Tôi khó hiểu, hoảng loạn, cảm giác như có một âm mưu to lớn đang kéo tôi vào, tôi bị ép phải đón nhận nó mà không hề biết trong đó có gì, tự biến bản thân mình thành một con cờ.
Tôi nhanh chóng chạy tới bệnh viện kia, theo trí nhớ mà tìm đường tới phòng chẩn đoán, phía sau bàn là một bác sĩ nam mặc áo choàng trắng đang ngồi xem một tấm phim. Người đó nghĩ tôi là y tá nên sai tôi đi làm mấy việc gì gì đó, tôi không đáp lại khiến người đó cau mày, đưa mắt nhìn xuyên qua mắt kính dày cộp nhìn thấy tôi đang bước từng bước đến đến trước mặt người đó. Bàn tay người đó buông ra, những tấm phim loạt xoạt rơi xuống chân, lắp bắp gọi cô Trình.
Nếu không phải chột dạ thì chắc chắn sẽ không có biểu hiện này.
Đúng là người này đã bị Trương Thành Nam mua rồi.
Tôi không cười đi đến trước bàn, cách ông ta một khoảng, đưa tay nắm lấy bảng tên trên ngực, tôi liếc một cái cười khỉnh: "Thì ra là bác sĩ Mã, làm phiền ông rồi, rất vui được gặp lại."
Ông ta mở miệng là câu nói muôn thuở của các bác sĩ, hỏi tôi khó chịu chỗ nào.
Tôi thả tay ra khỏi bảng tên của ông ta, tỏ ra không có việc gì xoa xoa ngón tay: "Đâu chỉ không thoải mái mà còn rất thắc mắc nữa cơ, kính mong bác sĩ đây giải thích giúp tôi."
Ông ta ngậm chặt miệng không nói chuyện, tôi cảm thấy ông ta lúc này rất hồi hộp và do dự, tôi híp mắt cười khiêu khích nói sát tại ông ta: "Hình ảnh mang thai của tôi, bác sĩ Mã không thấy hay là giả câm giả điếc."
Mắt ông ta mở lớn rồi lại như không có gì mà nhìn qua bụng tôi, giả ngu mà đáp: "Có chuyện thế à?"
"Chà chà, bác sĩ Mã trước khi học y đã học diễn xuất trước rồi ấy nhỉ, ông diễn còn tốt hơn tôi nữa."
Tôi không báo trước mà vỗ tay vào ngực ông ta: "Bác sĩ Mã ngày ngày cứu người bệnh có lẽ thấy nhiều hình ảnh nửa sống nửa chết, thế bác sĩ ngại mình sống lâu hay là sợ túi lép giết người vì tiền?"
Tôi vu oan giá họa cho ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ không nhịn nổi, gương mặt ông ta xấu đi, một lúc sau mới đẩy gọng kính nói: "Cô Trình, cô cần gì làm khó tôi như thế. Ông chủ Trương ở Đông Bắc là người như nào, kẻ thường dân như tôi sao dám chống lại anh ta, đừng nói có tôi bảo vệ bát cơm của mình, khắp cái bệnh viện này không ai dám làm lơ anh ta sao!"
Lời này có lý phết, tôi cố tình ép người xuống, ông ta theo bản năng mà lùi ra sau thế nhưng lại bị lưng ghế cản lại nên không lùi được nữa đành phải dừng ngay lại. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
"Bác sĩ Mã cố ý che giấu sự thật, biết bệnh lại không báo, tôi là người thường còn có thể đập nát bát cơm của ông đấy! Đừng nói tôi ở cạnh Trương Thành Nam nên ông không dám nói gì, giờ anh ta có ở trước mặt thì tôi thì không biết ai phải nhường ai đâu. Trừ khi ông nói rõ kết quả bệnh án cho tôi, trừ mang thai ra thì tôi còn có gì không biết!"
Mắt ông ta đảo đều hơn rang lạc, không nói gì.
Tôi cười gắn: "Ông đúng là không ngoan chút nào, ông nghĩ tôi chỉ là dân thường mà có thể ở bên cạnh anh ta? Đông Bắc này không chỉ mình anh ta làm chủ. Sao ông không thử đoán xem, lần sau anh ta cần dùng đến ông thì ông nắm chắc bao phần ông còn ngồi ấm mông ở nơi này?"
Tôi đưa tay kéo cổ áo ông ta tiếp tục ép sát: "Tôi chỉ hỏi ông, anh ta biết những gì?"
Bác sĩ Mã liếm liếm môi, do dự nói: "Tạm thời chưa rõ, nhưng mà cố Trình tìm tới tôi thì chắc trong lòng đã biết rõ rồi. Ba tháng cuối, vỡ nước ối, thế thì kết quả đã biết hết rồi."
Tôi cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, hành lang không một tiếng động, tôi nhỏ giọng cảnh báo ông ta: "Bất cứ khi nào, chỉ cần anh ta mang tôi tới thì ông phải nhớ rõ rằng, đứa bé này với anh ta không có quan hệ gì hết"
Tôi không muốn nghe ông ta xạo quần gì thêm, chặn lời ông ta: "Làm giả báo cáo có lẽ bác sĩ Mã làm không dưới một lần, làm thêm lần nữa cũng không việc gì đâu nhỉ?"
Ông ta không hiểu rõ lời tôi chỉ cảm thấy là tôi đang ép buộc ra lệnh vô lý cho ông ta, ông ta há miệng định phản bác tôi, tôi giơ tay lên ngăn lại, cười xởi lởi nói: "Giữ nhà bằng miệng, trên đời này muốn tìm nơi đặt chân cũng không dễ dàng, bác sĩ Mã kiêng kị Trương Thành Nam tàn ác, thể ông đã từng thử qua sự tàn nhẫn của phụ nữ chưa?"
Xương cằm giật giật, lông mày cũng dựng đứng hết cả lên, sao lại không sợ? Đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, ai lại không phải trụ cột của gia đình? Ra ngoài xã hội tự lo cho bản thân còn không xong sao có thể đối đầu với mấy cái tranh chấp cấp cao này chứ?
Ông ta mím môi chặt đôi môi dày của mình, hỏi tôi muốn ông ta làm gì.
Tôi thích thú nghịch vòng cổ hồng ngọc trên cổ, giọng nói đầy ẩn ý: "Bác sĩ Mã là người thông minh không cần tôi phải dạy ông làm như nào đâu. Cái thai này của tôi không dính dáng gì đến anh ta hết cả, tôi chỉ đề phòng anh ta lừa tôi thôi, ông cứ nói thật đừng đùa với lửa kẻo có ngày chết cháy đấy."
Tôi muốn chừa lại đường lui cho mình nên híp mắt hỏi ông ta hiểu rõ ý của tôi chưa.
Ông ta run rẩy lấy kinh mắt trên sống mũi xuống, lau mắt kính mờ mờ, vừa lau vừa suy nghĩ một lúc rồi run rẩy nói nhỏ: "Cô Trình à, ông chủ Trương...
"Tôi ở gần anh ta. Ông cứ thử làm trái ý tôi xem, xem tôi khiến ông phải ăn trái đắng như nào!"
Tôi nói xong thì thu tay lại hung hằng đẩy ông ta khiến cho cả cái ghế cũng trượt một đường dài va phải chậu nước. Dung dịch khử độc trong chậu nước bắn tung tóe lên, mùi thuốc nồng nặc bốc lên xộc vào mũi. Tôi che miệng cố kìm nén cảm giác buồn nôn chạy ra khỏi phòng làm việc đúng lúc bước qua ngã rẽ thì gặp phải Tiến Bình, anh ta dẫn theo hai tên đàn em đi rất nhanh, vừa đi vừa nói gì đó không để ý tới tôi, tôi ngừng nôn mửa nhanh chóng núp ở cửa cầu thang tối thui, cho tới khi anh ta vào phòng chẩn đoán tôi mới im hơi lặng tiếng ghé vào.
Cửa đóng chặt, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tôi thấy Tiến Bình cầm một túi nước đá bên trong có một ống dài nhỏ bằng một ngón tay, bên trong nó là máu tươi đưa cho bác sĩ Mã, ông ta ung dung nhận lấy. Nhìn thế chắc chắn là đã chuẩn bị hết rồi, nhìn khẩu hình của Tiến Bình thì anh ta nói là ông chủ Trương đưa.
Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng, tiếng sét đánh cứ ùn ùn kéo tới làm tôi choáng váng suýt nữa mất trọng tâm mà ngã vào tường phía sau.
Tay sai của Trương Thành Nam làm việc rất nhanh, giờ đã bắt đầu làm giám định rồi, anh ta luôn luôn khôn khéo như thế, chuyện trong lòng anh ta chắc chắn phải tới chín mươi phần trăm. Tôi là kẻ không được thông minh lắm cũng biết được là thật giả như nào, bên nào chiếm nhiều hơn.
Tôi không biết mình rời khỏi bệnh viện như nào, cả người hít thở khó khăn chậm chạp, rất nhanh thôi sẽ ngã quỵ, tôi biết, đời này sống hay chết cũng phải có một lời giải thích.
Mấy ngày nay, anh Hiền bận rộn không ngừng, Văn Nhật Hạ bị bệnh nặng, Quan Lập Thành vào tỉnh ủy, Thẩm Quốc Minh cũng bắt đầu ra tay, tranh giành cấu xé lẫn nhau không hề nhân nhượng, mà viện Kiểm sát lại tìm được hồ sơ mã hóa liên quan tới Trương Thành Nam ở tỉnh Hà Bắc, anh Hiền gần như không thể rời khỏi nghe được thông tin anh sẽ không bao giờ bỏ qua, luôn luôn là người đánh phủ đầu trước giành thắng lợi. Một trận đấu này ảnh hưởng tới cả hai bên, cuộc chiến đẫm máu đang yên lặng mở màn.
Lỗ Mạn sau khi bị đưa đến khu đèn đỏ cũng biệt tích im tiếng, chức vụ của Trương Thành Nam đủ để mọi hành động của cô ta luôn được quan sát, ngay cả khách khứa, ông chủ, gái ngành cùng làm cũng tò mò về cô ta, hơn nữa Tiến Bình 'chăm sóc cuộc sống Lỗ Mạn cực kì 'sung sướng. Mấy ngày thôi mà phòng cô ta đã có hàng chục bao cao su, trong đó có không ít bao là của kẻ thù Trương Thành Nam, bọn họ có lòng tới giúp anh ta 'buôn may bán đắt' trút giận lên cái bộ công cộng này. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Có một hôm cô ta không chịu nổi nữa, trần truồng cầu xin ông chủ đưa tin cho Trương Thành Nam, mà ông chủ cũng không dám thờ ơ, cũng đã là bà chủ vài năm đành đồng ý, thế nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển không có hồi âm. Trương Thành Nam đi một chuyến tới Cát Lâm, ở đó một ngày một đêm không quan tâm chút nào tới Lỗ Mạn.
Rồi sau đó Tiến Bình đoán tâm lý anh ta rồi hồi âm lại, Lỗ Mạn là gái ở khu đèn đỏ, cô ta không liên quan tới bất kỳ ai cả. Ông chủ thông minh lại tăng lượng tiếp khách, cứ theo đà này thì không tới một tháng Lỗ Mạn không bị mất một tầng da là không thể nào.
Qua vài lần thông tin này nọ kia thì tôi biết được tin này.
Ngay lúc ấy tôi vui cực kỳ, vui vì chưa kịp đem lòng yêu thương với tên đàn ông vô tình khốn nạn như này. Thói đời Đông Bắc gian khổ, sóng gió giữa hai thế lực trắng đen chỉ cần vô ý một chút là thịt nát xương tan. Có lẽ những thứ tôi tiếp xúc giá trị rất cao, thế nhưng dưới danh nghĩa phóng đãng, chơi bời kia chỉ là những trái tim khát khao quyền lực.
Lỗ Mạn bị đá, Tưởng Lan lên hương, lắc người một phát đã bay đến cạnh Trương Thành Nam làm một con chó cái, tôi từng gặp cô ta một lần ở thẩm mỹ viện, tôi định giả vờ coi như không biết cô ta thế mà cô ta còn chủ động làm quen với tôi, còn không hề giả vờ này nọ. Cách làm của cô ta khiến tôi thấy khâm phục, Lỗ Mạn không lừa tôi, giả lợn ăn thịt hổ là loại người khó đối phó nhất.
Nếu cô ta đã gọi tôi thì tôi cần gì phải sợ, tôi cười gian trá nói: "Cô Tương, trò chơi mượn dao giết người của cô chơi đẹp mắt lắm. Tôi không ngờ Trình Bảo Ái tôi cũng có lúc nhìn không thấy."
Cô ta vẻ mặt thản nhiên, đoạn trang lão luyện, không thấy vẻ mặt nhu nhược đáng thương hôm mà cô ta năn nỉ người hôm đó: "Cô Trình, làm mọi thứ để có được cái mình muốn, người bình thường còn rõ điều đó, tôi và cô là người có thân phận như nào, sống trong hoàn cảnh như này thì càng chơi thành thạo hơn, không phải sao? Chúng ta ai cũng không thua thiệt gì, ai cũng có lợi cả, diệt được đối thủ thì tôi sẽ thoải mái không lo nghĩ, cô cũng nên quan tâm Kiểm sát trưởng Thẩm là được rồi. Tôi là người như nào, trên bàn cờ này ai là bạn ai là thù, chúng ta không ai biết được."
Tôi hứng thú nhìn cô ta chăm chú, cô ta không đẹp bằng Lỗ Mạn, Tổ Tông chọn phụ nữ thường mười dặm tuyển một, toàn con hàng xuất sắc, Tưởng Lan có thể khiến cho Trương Thành Nam mềm lòng xót thương, còn cả vú lấp miệng em chèn ép LỖ Mạn, cô ta lật mặt nhanh như thế chỉ sợ không phải là người đơn giản.
Nếu là Tổ Tông, tôi sẽ thấy trên giường cô ta rất tốt, còn với Trương Thành Nam, anh ta sẽ không cho là vậy.
"Cô Tưởng, tôi không thể không hỏi cô một câu trong quy tắc trò chơi của cô. Địch thủ của cô, là tôi à?"
Tưởng Lan sửa sang lại quần áo, thờ ơ đáp: "Sao cô Trình lại nghĩ thế?"
Tôi cười không nói, lúc sau cô ta chủ động lên tiếng: "Coi như là thế đi."
Tôi gật đầu: "Cũng được, thực lực là thứ cuối cùng, chúng ta cứ cùng nhau đặt toàn bộ tinh thần chiến đấu thôi."
Tôi với cô ta một người nam, một người bắc, dưới ánh đèn neon ở hành lang mà lướt qua vai nhau. Dù ngoài kia người ta phán xét Tưởng Lan và Lỗ Mạn như nào thì sự thật trước mắt chỉ có một, Lỗ Mạn đã thua dưới tay Tưởng Lan, cùng tôi tay trong tay làm chiến hữu chung thuyền, chưa nói tới chuyện ghen ghét đẩy lùi về phía sau những thị phi ân oán, chúng tôi hai người đi theo hai người đàn ông là đối thủ của nhau, đương nhiên không có cách nào duy trì hòa bình.
Việc quan trọng bây giờ là tìm ra bố của đứa trẻ trong bụng tôi.
Tổ Tông mãi không về, tôi đợi không kịp cũng không thể chờ nữa, tôi gọi điện cho Hai Sói, kể toàn bộ cho anh ta, bên đầu kia yên lặng mấy phút, đợi thời gian dài trong im lặng tôi không nhịn được mà nín thở. Nói thật thì tôi rất sợ Hai Sói, anh ta có một đôi mắt ưng, là người có mắt nhìn người rất tốt bên cạnh Tổ Tông, nhìn thấu đúng sai, nói dối hoàn hảo che giấu kỹ càng tới đâu cũng không lừa được anh ta.
Hai Sói không nói lời nào tắt máy luôn.
Anh ta chưa trả lời rõ cho tôi biết nhưng tôi hiểu anh ta đang báo cáo với Tổ Tông việc tôi mang thai, anh ta không thể không bảo việc lớn như này được.
Đứa bé này tới đây khiến tôi thấy tình hình trở nên phức tạp hơn rất nhiều, tôi đã có dự đoán Trương Thành Nam sẽ công bố chuyện này, khiến tôi trở thành trò cười.
Chỉ có bảo mẫu nhảy dựng lên hưng phấn sung sướng: "Cô Trình, đây là chuyện cực kì đáng mừng, ông Thẩm kết hôn với bà Thẩm lâu như thế mà chưa thể mang thai con nối dõi, nếu cô sinh ra đứa bé này, chắc chắn sẽ có chỗ đứng vững chắc trong nhà này."
Đây là chuyện vui tới mức đó cơ à. Tôi run rẩy vuốt ve bụng mình, sự cực đoan chiếm lấy lồng ngực tôi, lục phủ ngũ tạng đau đớn, giờ này tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, tôi quyết nhắm mắt làm bừa nhưng mà khi đứa trẻ này tới thật thì tôi lại sợ hãi.
Tôi sợ hãi luống cuống rằng rất cuộc đứa bé trong bụng tôi là con ai?
Sai lầm chí mạng như thế này sao tôi lại có thể phạm phải? Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Tôi không thể cãi được, trong những ngày tháng ở cạnh Trương Thành Nam, anh ta in dấu trong tôi rất sâu sắc khó có thể phai mờ, nhưng cũng không thể khinh thường, tôi như là một thói quen, quen anh ta chiếm hữu biến mình thành của riêng, quen khi tôi gặp nạn anh ta lại xuất hiện, quen bị anh ta đùa bỡn, quen hư tình giả ý và lợi dụng.
Kể cả việc làm tình, khi anh ta hung hăng bắn tinh vào sâu bên trong tôi, tôi cũng mặc kệ để nó ở trong người khiến nó mọc rễ nảy mầm.
Tôi sai rồi sao.
Sự nhạy bén khi đặt cược trên ván bài kia là hai việc khác nhau, sai sót kia có thể sửa.
Sai một lần không chết ai.
Thế nhưng nói đi nói lại cũng là do tôi biết rõ vẫn có phạm phải.
Tôi càng nghĩ càng ảo não, khủng hoảng, tôi nhìn chằm chằm bảo mẫu đưa bát canh một lúc lâu mới run rẩy nhận lấy. Tôi không cảm giác gì mà cứ uống canh, mùi vị bát canh tự động biến thành mùi vị trên người của Trương Thành Nam, tôi thấy khó ở không chịu nổi, cắn răng ném mạnh bát canh xuống dưới chân dùng sức dẫm đạp. Thịt gà trắng bóc dưới lực chân mà nát bét tung tóe.
Bảo mẫu nhìn thấy sợ không dám làm gì, chỉ biết đứng nhìn tôi chằm chằm rồi nhanh chóng cúi xuống dọn dẹp.
Tôi siết chặt ga trải giường, tôi biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì, chỉ cần qua ải này, cửa ải khó khăn nhất, ba tháng cuối, nếu là của Tổ Tông thì đẻ, còn không phải thì làm sao chạy trốn đây? Đi sai nửa bước thôi, tôi sẽ chết không có chỗ chôn.
Tôi đuổi bảo mẫu ra ngoài, cả người chui vào giữa giường mơ màng chìm vào giấc ngủ say. Một giờ sáng