Mục lục
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thứ đó vốn dĩ đã không hợp với em mang theo chỉ tăng thêm phiền não, chẳng bằng cứ để nó lại đây, để nó tìm được chủ nhân chân chính của nó” . 

Người ở bên cạnh cô thích hợp nhất chính là Lục Niên, như vậy cần gì phải chọn lựa thứ khác, huống chỉ, Cố Minh Triệt cũng không yêu cô? Cô cần gì phải vì một người ngoài mà làm tổn thương người đàn ông mình yêu? 

Ánh mắt Lục Niên nhìn cô so với lúc nãy càng sáng hơn, khóe miệng kéo lên tạo thành đường cong vui vẻ, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng nói nhẹ nhàng sung sướng. 

“Chúng ta về nhà thôi”. “Cô gái kia rất giống Kha Nguyệt a” 

“Lần trước tôi cũng thấy cô ấy ở bệnh viện, người đàn ông bên cạnh hình như là thị trưởng của chúng ta, lần trước bị thương nên phải nằm viện” . 

Y tá đứng ở quầy tiếp tân không ngừng bàn tán, đề tài chính là Kha Nguyệt và Lục Niên vừa bỏ đi. 

“Không phải Kha Nguyệt đã kết hôn sao? Chẳng lẽ là lấy thị trường chúng ta, không thể nào?” 

“Nói không chừng chính là vậy, cô xem tuấn nam mỹ nữ xứng đôi như thế, đứng bên cạnh nhau thật đẹp đôi” 

Phía trước ghế đá không có bóng người ngồi, một đôi giày da màu đen chợt dừng lại, đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chú hộp giày, sống mũi cao thẳng hạ thấp, môi hơi mím lại, trên bàn tay to còn cầm một ly nước nóng đang bốc khói. 

Chiếc xe thể thao đi vào đại viện, từ xa, Kha Nguyệt nhìn thấy phía trước Lục gia có mấy chiếc xe ngừng lại, còn có người mang thứ gì đó từ trong xe ra đi vào Lục gia. 

Kha Nguyệt quay đầu nhìn Lục Niên, anh cũng liếc mắt nhìn cô, không nói gì cả, khóe miệng vẫn là nụ cười thản nhiên có vẻ rất hài lòng nhưng cũng chút bất đắc dĩ. Lục Niên chậm rãi lái xe vào bãi đỗ Lục gia. 

Khi Kha Nguyệt và Lục Niên đi vào nhà thì thấy những chiếc hộp giấy chất chống thật cao. Di Mai và những người giúp việc cũng bận rộn tay chân, trong tay cầm đủ các loại hộp quà tặng. Bà Lục từ trong bếp đi ra, trong tay bưng chén canh nóng hổi, vừa thấy Kha Nguyệt thì gương mặt thanh lịch của bà nở nụ cười vui sướng. 

“Tiểu Nguyệt về rồi à, mau lại đây, nhân lúc canh còn nóng mau uống đi!” 

“Nhìn con kìa, nên bồi bổ một chút, nếu không đến lúc đó lại bị thiếu dinh dưỡng đối với cả mẹ lẫn con đều không tốt.” 

Tin Kha Nguyệt mang thai chắc bà Lục đã biết, rõ ràng Lục Niên đã thông báo. Nếu không bây giờ bà Lục đã ở trong công ty chứ không ở trong bếp nấu canh cho cô. 

Lục Niên cười khẽ kéo Kha Nguyệt đến trước bàn ăn. Trước thái độ ân cần của bà Lục, Lục Niên để Kha Nguyệt ngồi xuống ghế, chủ động cầm lấy cái muỗng và chén từ tay bà Lục, cử chỉ ưu nhã giúp Kha Nguyệt múc một chén canh. 

“Nếu chưa ăn cơm trưa thì húp canh nhiều một chút, đây là món xương bò hầm thượng hạng đối với phụ nữ đang mang thai rất có ích” . 

Ánh mắt bà Lục thiết tha nhìn, Kha Nguyệt miễn cưỡng húp vào ngụm, nhưng vừa vào dạ dày thì một cảm giác khó chịu dâng lên, canh trong miệng vẫn chưa kịp nuốt vào thì đã muốn ói ra hết. . 

“Có phải em khó chịu chỗ nào không? 

Kha Nguyệt khó chịu nhíu mày, một tay che miệng, một tay đẩy cái ghế, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Phía sau là tiếng bước chân bám theo sát của Lục Niên, còn có tiếng hỏi lo lắng của anh. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK