Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Triệt, cả ánh mắt lạnh lẽo kia nữa, Kha Nguyệt liền nhíu mày, trước khi Tô Đan Đan kịp nhận ra cô đã xoay người mỉm cười: “Được rồi, lần sau đi Thụy Sĩ nói cảm ơn là được”.
“Cũng chỉ có cách đó thôi, mau đi thay lễ phục”
Tâm trạng Tô Đan Đan hết sức hưng phấn, còn Kha Nguyệt lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền trong lòng liền nặng nề. Cô không biết Cố Minh Triết làm vậy có ý gì, hay chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể, cô vĩnh viễn không hy vọng Cố Minh Triết hối hận.
Cô không cần Cố Minh Triệt hối hận, hạnh phúc bây giờ tới quá bất ngờ, khiến cô có cảm giác không yên tâm, nếu như anh ta hối hận thì sẽ khiến hạnh phúc của cô xuất hiện vết rách, còn cô sẽ hận anh ta cả đời
“Thay đồ xong chưa? Chúng ta bắt đầu từ phía bên kia đi”
Lục Niên giống như gắn thiết bị định vị trên người cô, cô vừa quay trở lại bữa tiệc, Lục Niên đang chiêu đãi khách bỗng quay đầu, trên gương mặt chậm rãi nở nụ cười hài lòng, thong thả bước về phía cô.
Kha Nguyệt dịu dàng mỉm cười, cũng ăn ý đi tới Lục Niên. Cô mặc chiếc sườn xám màu hồng đỏ, khoác chiếc áo choàng màu trắng, vừa xinh đẹp vừa lịch sự thanh tao. Dáng người cao gầy đúng chuẩn, chân mang giày cao gót giống như giai nhân từ trong tranh bước ra từ từ đi về phía tài tử của cô.
Cánh tay trắng trẻo vòng qua khuỷu tay Lục Niên, hai người đứng giữa bữa tiệc thu hút vô số ánh mắt từ các vị khách khứa, đôi kim đồng ngọc nữ, nam tài nữ mạo, trời đất tạo nên. Khi hai người đi xuyên qua các dãy bàn, tiếng ca ngợi không ngừng vang bên tai.
Chương Nghi Minh và An Viễn Nam làm phù rể đã chuẩn bị xong rượu, chỉ chờ Lục Niên đưa Kha Nguyệt tới bắt đầu kính rượu khách khứa.
“Đi, chúng ta qua bàn gia gia trước”
Lục Niên đón lấy hai ly rượu đỏ do nhân viên phục vụ mang tới, đưa cho Kha Nguyệt một ly rồi dẫn cô đi về phía bàn chủ tọa nơi có Lục Trạch Khải đang ngồi, ngoài ra còn có Tần Minh Sâm chín là trưởng bối của Lục Niên. Hai người dù ở trên quan trường hai thương trường đều dốc sức nhiệm vụ, ánh mắt sắc bén minh Kha quan sát, nhưng có vẻ ánh mắt Tần Minh Sâm không chuyên tâm lắm.
Kha Nguyệt cố tình phớt lờ đôi mắt sâu hoắm đó, nâng ly rượu, mỉm cười, cùng Lục Niên kính rượu Lục Trạch Khải.
“Tần tư lệnh, mời”
Lục Niên nhận lấy chai rượu đỏ từ tay An Viễn Nam, tự tay rót cho Tần Minh Sâm, rồi cầm lấy ly rượu của mình cùng Kha Nguyệt thái độ khiêm tốn hòa hoãn.
Tần Minh Sâm liếc dài, nhì Kha Nguyệt có vẻ lo lắng nhưng cũng không kiểu cách nhà quan, bưng ly rượu lên, trước ánh nhìn soi mói của Kha Nguyệt và Lục Niên, uống cạn một hơi xem như đủ nể mặt.
“Tần Minh Sâm tửu lượng của ông xem ra đã khá hơn trước! Haha”.
Lục Trạch Khải vui vẻ vỗ vai Tần Minh Sâm, tán dương rồi quay sang nói chuyện phiếm, Kha Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Lục Niên cười nhạt gật đầu chào, rồi kéo cô sang bàn khác.
Vết thương của Lục Niên do đạn bắn vẫn chưa khỏi hắn, cho nên không thể uống hết ly này đến ly khác, chỉ nhấp nhẹ môi, xem như có lễ, mấy bàn phía dưới, khách khứa cũng không có ý làm khó.
“Chúc hai người sớm sinh quý tử! Tôi đây xin uống cạn ly”.