Mẹ Cố vừa dứt lời Kha Nguyệt liền đỏ mặt
Bà tinh ý phát hiện ra điều này liền trêu chọc: “Không phải nên đổi xưng hô rồi sao, nào nào chúng ta tập làm quen trước, gọi mẹ đi nào”
Kha Nguyệt đỏ mặt :“M..Mẹ”.
Bà Cố được dỗ vui cười đến tất cả mắt:“Con gái ngoan, Con gái ngoan”
Cùng với sự bối rối của Kha Nguyệt là giọng bố Cố đằng hắng.
“Được rồi Nguyệt Nguyệt, ta biết thằng con trời đánh của ta lại gây hoạ... Chuyện đứa con gái kia, Con đừng suy nghĩ nhiều. Ta sẽ giải quyết.”
Kha Nguyệt ngạc nhiên nhìn bố CỐ, thì ra ông cũng biết:“Bác... bác sao bác lại biết?” .
Bố Cố đáp:“Ta tuy già nhưng chưa lẩm cẩm. Người như cô ta ngoài đường có đầy. Nếu Minh Triệt không đồng ý kết hôn với con, đứa con này ta cũng không cần tới. Gia tài để lại, một xu ta cũng không cho nó”.
“Không cần phải vậy đâu bác!”Kha Nguyệt lo lắng nói. Cho dù bị anh lạnh nhạt thế nào cô vẫn không bao
giờ muốn anh bị tổn thương, vì cô biết rõ người đau hơn sẽ là bản thân mình.
BỐ Cố ngả người về sau ghế nhìn cô:
“Thái độ của nó đối với con tệ thế nào ta cũng biết, ta sẽ giải quyết tất cả con cứ tập trung vào lễ đính hôn đi, chuyện này con đừng quan tâm.”
Thấy thái độ bố Cố đã quyết tuyệt như vậy Kha Nguyệt cũng không tiện nói gì nữa, cô đành lặng lẽ gật
đầu
Bố Cố vừa lòng “Được rồi tối ở lại đây ăn cơm đi.”
Kha Nguyệt bắt đắc dĩ nhìn ông “Ừm... dạ bố con nói là không nên làm phiền hai bác nhiều ạ.”
Bố Cổ phổng mũi tức giận :“Lão già đáng chết, ông ta hôm nọ bị ta cho leo cây nên tức giận đây mà, lúc nào con trở về gọi ta sang Kha gia với”.
Kha Nguyệt liền ngoan ngoãn gật đầu BỐ Cố đi rồi chỉ còn mình cô ngồi sau vườn
Kha Nguyệt nhìn vào khoảng hư không, không ngừng nghĩ ngợi, liệu đi đến bước này là sai hay đúng...
Tình yêu đúng là liều thuốc độc mà không hề có thuốc giải. Đàn bà luôn cố chấp dính vào nó, cho dù có bị thương tổn đầy mình cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Mưa rơi thấm ướt ngón tay Kha Nguyệt, ý lạnh dần dần kéo suy nghĩ cô quay về.
Cô vội đi vào trong biệt thự, quần áo đã có vài chỗ bị thấm ướt, đuôi tóc có vài giọt nước li ti đang chảy xuống.
Vừa bước vào trong nhà, ánh mắt cô đã chú ý ngay đến Cố Minh Triệt đang ngồi cao cao tại thượng ở ghế Sofa
Lúc này Kha Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy mình thật chật vật, hèn mọn, một người phàm tầm thường hoàn toàn không xứng với con người như thần tiên ngồi trên kia
Lúc này cả hai nhà Cố và Kha đều đang bận tối mũi để chuẩn bị lễ đính hôn
Trái ngược với họ thì hai nhân vật chính của chúng ta lại rất rảnh dỗi như người sắp đính hôn không phải là mình vậy
Buổi tối hôm ấy bố Cố và bố Kha ngồi với nhau quyết định sẽ mời những lãnh đạo cấp cao của thành phố A đến, muốn tiệc đính hôn của hai con mình long trọng nhất
Quả thật rất long trọng, chỉ là tiệc đính hôn mà quy mô còn to hơn cả đám cưới
Trước hôm diễn ra một ngày Cố Minh Triệt đến tìm Kha Nguyệt
“Cô thật nghị lực đấy, tôi không ngờ nhiều chuyện xảy ra như vậy mà cuối cùng cô vẫn cố chấp muốn làm bà Cố”
Kha Nguyệt chỉ cười nhẹ :“Anh quá khen rồi.”
Cố Minh Triệt không hiểu nổi, tại sao lại có người mặt dày như Kha Nguyệt được chứ
“Vậy thì cô cũng đừng trách tôi, đây là sự tử tế cuối cùng mà tôi dành cho cô”
Nói xong liền quay đi