Mục lục
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng người thướt tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Kha Nguyệt xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Niên: “Những thứ này, do La Vũ An chuẩn bị sao?” 

Lục Niên không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rãnh rỗi đi về phía cô, Kha Nguyệt phối hợp xoay người đi tới cửa liền bị anh gọi lại: “Chờ đã.” 

Hành động khó hiểu của anh khiến Kha Nguyệt kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời đúng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô. 

Ngón tay thon dài đặt vào túi, Lục Niên lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu bạch kim hình con bướm. 

Lục Niên dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó vào tóc cô, Kha Nguyệt sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu Ớt đầy hạnh phúc. 

“Lục Niên, anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?” 

Vẻ mặt ngạc nhiên của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa bước ra ngoài. 

Kha Nguyệt nhìn chằm chằm theo Lục Niên, trong lòng dâng lên niềm cảm kích. Là Lục Niên đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập trong tình thường, kiêu ngạo về bản thân đến mức quên mất quá khứ mình đã từng tự ti về bản thân như thế nào 

Nắng chiếu lên vai anh, bộ đồ tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc, vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường. 

Rõ ràng xa lâu khó lâu nhưng giữa họ lại có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đất nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ. 

Kha Nguyệt chậm rãi kéo khóe môi hồng nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu hòa. 

Lấy anh, có lẽ sẽ hạnh phúc. 

“Kha Nguyệt, nếu hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh.” 

Kha Nguyệt ngồi trong xe, nghe Lục Niên nói như thế cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy Lục Niên nghiêm túc lái xe. 

La Vũ An đi làm để lại xe cho hai người, có lẽ đã tính đến chuyện họ đi ra ngoài. Kha Nguyệt cũng không rõ Lục Niên tính làm gì tiếp, dù hiếu kì, nhưng hai người đã 

chung, cô cũng an tâm rằng Lục Niên không đến nỗi đem bán cô kiếm tiền đi? 

“Đến lúc này, em vẫn chưa phát hiện bất cứ hành động nào của anh khiến em không vui”. 

Kha Nguyệt thành thật đáp, giọng nói nhẹ nhàng yên tâm, đối với Lục Niên không còn thiếu tin tưởng như ban đầu. 

Một bàn tay bao phủ lên mu bàn tay cô, Kha Nguyệt nhìn về phía Lục Niên, anh không nhìn cô, chỉ bình tĩnh lái xe. 

“Anh hi vọng em sẽ hài lòng với anh cả đời này” 

Cả đời này? Một thời hạn xa vời, Cố Minh Triệt không làm được, Lục Niên có thể, khi anh lái xe, nói ra ba chữ này Mẫn Nhu cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào, giống như 

thông qua ba chữ này Lục Niên cho cô hứa hẹn cả đời: "Cả đời, một người, và đó là cô." 

“Nếu anh đồng ý...” 

Cô vẫn chưa nói hết, giọng nói êm ái quanh quẩn trong xe, nhưng rất nhanh liền biến mất nhưng anh hiểu. 

Bàn tay đặt trên mu bàn tay siết chặt, tưởng như không muốn buông ra, Kha Nguyệt cười một tiếng, ánh mắt sáng như sao, đan chặt đôi tay của cô và anh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK