Mục lục
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, 

Kha Nguyệt run lên, ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đầu vào đấy giúp cô. 

Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ. 

“Miss, fasten your seat belt, please.” (Thưa cô, xin cô thắt dây an toàn lại) 

Kha Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn thay Lục Niên, nhưng anh lại rất tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục thắt dây dùm cô, còn cô lúng túng không biết để tay ở đâu. 

“Cạch” 

Khóa lại, đuôi lông mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng thất rất rõ. 

“Okie.” 

Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt rồi lại như đau khổ, không hề để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Kha Nguyệt khiến cô xấu hổ né tránh, một từ đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cô. 

Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thế giới của cô, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cô. 

Mặt Kha Nguyệt không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, vươn chiếc lưỡi thơm quét nhẹ quanh đôi môi khô khốc, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân 

"Ha ha..." 

Bên tại là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại, như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận anh đã ngồi lui về chỗ mình. 

Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên môi anh vẫn là nụ cười sung sướng. 

Từ LÀ đến Dublin mất nhiều nhất sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đó, Kha Nguyệt hoài nghi có phải Lục Niên đã sớm bày mưu tất cả? 

Đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Niên thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp

Tới đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 22- 23 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Niên thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp, mặc bộ đồ tây màu đen, đầu cạo sạch. 

Ở cửa ra vào vừa thấy Lục Niên, liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai Lục Niên, Kha Nguyệt lo lắng thấy Lục Niên một mình như vậy có bị ăn hiếp không. 

“Lục lão đại, anh tới rồi!” 

Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm Lục Niên, mạnh mẽ vỗ vào lưng Lục Niên, Kha Nguyệt đứng một bên nhìn nhíu 

mày lo lắng nhìn cả hai. Lục Niên vẫn trầm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta, đáp lễ. 

Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liền dời sự chú ý sang Kha Nguyệt đứng bên cạnh Lục Niên trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lục Niên tìm kiếm đáp án. 

Lục Niên kéo tay Kha Nguyệt, giữ chặt cô trong lòng bàn tay nhìn Kha Nguyệt đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn nhu trong mắt rất rõ. 

Người đàn ông liền bừng tỉnh vỖ trán la lầm lên: “Coi em này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!”. 

Kha Nguyệt ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe 

môi, cách xưng hô chị dâu cô đành cam chịu. 

Cô cũng thấy, anh ta và Lục Niên có mối quan hệ không thường, nếu Lục Niên cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh, cô cũng nên giữ chút mặt mũi cho Lục Niên, tránh để anh khó chịu. 

“Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên La Vũ An, xin chào chị dâu”. 

Kha Nguyệt lịch sự cười lại, ôn nhu nói: “Xin chào, tôi gọi là Kha Nguyệt” 

“Đi thôi, thời gian không còn sớm, La Vũ An, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi.” 

Lục Niên đối với La Vũ An nói chuyện cũng thoải mái hơn, rất tự nhiên, khoác qua vai Kha Nguyệt, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay. 

Kha Nguyệt có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của Lục Niên trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đánh gạt bỏ ý định, thật ra thì, lồng ngực Lục Niên cũng rất thoải mái. 

Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của La Vũ An, mới xấu hổ đẩy Lục Niên ra, người đó lại vô tội hỏi cô: “Sao vậy, có chuyện gì cần hoãn lại sao?”- Sức lực ngang hông càng mạnh hơn. 

Kha Nguyệt giật giật khóe mắt, chịu đựng Cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói:“Không sao, đi thôi.” 

“Được”- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Niên quay về phía La Vũ An đang theo sát sau nói: “Còn không đi lái xe” 

“Dạ hiểu, lão đại” Kha Nguyệt hơi giận chỉ đi thẳng về trước, không 

chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau. 

Lục Niên nhìn La Vũ An nhíu mày, người đó gật đầu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi. 

Xe hơi chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc xoăn, khiến nó hất lên tạo ra độ cong rất đẹp. Kha Nguyệt đón gió, đôi mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiều đèn điện. 

Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublin thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều. 

Kha Nguyệt không hiểu biết nhiều lắm về Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phần của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng những điều khác thì cô không rõ. 

Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rất náo nhiệt. 

Qua kính chiếu hậu Kha Nguyệt nhìn thấy La Vũ An, da anh ta màu đồng khỏe mạnh, so với làn da trắng của Lục Niên thì quả nhiên khác biệt, không khỏi có chút tò 

mo. 

Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh? 

Lục Niên sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Kha Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô. 

“Hai người thật sự học cùng với nhau sao?” 

La Vũ An tính tình thân thiện, nghe Kha Nguyệt hỏi, cười cười ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói:“Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì” 

Lục Niên là cao thủ đánh nhau? 

Kha Nguyệt chất vấn nhìn Lục Niên, anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận. 

La Vũ An chưa kịp tám chuyện tiếp thì bên trong xe liền cất lên giọng nói lạnh lùng của Lục Niên:“La Vũ An, lo lái xe đi.” 

Giọng nói lạnh lùng khiến Kha Nguyệt khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Niên cũng mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại, xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt Lục Niên, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì. 

La Vũ An sau khi bị Lục Niên răn dạy, cũng không dám lắm điều, nhún vai đành có lỗi với Kha Nguyệt, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi. 

Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bầu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất. 

“A, đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đấy” 

Vì chuyện lúc nãy, thái độ của La Vũ An cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở mạnh, thấy Lục Niên gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm hơi đầu cả. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK