Mục lục
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Lục chăm chú nhìn Lục Niên nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt đau lòng, thấy Kha Nguyệt đi vào mới chậm rãi che dấu nỗi đau trong lòng. 

“Lại đây đi, mẹ nghĩ người đầu tiên Lục Niên muốn nhìn thấy khi tỉnh lại là con, chứ không phải bà già như mẹ đầu” 

Bên trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng bước chân dù rất nhỏ cũng có thể nghe được, Kha Nguyệt tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân, đi tới bên giường bệnh, nhìn trước ngực Lục Niên phủ lớp băng trắng, đôi mắt đỏ lên, nước mắt ngân ngấn. 

Gương mặt anh tuấn của Lục Niên vì mất quá nhiều máu mà trở nên tái nhợt, yếu ớt, đôi môi khô nứt, dù hôn mê nhưng đôi mắt có vẻ hơi nhíu lại. Kha Nguyệt lại nhìn qua phía ngực trái của anh, chiếc băng trắng dính máu đỏ tươi đập vào mắt cô. 

Kha Nguyệt im lặng ngồi bên giường, nhìn Lục Niên hôn mê lòng đau đớn. Lục Niên, chẳng lẽ nhất định phải dùng cách này mới khiến cho em hiểu được tình cảm của mình sao? 

Trên chiếc khăn trải giường trắng như tuyết lại ướt đẫm một góc do nước mắt của cô rớt xuống, Kha Nguyệt như đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn, nắm lấy tay Lục Niên thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau, phía trên là chiếc nhẫn cưới, nhìn thấy nó cơ thể run 

rẩy của cô mới bình thường lại. 

Lục Niên, tại sao đến lúc này, em mới biết em yêu anh rất nhiều! 

Ngón tay thon dài lướt qua gò má gầy gò của anh, Kha Nguyệt cẩn trọng vuốt nhẹ mang theo yêu thương và quan tâm:“Lục Niên, anh là tên lừa gạt, còn nói sẽ để em tin anh, nhưng anh thế này làm sao mang đến cho em hạnh phúc đây?” 

Bà Lục nhìn Kha Nguyệt thì thầm, thở dài đứng dậy, lau đi lệ nơi khóe mắt lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh. 

Kha Nguyệt cũng không biết mình ngồi như thế bao lâu, chỉ đơn thuần nhìn anh, quan sát từng hành động rất nhỏ của anh, cau mày, khóe miệng chua xót, trong lòng đau đớn, nước mắt khô đi, hai mắt sưng đỏ, cô không hề cảm thấy mệt chỉ muốn chờ đợi như vậy. 

Sáng sớm ngoài cửa, tiếng chim hót thánh thót đánh thức Kha Nguyệt đang ngủ ngồi bên giường, cô dụi hai 

mắt, nhìn người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đôi mắt liền tối lại, Kha Nguyệt ngẩng đầu liến thấy bà Lục đi vào phòng bệnh, tính đi lấy chút nước ấm. 

Dung nhan cao quý thanh lịch của bà Lục có vẻ tiền tụy lo lắng, Kha Nguyệt thả tay Lục Niên ra, đón lấy bình nước trong tay bà Lục, dịu giọng nói: 

“Mẹ, để con” 

Bà Lục yêu thương vuốt nhẹ mái tóc quăn xốc xếch của Kha Nguyệt, giống như mẹ đối với con gái, không hề ngăn cản Kha Nguyệt hiếu thảo, gật đầu, đi về phía Lục Niên. 

Kha Nguyệt cầm bình nước, quan sát Lục Niên mê man ngủ trên giường bệnh lặng lẽ ra khỏi phòng, cảm giác hỗn loạn trong lòng cô nhờ có gió nhẹ mà trở nên khoan khoái lại. 

Bên trong hành lang thoáng đãng, Kha Nguyệt liếc mắt liền thấy bóng người áo xanh cách đó không xa, quần áo dơ bẩn, ngũ quan đượm vẻ mệt mỏi. Nghe tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, Kha Nguyệt thấy được sự tiền tụy trong mắt Tần Nhi Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK