“Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, nếu Lý tiểu thư đồng ý đi cùng, thì em muốn để cô ấy ngồi ở đâu? Đầu xe, đuôi xe hay là mui xe?” .
Đối mặt với đôi mắt đen ranh mãnh của Lục Niên, Kha Nguyệt chột dạ đôi môi đỏ mọng hếch lên, né tránh đôi mắt chế nhạo của anh.
“Cô ấy cũng không phải không ngồi mà!”
Anh cũng không phải cắn cái đuôi cô mãi không buông. Không nhờ cô đùa giỡn nhỏ mọn như thế, thì muốn thoát khỏi vị Lý tiểu thư thanh cao tốn không ít sức lực, đây không phải là kết quả anh muốn sao.
Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, nhưng Kha Nguyệt không có ý xuống xe.
“Không muốn ăn đồ Tây sao?”
Kha Nguyệt lắc đầu nhẹ, cười nhạt: “Không phải, nhất thời nhớ tới quán ăn trước kia mình hay đi, có chút hoài niệm lại thức ăn của ông chủ nơi đó”.
Lục Niên suy nghĩ xấu xa, mím môi, lông mi dài nhướng lên, ngón tay tay dài nhấn nút xe lại chạy tiếp,
“Không phải là ăn cơm sao? Tại sao lại đi tiếp.”
Kha Nguyệt nghi ngờ không hiểu gì cả, qua kính chiếu hậu có thể thấy được đôi mắt anh, một Lục Niên ôn nhã như gió mùa xuân ấm áp. Đạp ga, xe thể thao lại chạy như bay trên đường.
Chiếc xe Lamborghini bị ép dừng lại trước một con ngõ nhỏ, không thể đi vào tiếp. Nơi này là khu phố cổ cách không xa nội thành, kiến túc được duy trì hơn mười hai năm nay rất mộc mạc, không có nhiều trung tâm siêu thị hiện đại.
Khi hai người bước xuống xe thì hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có mấy người dừng lại len lén nhìn họ..
“Là đây sao?”
Lục Niên tiện tay đóng cửa xe, ánh mắt sáng đảo qua khu phố cổ, trong giọng nói có hoài nghi. Cũng khó trách Lục Niên cho rằng họ đến nhầm nơi, với thân phận địa vị cũng Kha Nguyệt sẽ không thể biết những nơi thế này.
Kha Nguyệt không quan tâm tới Lục Niên, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm dây bán hàng vỉa hè san sát nụ cười trên môi càng sâu. Lục Niên quay đầu nhìn thì thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên tựa đứa trẻ của cô, trong lòng dù không hiểu nhưng cũng tốt lên.
Phải biết là ở một nơi nhộn nhịp như New York tìm một chỗ có đồ ăn Trung bán như thế này là rất khó
“Đi thôi, em dẫn anh đi ăn cơm”
Kha Nguyệt cười một cái, xoay tròn, chiếc váy dài theo phong cách Bohemian tung bay từng lớp hoa văn chiếu rọi nụ cười của cô, vừa khiến người khác say mê lại xinh đẹp.
Cô sung sướng đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn Lục Niên vẫn đứng tại chỗ liền vẫy tay thúc giục:“Mau lên, hai giờ nữa, quán sẽ đóng cửa” .
Lục Niên nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của Kha Nguyệt, nỗi nghi hoặc trong lòng càng không ngừng mở rộng, nhưng gương mặt lại bình thản, gương mặt tuấn tú nở nụ cười mông lung, nhấc chân, đi theo cô vào sâu trong ngõ.
“A? Cửa mở”- Kha Nguyệt đi vòng vòng quẹo bảy tám ngã liền vào một quán ăn trong hẻm, ngữ điệu của con gái phương Đông rất được cất lên vô cùng thanh thoát, ngọt ngào
Tính gõ cửa, nhưng vừa chạm tay vào cửa liền bật ra.
Lục Niên chạy tới sau lưng, hai lông mày nhẹ chau lại, qua khe cửa có thể thấy bên trong: “Vào đi, có thể là chủ ở trong phòng
“Ù."
Một phụ nữ trung niên đang ngồi rải đầu nhìn thấy cặp nam nữ đứng trước cửa liền ngơ ngẩn, nơi này không phải quán ăn ở trung tâm thành phố, đa số khách
đây đều là khách quen mới sang đây lập nghiệp, chưa từng nhìn thấy vị khách nào có diện mạo xinh đẹp như thế.