Nhất là Lục Niên mặc bộ đồ tây đen, dáng cao thẳng đứng đó, bà chủ cảm thấy khí chất quý tộc chèn ép bên trong phổi khiến bà khó thở.
Kha Nguyệt buồn cười nhìn vẻ mặt thẫn thờ của bà chủ khi quan sát Lục Niên, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của Lục Niên không biết khí chất kinh người của mình, ho khan vài tiếng, bước lên chắn ngang tầm mắt bà
chů.
“Bà chủ, chúng tôi đến dùng cơm”
Bà chủ không nhìn được Lục Niên, đôi mắt liền sáng sủa, nghe Kha Nguyệt nói liền “Ân” một tiếng, đem đậu tương để sang bên, tay lau sạch sẽ dẫn hai người lên lầu.
Chẳng qua, dọc theo đường đi, trừ những vị khách
nhiệt tình, thì ánh mắt mờ ám của bà chủ chưa từng rời khỏi Kha Nguyệt và Lục Niên, giống như muốn trói hai người vào một chỗ.
“Bà chủ à, hình như trước mặt không có lầu”
Kha Nguyệt cảm thấy hơi ngượng, thì sau lưng nghe giọng nam réo rắt vang lên, lúc đó mới nhận ra bà chủ nhìn hai người họ ngây ngốc, bàn chân nhấc lên giống như đi cầu thang,
Cô bật cười nhẹ, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Niên, bà chủ nét mặt già nua bị làm cho bối rối, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to,
Lục Niên thật phúc hắc, thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội Lục Niên!
Kha Nguyệt đã cho ra kinh nghiệm quý báu, đây cũng là phương châm tuyệt đối cả đời sau này của cô.
Quán ăn trang hoàng đơn giản, không sạch sẽ mấy, bà chủ đưa hai người tới chiếc bàn dựa vào bàn công có thực đơn.
“Một dĩa cơm rang dương châu” - Kha Nguyệt không hề xem thực đơn liền gọi bữa trưa, đẩy thực đơn tới trước mặt Lục Niên muốn giới thiệu vài món ăn cho ăn, nhưng lại nhìn thấy nếp uốn mê hồ giữa lông mày của anh.
Một ý nghĩ vọt lên trong đầu, Kha Nguyệt nuốt mấy lời định nói xuống, không đưa thực đơn cho Lục Niên, ngược lại cầm bút ghi vài món ăn đưa cho bà chủ.
Nhìn bà chủ đi xuống lầu, Kha Nguyệt mới quay đầu nhìn Lục Niên, như tên trộm thấp giọng nói: “Lục Niên,
không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao?”
Trên gương mặt Lục Niên thoáng lúng túng vội chuyển đề tài: “Em thường xuyên đến đây sao? Nhưng bà chủ hình như không nhận ra em.”
Kha Nguyệt đưa tay cầm ly trả thủy tinh, rót một chén nước, đẩy tới trước mặt Lục Niên, mặc dù cũng đoán anh sẽ không uống nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu, dù là người thân nhất cũng phải tuân thủ.
“Cũng không phải thường xuyên.. nói ra, thật là ngại mấy buổi tối em hay trèo tường ra đây ăn, đồ Tây vẫn không ngon bằng đồ ta mà.”.
Qua ánh nhìn của Kha Nguyệt khi quan sát căn phòng, Lục Niên có thể nhận thấy nơi này có vị quê nhà quen thuộc của cô, nếu không, đối với những nơi rất ngoằn ngèo khó tìm, cô lại nhớ rất chính xác vị trí của quán ăn này.
Lúc anh đi theo cô vào ngõ hẻm, nhìn dáng vẻ thành thục đó, đoán chừng nếu bịt mắt cũng có thể tìm ra đường.
Lúc Lục Niên trở nên trầm tư thì mùi thức ăn thơm lừng thoang thoảng trong lầu hai tiếp đó là tiếng bà chủ.
“Em đi giúp bà ấy”
Kha Nguyệt đem cơm chiên nhấc lên bỏ vào miệng. Lục Niên vẫn ngồi mãi đó, chiếc đũa và chén cơm vẫn chưa từng nhúc nhích, từ trong đôi mắt có thể thấy sự bài xích.
Kha Nguyệt nhìn theo ánh mắt anh nghiên cứu thức ăn trên bàn, trứng chiên với cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh băm xào với thịt nạc rất ít, còn lại là
mỡ, nữ sinh không thích ăn thịt mỡ còn có thể hiểu, sao Lục Niên lại không thích.