trong vòng năm năm vượt mặt họ, này khác nào lấy trứng chọi đá? Thế mà lại buộc cô phải làm được điều đó dưới sự giúp đỡ của bà. Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, phía sau lưng bà ấy là một thế lực khủng khiếp không thể đắc tội.
Giờ suy nghĩ lại mới thấy bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn khi cho rằng có cơ hội làm lại cuộc đời, thay đổi bản thân mình thì có thể thành toàn cho giấc mộng đã bị bỏ lỡ từ kiếp trước?
Ài, chẳng lẽ đi đến bước này rồi lại bỏ cuộc giữa chừng sao?
Lại nói, tình cảm của cô và hắn có lẽ đã vượt xa những gì mà cô nghĩ, giống như đã ăn sâu vào trong xương tủy khó lòng mà vứt bỏ. Chẳng phải cô cũng vì cái chấp niệm này nên mới có thể trọng sinh để trở về sao?
Được rồi, nếu đã bước lên thuyền rồi thì cũng chẳng còn đường quay lại, thôi thì cứ dốc hết sức mình đi, dù thất bại thì cũng không cảm thấy hối tiếc vì bản thân cũng đã cố hết sức.
Sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, Doãn Khả Vy cầm điện thoại gọi đến một dãy số mà hầu như cả kiếp trước lẫn kiếp này cô cũng chẳng gọi được mấy lần.
Bên kia rất nhanh có thanh âm trả lời: "Tôi đây, có chuyện gì sao?"
Cô ngập ngừng trả lời: "La Trọng Huy, tôi quyết định rồi, cứ theo ý cậu mà làm đi."
La Trọng Huy tần ngần vài giây mới lên tiếng: "Quyết định rồi?"
"Ừm." Cô khẳng định.
Khoé miệng La Trọng Huy khẽ nhếch lên: "Được. Vậy em muốn khi nào triệu tập đại hội cổ đông?"
"Thêm một tuần nữa đi. Tôi cần có thời gian chuẩn bị."
Cậu ta gật đầu: "Được, không thành vấn đề. Vậy cuối tuần sau tôi sẽ cử người đến phổ cập kiến thức chuyên ngành cũng như giúp em nắm rõ về Tôn Hoàng. Đúng rồi, em muốn tự quản lý hay sáp nhập với công ty của ba em?"
Doãn Khả Vy trầm mặc suy nghĩ. Theo như yêu cầu của Lữ Ánh thì hình như là cô phải tự mình ra chiến trường thì phải. Vậy thì chắc là cô phải tồn tại độc lập rồi.
Chậc, mười tám tuổi chưa có bằng tốt nghiệp Trung học nữa chứ đừng nói bằng đại học hay CEO gì đó mà lại dám trèo lên ngồi cái ghế Tổng tài của một tập đoàn, lá gan của cô cũng không nhỏ đâu. Rồi không biết ngồi lên được rồi, trên dưới công ty có ai tin phục hay không vẫn là điều khó nói.
Cô thở dài một cái rồi trả lời: "Tự mình quản lý."
"Đổi tên công ty chứ?"
Cô cười như không cười: "Cậu nói xem."
La Trọng Huy tỏ ra vô cùng cao hứng: "Tôi cũng đã nghĩ sẵn rồi. Cứ quyết định như vậy đi. Chờ tin tốt của tôi."
Lữ Ánh nhìn cô đầy hứng thú: "Không hẳn đâu."
"Con không hiểu." Cô nhíu mày.
Bà chậm rãi giải thích: "Ý định ban đầu mà bác muốn gặp con là muốn con cùng với a Luân trở về Mỹ, xem như hoàn thành điều kiện kia. Nhưng hiện tại, bác đã thay đổi ý định rồi."
Mi tâm Doãn Khả Vy nhíu càng chặt hơn, cô thật sự có dự cảm không lành. Quả nhiên lời tiếp theo của Lữ Ánh khiến cô hoá đá tại chỗ.
"A Luân phải trở về Mỹ là đương nhiên. Còn con vẫn cứ ở lại đây, thay nó hoàn thành điều kiện thứ ba. Xem như đó chính là thử thách giành cho cả hai đứa."
"Bác có thể nói rõ ràng hơn không? Bác muốn con... Không, là con và anh ấy phải làm gì?"
Lữ Ánh cười như không cười nhìn cô đăm đăm, theo dõi nhất cử nhất động biến hoá trên gương mặt cô.
"Yêu xa cũng là một khó khăn đấy, con dám thử sức không?"
Với cô, yêu xa hoàn toàn không phải là thử thách. Cô đã yêu thầm hắn những bảy năm, dù có thêm bảy năm nữa thì cũng chẳng đáng phải băn khoăn. Chỉ là, liệu hắn có chấp nhận được hay không, hoặc là trong khoảng thời gian đó hắn sẽ vì một lý do gì đó mà thay lòng đổi dạ?
Chẳng ai có thể nói trước được điều gì, chỉ có trải qua mới biết nó khó khăn hay dễ dàng mà thôi.
Lại nói, ngay từ đầu cô đã quyết định sẽ không đi du học, bởi vì cô còn có mục tiêu phải hoàn thành. Mặc dù có hơi thiên vị về gia đình hơn là bạn trai, nhưng cô quyết không hối hận vì lựa chọn này.
Khả năng hắn sẽ không đồng ý nhưng cô tuyệt sẽ không thay đổi quyết định của mình, cứ xem như đó là thử thách cho tình yêu của cô và hắn đi.
Doãn Khả Vy không ngần ngại nói lên suy nghĩ của mình: "Học đại học trong nước cũng rất tốt, con cũng chưa từng có ý định đi du học. Con biết sớm muộn gì anh ấy cũng phải trở về nơi thuộc về anh ấy, con cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, vừa hay đúng theo mong muốn của bác. Vậy đó là điều kiện thứ ba của bác sao?"
Lữ Ánh vô cùng kinh ngạc sau khi nghe cô nói những lời kia. Bà âm thầm tán thưởng sự kiên định cũng như suy nghĩ của cô. Bề ngoài chỉ là một nữ sinh Trung học nhưng nội tâm hệt như người đã từng va chạm vào xã hội rồi vậy, thật sự khiến cho một người từng trải như bà phải nể phục.
Nếu như cô không thể sánh vai cùng Lữ Thiên Luân thì trên đời này thật sự không tìm đâu được một người nào khác xứng đáng với hắn nữa rồi. Cô con dâu này bà nhận, nhưng trước lúc đó phải hoàn thành thử thách của bà đã.
Nói là thử thách thì cũng không hẳn bởi vì kết quả mà bà muốn thấy chính là Doãn Khả Vy có thể thành công đứng trên đôi chân của mình, cũng chính là bàn đạp để cô tiến vào gia tộc Lauder mà không sợ hãi bất cứ một đối thủ nào.
Sau khi đã có kết luận, Lữ Ánh không trực tiếp trả lời nghi vấn của cô mà đề cập đến vấn đề khác: "Con hiện tại đang nắm trong tay cổ phần của bất động sản Tôn Hoàng?"
Doãn Khả Vy trợn tròn mắt vì kinh ngạc: "Làm sao bác biết? Là anh ấy nói với bác?"
Bà lắc đầu: "Không quan trọng, bác chỉ muốn biết, con định làm gì với số cổ phần đó?"
Cô lắc đầu: "Con không biết, con chưa nghĩ ra mình nên làm gì với nó."
Bà tiếp tục hỏi: "Nghe nói con đang định đấu thầu một mảnh đất ở ngoại ô thành phố thuộc khu quy hoạch dự án."
Doãn Khả Vy một lần nữa kinh ngạc. Ngay cả việc này mà bà cũng biết thì thử hỏi có chuyện gì bà không biết nữa đây? E là chỉ có việc cô trọng sinh mới là bí mật mà thôi.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, Lữ Ánh chỉ cười: "Không cần quá ngạc nhiên như thế đâu. Vậy có muốn nghe bác khuyên vài câu không?"
Cô không ngần ngại gật đầu.
"Con quản lý Tôn Hoàng, dựa vào nó để đấu thầu mảnh đất đó thì sẽ nắm trong tay phần thắng hơn, sau đó kêu gọi đầu tư triển khai dự án với quy mô lớn. Trong vòng năm năm khiến công ty trở thành tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước có tỷ giá niêm yết cổ phiếu vượt qua tập đoàn tài chính HL."
Một tràng dài của Lữ Ánh thành công đánh một đòn trí mạng vào trái tim nhỏ bé của Doãn Khả Vy. Biến một công ty quy mô tầm trung trở thành quy mô lớn đã khó rồi, còn muốn vượt qua HL, này khác gì đang mơ mộng hão huyền?
Cô âm thầm nói với Lữ Ánh: "Bác à, người đây là quá đề cao con hay là muốn con thấy khó mà lùi vậy?"
Cô nhìn bà cười gượng: "Đây thật sự là ngoài khả năng của con. Bác thấy đấy, con chỉ là một nữ sinh Trung học, còn chưa tiếp xúc với công ty kia, không biết hướng phát triển của nó thì làm sao có khả năng làm được những điều như bác nói?"
Lữ Ánh lắc đầu, kiên định nói: "Chỉ cần có người đầu tư và hướng dẫn cho con, bác tin con làm được."
Cô vẫn không có tự tin: "Bác quá đề cao con rồi."
"Bác đầu tư cho con, cũng cho người hướng dẫn cho con đi từng bước. Đây là điều kiện thứ ba!"
Lại thêm một đòn trí mạng khiến Doãn Khả Vy cứng họng không dám phản bác. Người ta đã nói như vậy rồi, cô dám không tuân sao, trừ phi không muốn cùng con trai bà ấy tiến tới nữa.
Tiến không được mà lùi cũng không xong, Lữ Ánh thật sự dồn cô vào bước đường cùng rồi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Con không thể từ chối sao?"
Bà cười như không cười: "Con nói xem?"
Cô vẫn còn có điều băn khoăn: "Nếu con không thể đạt được kết quả như bác mong muốn thì sao?"
"Con cứ làm hết khả năng đi."
Bà nhìn cô sâu thêm một chút rồi nói tiếp: "Xem như đây là thoả thuận giữa chúng ta, trước mắt không cần nói cho a Luân biết đâu. Còn về việc nó trở về Mỹ...?"
Lữ Ánh lưỡng lự không nói hết câu nhưng Doãn Khả Vy dĩ nhiên hiểu ý tứ của bà: "Bác yên tâm, đợi anh ấy đề cập đến chuyện này, con sẽ khuyên anh ấy trở về."
Bà gật đầu hài lòng: "Được, cứ quyết định như vậy."
Ngồi trên taxi trở về nhà mà tâm trí Doãn Khả Vy vẫn còn chưa trở về thực tại. Cứ ngỡ cuộc gặp gỡ mẹ chồng con dâu sẽ vô cùng khó xử, thậm chí sẽ kết thúc trong không vui nhưng ngoài ý muốn lại thuận lợi đến khó tin.
Sau khi gặp mặt bà ấy rồi cô lại càng thêm khẳng định thân phận không tầm thường của Lữ Thiên Luân, có lẽ còn vượt xa những gì mà cô tưởng tượng.
Ở thành phố này, tập đoàn tài chính HL có một chỗ đứng nhất định, là một trong năm công ty đứng đầu cả nước vậy mà bà ấy lại muốn cô trong vòng năm năm vượt mặt họ, này khác nào lấy trứng chọi đá? Thế mà lại buộc cô phải làm được điều đó dưới sự giúp đỡ của bà. Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, phía sau lưng bà ấy là một thế lực khủng khiếp không thể đắc tội.
Giờ suy nghĩ lại mới thấy bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn khi cho rằng có cơ hội làm lại cuộc đời, thay đổi bản thân mình thì có thể thành toàn cho giấc mộng đã bị bỏ lỡ từ kiếp trước?
Ài, chẳng lẽ đi đến bước này rồi lại bỏ cuộc giữa chừng sao?
Lại nói, tình cảm của cô và hắn có lẽ đã vượt xa những gì mà cô nghĩ, giống như đã ăn sâu vào trong xương tủy khó lòng mà vứt bỏ. Chẳng phải cô cũng vì cái chấp niệm này nên mới có thể trọng sinh để trở về sao?
Được rồi, nếu đã bước lên thuyền rồi thì cũng chẳng còn đường quay lại, thôi thì cứ dốc hết sức mình đi, dù thất bại thì cũng không cảm thấy hối tiếc vì bản thân cũng đã cố hết sức.
Sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, Doãn Khả Vy cầm điện thoại gọi đến một dãy số mà hầu như cả kiếp trước lẫn kiếp này cô cũng chẳng gọi được mấy lần.
Bên kia rất nhanh có thanh âm trả lời: "Tôi đây, có chuyện gì sao?"
Cô ngập ngừng trả lời: "La Trọng Huy, tôi quyết định rồi, cứ theo ý cậu mà làm đi."
La Trọng Huy tần ngần vài giây mới lên tiếng: "Quyết định rồi?"
"Ừm." Cô khẳng định.
Khoé miệng La Trọng Huy khẽ nhếch lên: "Được. Vậy em muốn khi nào triệu tập đại hội cổ đông?"
"Thêm một tuần nữa đi. Tôi cần có thời gian chuẩn bị."
Cậu ta gật đầu: "Được, không thành vấn đề. Vậy cuối tuần sau tôi sẽ cử người đến phổ cập kiến thức chuyên ngành cũng như giúp em nắm rõ về Tôn Hoàng. Đúng rồi, em muốn tự quản lý hay sáp nhập với công ty của ba em?"
Doãn Khả Vy trầm mặc suy nghĩ. Theo như yêu cầu của Lữ Ánh thì hình như là cô phải tự mình ra chiến trường thì phải. Vậy thì chắc là cô phải tồn tại độc lập rồi.
Chậc, mười tám tuổi chưa có bằng tốt nghiệp Trung học nữa chứ đừng nói bằng đại học hay CEO gì đó mà lại dám trèo lên ngồi cái ghế Tổng tài của một tập đoàn, lá gan của cô cũng không nhỏ đâu. Rồi không biết ngồi lên được rồi, trên dưới công ty có ai tin phục hay không vẫn là điều khó nói.
Cô thở dài một cái rồi trả lời: "Tự mình quản lý."
"Đổi tên công ty chứ?"
Cô cười như không cười: "Cậu nói xem."
La Trọng Huy tỏ ra vô cùng cao hứng: "Tôi cũng đã nghĩ sẵn rồi. Cứ quyết định như vậy đi. Chờ tin tốt của tôi."