Mục lục
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Theo những nguồn tin cho biết, người yêu của Kha Nguyệt có thể là vị quan chức trẻ tuổi nào đó của thành phố A, hai người đã bước tới giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Bây giờ, chúng ta cùng chúc phúc cho Kha Nguyệt, hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc của mình”. 

Phát thanh viên sinh động nói. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên tia lạnh, giơ tay đối kênh nhưng trong đầu là giọng nói chân thành của cô yêu cầu đám phóng viên đừng quấy rầy cuộc sống của cô. 

Hạnh phúc? Người đàn ông cười nói nhã nhặn, thâm sâu bất lộ thật sự là hạnh phúc của cô sao? Hay như Tử Nhiễm nói, cô chỉ muốn mượn anh ta để bảo vệ tự tôn của bản thân? 

Nếu quả thật như thế, tại sao đêm đó, trên đường lớn, hình ảnh cô nhón chân hôn người đàn ông đó khiến anh tức giận, không phải nói là anh không quan tâm cô sao? Tại sao, khi thấy người đàn ông khác hôn cô anh lại không thoải mái? 

Người anh yêu nhất là Tử Nhiễm, đó là điều anh biết rõ, nhưng không biết từ khi nào nó đã trở nên phai mờ không còn sức thuyết phục. 

Trên gương mặt tuấn tú đượm vẻ buồn bã, ngón tay giữa lấy nếp uốn nơi mi tâm, tắt tivi nằm ngửa trên 

ghế sô pha. Hai mắt mông lung nhìn đèn thủy tinh treo trên cao, bỗng nhiên anh nở nụ cười chế giễu, anh muốn gì, vì sao, chính anh cũng không rõ lắm. 

Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc kêu, cùng tiếng hít thở nhẹ, trong thế giới cô đơn chật hẹp của anh, trong bóng đêm này anh mới hiểu một điều: Một người không đáng sợ, đáng sợ là thói quen của một người 

“Bà xã, câu tối qua em nói anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa được không?” 

Sáng sớm, Lục Niên đã hôn nhẹ lên người cô, cô từ từ mở mắt ra, nơi vành tai là cánh môi mềm mại đang gặm cắn. Trong ý thức mơ hồ, cô nghe tiếng anh thân mật dụ dỗ. 

Nút áo ngủ không biết từ khi nào đã mở ra, cơ thể nhỏ nhắn duyên dáng phơi trần trong không khí, Kha Nguyệt cuống quít kéo chăn, che kín cơ thể, nổi giận nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Niên, hai mắt nhìn sang giường bệnh cách vách bên kia, giận dữ nói: 

“Lục Niên, sao anh không về giường mình ngủ” “Một người ngủ rất lạnh, hai người mới ấm” 

Anh cười đến xuân phong đắc ý, giọng nói nghiêm túc, hành lông mi dài ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng nơi ngực đang bị cô dùng chăn che lại, Kha Nguyệt có thể cảm thấy một đôi bàn tay xấu xa đang chạy dọc theo người cô. 

“Bà xã, em nói lại ba chữ kia lần nữa đi, anh muốn nghe”. 

Lục Niên như một đứa trẻ không được cho kẹo, 

đầu chôn vào tóc cô, cánh môi dính vào cổ cô nhẹ nhàng cắn hôn, và đang có xu hướng tiến về trước. 

Kha Nguyệt bối rối muốn đẩy Lục Niên ra, nhưng lại chú ý đến vết thương nơi ngực không dám dùng lực quá mạnh sợ làm đau anh. Mãi đến khi anh dùng sức ôm chặt cô, nhận thấy được phản ứng khác người trên cơ thể anh, Kha Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, không thể tin được điều mình vừa nhận ra. 

“Lục. Lục Niên anh..! Mau buông ra, anh còn chưa khỏe, mẹ đã dặn không được làm loạn”. 

“A”- Trên môi là nụ hôn của Lục Niên, giọng cười của anh có chút khàn, hơi thở nóng như lửa phả vào gò 

má cô như cánh chim lướt qua, cảm giác thật ngứa ngáy. “Vậy thì đừng nói cho mẹ biết” 

Kha Nguyệt rúc người lại, đẩy bàn tay xấu xa của Lục Niên ra, lui ra sau. Khi lưng chạm đến vách tường thì hai mắt mở to, khẩn trương nhìn người đàn ông đang hôn lên môi cô, bản thân cô thì không biết làm sao. 

Bàn tay to ở dưới lập tức kéo áo ngủ của cô ném sang một bên. Kha Nguyệt muốn ngăn lại, cánh tay trắng nõn vừa vươn ra khỏi chăn lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của sói ta, ngay tức khắc sợ hãi chui vào chăn, giống như sợ sói ta ăn sạch tiểu bạch thỏ, cảnh giác đề phòng Lục Niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK