Giọng nói đầy áp lực.Anh tiến lên nửa bước, hai tay siết lại, cảm nhận cô, đôi mắt nhìn ánh mắt trời lấp lóe
“Ít nhất, người đàn ông em muốn lợi dụng là anh, không phải sao?”
Cô không đi tìm người đàn ông khác, chứng tỏ Lục Niên trong lòng Kha Nguyệt cũng có sự tồn tại đặc biệt.
Kha Nguyệt khép mắt, mặc cho nước mắt tràn xa, nhỏ xuống trên mu bàn tay, giọt nước mắt nở bung.
Lục Niên, thật có thể lấy anh sao...
Ngồi trước bàn, Lục Niên chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống bàn phiếm, ánh mặt trời hắt vào tạo nên một đường cắt trên gương mặt anh.
Vì tối qua vội vàng tới đây nên công việc của Lục Niên ngập tới đầu vẫn chưa kịp giải quyết xong, không còn cách nào đành để thư ký chuyển phát Email tới.Anh ngồi trước máy tính có hoàn thành công việc gửi về.
Kha Nguyệt nhàn nhã ngồi đến tê cứng trên salon, trên đùi là quyển tạp chí đang mở.
Trải qua chuyện buổi sáng, trong lòng Kha Nguyệt hiểu rõ đối mặt với Lục Niên mà không xấu hổ là chuyện không thể, nhưng cô cũng nhất định thích ứng với loại cảm giác không được tự nhiên này, thích ứng với việc thế giới của cô tồn tại một người đàn ông xuất sắc.
Không biết cô xem tạp chí bao lâu cũng không có dấu hiệu lật qua, ánh mắt buông thõng, rõ ràng nhìn tờ giấy như suy nghĩ của cô đã sớm bay sang chiếc bàn bên kia.
Đối với Lục Niên cô chỉ nhìn được vẻ ngoài, trừ vẻ ung dung cao quý xuất chúng, cùng gia thế cao ngạo, cô có thể nói là không biết gì cả.
Trải qua tình huống tỏ tình lúc sáng, cô cũng có chút mong mỏi muốn biết mọi bí mật trên người Lục Niên, anh quá ưu tú, khiến cho cô cảm thấy sâu không lường được! Cũng cảm giác không hề an toàn, không thể nắm trong tay.
Kha Nguyệt đảo mắt, từ từ nghiêng đầu tạo thành đường cong, xuyên qua khóe mắt len lén nhìn Lục Niên. Cô chỉ thấy một mặt nho nhã lịch sự của Lục Niên, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ mỉm cười. Còn vẻ mặt nghiêm túc, giận tím tái của anh rất ít khi nhìn thấy, trừ lần trước ở trong tòa thị chính.
Len lén nhìn đôi môi mím chặt, hai hàng lông mày lâu thường nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không hề mất đi vẻ anh tuấn, ngoài ra còn mang theo sức hút, giống như biển lớn đại dương mên mông, vô biên vô hạn khiến người khác bị giam hãm bên trong.
Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc rất có sức hút, những lời này xem ra là đúng! Nghĩ tới cô liếc mắt nhìn, mãi đến khi Lục Niên cảm thấy gì đó mới giương mắt nhìn, cô mới phát hiện, bản thân lại nhìn anh đến xuất thần rồi!
Ngại ngùng kéo môi, nụ cười cứng ngắc, gia quyển tạp chí lên nói dối: “Xem tạp chí thấy hơi hoa mắt, nên muốn nghỉ ngơi...”
Nói đến khúc sau giọng nói nhỏ dần, những chữ
cuối không hề có tiếng vang lên, trực tiếp cúi đầu, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình dúi vào mái tóc xoăn rũ xuống bên vai. .
Cũng không thể trách cô đối với một người đàn ông ưu tú phi phàm như Lục Niên bất cứ cô gái nào cũng sẽ ôm mộng, cô cũng ngoại lệ.
Mười ngón tay trên bàn phím của Lục Niên dừng lại, ánh mắt lành lạnh như nước nhìn Kha Nguyệt tựa như đứa trẻ phạm lỗi vẻ mặt nhăn nhó chờ dỗ dành, vẻ nghiêm túc mất đi thay bằng nụ cười thân thiện.
“Anh biết em không nhìn anh mà đang nhìn tạp chí
Anh chưa nói xong, lời giải thích như thế càng chứng tỏ trong lòng cô có tật, ảo não ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ, tức giận ném tạp chí sang bên, đứng dậy đi ra ngoài.