Cô ta dịu dàng cẩn trọng mỉm cười ngọt ngào với Cố Minh Triệt, thản nhiên khoác lấy tay anh, hai người vừa nói vừa cười bước vào thang máy.
Lòng bàn tay nắm chặt bánh lái in hình hoa văn nhói đau, Kha Nguyệt thẫn thờ buông tay mở ra, mới nhận ra bản thân lúc nãy dùng sức quá nhiều mà tay bị mất máu tái nhợt, trắng bệch.
Nhìn về cửa thang máy đang đóng lại, cả bãi đỗ xe to như thế, chỉ còn mình cô!
A!
Tự giễu cợt cười khổ, thì ra biểu hiện vô tâm của anh đã quá rõ ràng, nhưng chỉ có mình cô khăng khăng suốt nhiều năm, mãi đến hôm nay mới nhìn rõ.
Yêu, cũng vì yêu cho nên đau, đau nên mới nản lòng, trái tim chết lặng.
Nơi đầu xe điện thoại rung lên, khiến ý thức Kha Nguyệt quay về, là tin nhắn của Lục Niên.
“Chờ anh về nhà ăn cơm.”
Sáu chữ nhưng lại làm cho nỗi tức giận bất bình trong lòng xóa đi không còn chút dấu vết, nhìn màn hình sáng rực, Kha Nguyệt thỏa mãn cười một tiếng. Xem ra trời cao đối với cô không tệ, ít nhất lấy đi Cố Minh Triệt lại mang đến một người đàn ông hoàn mỹ tốt bụng là Lục Niên.
Lục Niên đáng giá để cô thật lòng, bởi vì anh khiến cô cảm nhận được anh thật lòng.
Nhanh chóng nhấn mấy từ, khi chữ được rồi chuyển đi. Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, cởi dây an toàn ra bỏ điện thoại vào túi, xuống xe.
Thế giới rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ở bất cứ đâu cũng dễ dàng gặp người mình ghét. Kha Nguyệt nhìn đôi nam nữ đang cách mình mấy bước, mím môi tính xoay người đi đường khác thì bị Tử Nhiễm nhìn thấy.
“Kha Nguyệt”
Tử Nhiễm mở miệng gọi khiến Kha Nguyệt không thể không dừng bước, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Tử Nhiễm mang theo vẻ dối trá.
Lúc Cố Minh Triệt nhìn thấy Kha Nguyệt, gương
mặt có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, không hề nhìn Kha Nguyệt lấy một lần.
“Tử tiểu thư, Cố tổng, lâu rồi không gặp!”- Xuất pháp từ lễ nghĩa, cô không thể không mở miệng
“Triệt, nếu chúng ta chưa chọn được hay để Kha Nguyệt giúp chọn xem.”- Tử Nhiễm cười rất chân thành, làm nũng đung đưa cánh tay Cố Minh Triệt, sau đó nhìn về phía Kha Nguyệt đang im lặng cười nói: “Kha Nguyệt, bọn tôi đang tính mua rượu cho chú Cố, nhưng không biết nên chọn loại nào. Kha Nguyệt, cô hiểu rõ nhất, cô lại giúp tôi chọn xem được chứ?”
Kha Nguyệt giơ ra đôi tay đang nắm chặt bó rau xanh, dưới mũ lưỡi trai gương mặt thoáng tỏ vẻ khó chịu và tức giận, đôi môi đỏ mím chặt, cố kiềm cơn giận muốn chửi ầm lên.
“Chủ tịch Cố thích rượu gì, không phải Cố tổng hiểu rất rõ sao?" - Kha Nguyệt lạnh lùng phản bác, ánh mắt đảo qua gương mặt đang tươi cười trở nên cứng đơ của Tử Nhiễm và vẻ mặt sa sầm của Cố Minh Triệt, cười chế giễu nói: “Tôi còn có việc, không thể giúp được.”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tử Nhiễm lóe lên vẻ thương tâm, nắm lấy ống tay áo Cố Minh Triệt, khổ sở hạ giọng nói:“Triệt, thôi quên đi, chúng ta tự mình chọn”
Kha Nguyệt thật sự thán phục Tử Nhiễm, trước kia sao cô không biết người phụ nữ này của Cố Minh Triệt mới là người đóng vai nữ chính tốt nhất.
Nhưng lúc nãy cô cũng không rảnh quan tâm tới họ, hai người đó dù chỉ một chút cô cũng không muốn thấy.
“Kha Nguyệt, làm người đừng được voi đòi tiên!”
Xoay người lại, giọng nói kìm nén tức giận của Cố Minh Triệt bao lấy cô, khẩu khí như cắn răng nghiến lợi nuốt hận không thể đem cô bóp chết.