Đó là khoảnh khắc tĩnh lặng phía xa xa ven hồ phía nam Nam Sơn.
Tôi đã có một giấc mơ kinh hoàng.
Trong mơ, Thanh Tân bao la tuyết trắng, tràn đầy ngọn đồi lá thông, hoa hòe nở đầy trong sân, sâu trong những cánh hoa hòe đang tàn lụi, là một gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ với tôi.
Khôi ngô, nghiêm túc, lẫm liệt.
Anh ta mặc một bộ đồng phục đen uy nghiêm, vành mũ được khắc hình quốc huy lấp lánh rực rỡ, anh ta đón lấy tôi, nhưng không nói lời nào, biển thành một ngọn lửa, nuốt lấy tôi.
Tôi cảm thấy khát đến mức không thể chịu được, giống như có vô số móng vuốt sắc nhọn siết lấy cổ tôi, biến thành những con sâu nhỏ bé lúc nhúc, chui vào lục phủ ngũ tạng, gan, ruột, xương sườn tôi. Nó cắn xé tôi, dày vò tôi, đập tan bức bình phong che chở tôi, ép tôi khóc nức nở nghẹn ngào.Trong mơ tôi bất lực rên rỉ, dường như rất chân thực, cả người ướt đẫm, cuộn chặt lại, tôi định tránh né cái gì đó, để cứu lấy hơi thở khó khăn của tôi.
Khi tôi chuẩn bị tan biến trong cái nóng cực độ, giống như sa mạc đã lâu không thấy cơn mưa, rêu mọc trên sa mạc Gobi nơi những bãi cát vàng đang hoành hành, vuốt ve qua từng tấc da của tôi, từng lỗ chân lông, tôi tham lam mút lấy ngón tay đang chạm trên môi tôi, nó không ngọt, thậm chí còn mang mùi thuốc lá.
Tôi mở mắt ra, giữa chiếc giường cùng trần nhà màu xanh da trời, có khuôn mặt trong mơ của tôi, đường nét nghiêm nghị, góc cạnh rõ ràng, vừa đúng là bộ đồng phục thẳng tắp, ánh sáng chói lóa khiến mọi thứ khiếp sợ, nhắc nhở tôi, tôi đang ở đâu.
Tôi nhận ra người đàn ông đang ở trên người tôi là Tổ Tông, trong nháy mắt sự uể oải hoàn toàn biến mất, tôi hoảng hốt bật dậy, tránh khỏi sự trói buộc của chiếc chăn bằng gấm, vô thức che lấy bộ ngực trần trụi.
Tôi nuốt miếng nước bọt đang đọng trong cổ họng, cổ nặn ra một nụ cười: “Nghe bảo vệ nói, anh sẽ chủ trì cuộc họp cả ngày. Em nghĩ anh sẽ ngủ lại ở văn phòng, nên không chờ anh.”
Bàn tay của Tổ Tông đang cởi nút áo của tôi cứng lại giữa không trung, đôi mắt mệt mỏi có vài tia máu đỏ tươi đang xao động của anh ta, bị tôi dội một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
Anh ta im lặng chăm chú nhìn tôi, khuỷu tay đang vắt chiếc váy màu hồng cánh sen của tôi, tôi chợtnhận ra anh ta đang thay quần áo cho tôi, nụ cười miễn cưỡng chợt tắt, vô thức buông cánh tay có chút mâu thuẫn xuống.
Vẻ mặt anh ta trầm xuống, tiếng thở dài của anh ta rơi vào màn đêm vô tận, giống như một cuốn sách đã bị bỏ từ lâu, bị lãng quên theo năm tháng trong đống sách hoang.
Anh ta muốn cho tôi xem bao nhiêu bức thư tay cũ kỹ u sầu như vậy, muốn nói với tôi bao nhiêu trăn trở cô đơn, cuối cùng dưới sự hời hợt của tôi, lại nuốt hết tất cả vào trong.
Khuôn mặt anh ta được che giấu trong ánh sáng mờ mịt hư vô, không cười, không giận, tất cả rất mơ hồ gấp gáp, anh ta không nói lời nào, kéo góc chăn lên vai tôi, một giây trước khi anh muốn rời đi, tôi hét to Hạo Hiên, rồi nhào qua ôm lấy anh ta, vùi đầu vào bộ ngực nóng bỏng cường tráng của anh. “Cho em chút thời gian để thích ứng. sống lưng Tổ Tông hơi ngưng lại, anh ta không ôm lại tôi, hai cánh tay rũ xuống mép giường, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Em thực sự tự nguyện sao?"
Tôi ngẩn ra.
Anh ta hơi giễu cợt cười: "Có phải anh đã quá cổ chấp, không hiểu rõ tình hình thực tế. Anh ép em ở lại khiến em không vui."
Tôi dán chặt vào ngực anh ta, nơi được bọc trong một bộ đồng phục vừa dày vừa nặng và áo sơ mi, nóng bỏng như lò thiêu, tôi không nói lời nào, cũng không thể nói được gì.Tôi không tự nguyện.
Thẩm Quốc Minh hung hăng xông tới, phía sau là vách núi rất sâu, lòng như lửa đốt, tôi nhìn phía trước, bản thân thì lùi về phía sau, lùi tiếp thì sẽ chết không còn xương, trở thành của riêng của ông ta, con cờ của ông ta, cũng không khác gì cái chết.
Tôi muốn sống.
Dù cuộc đời bất công, tăm tối, hỗn loạn, xấu xa.
Dù viên ngọc bị đốt cháy, cũng không phải cái chết yên ổn.
Tôi cũng muốn làm chủ số phận mình, tôi không cho phép bất cứ ai quyết định vui buồn của mình.
Tôi và Tổ Tông giống như hai bánh xe, đã từng xứng đôi vừa lửa như vậy, thanh sắc khuyển mã, tôi hiến dâng tất cả, tôi liều mạng muốn chiếm lấy cuộc đời còn lại của anh ta.
Vết sẹo của anh ta khắc vào xương máu của tôi.
Tôi lấy lòng anh, thành công sống trong dáng vẻ không phải của tôi. Anh ta sẽ ở lại trong cuộc đời tôi cho đến chết, tôi có thể nhớ anh ta, nhưng tôi sẽ không lặp lại điều đó lần nữa.
Tôi vẫn sẽ kính trọng anh ta, ngưỡng mộ anh ta như trước, tôi không thể quên được những năm tháng yêu đến si mê điên dại trước kia.
Tôi không muốn lừa dối nữa. Thật dài đẳng đẳng.
Tổ Tông mệt mỏi, anh ta nhét tay tôi lại vào trongchăn, hòm trần tôi, anh ta không nói lời nào chỉ tắt đèn đầu giường
Tôi thức đến tận sáng
Phòng sạch bên cạnh cũng sột soạt suốt đêm. Tôi bị đánh thức bởi tiếng mưa tí tách lúc chín giờ ngày hôm sau,
Vừa mơ vô thức ngủ một tiếng.
Tồi trở mình xuống giường, lúc đẩy cửa kính ra, một bóng người thoáng qua khiến tôi giật mình, tôi vô thức hết lên người đó liền dừng lại ở chiếc ghế mấy cách đó ba mền Cô Trình
Tôi cau mày, nhanh chóng đưa tay ra sau đóng cửa kính lại, rồi kéo rèm lại, kéo ống tay áo Văn Ba ấn vào góc tường "Anh quá liều lĩnh rồi, tình hình bây giờ không như xưa nữa, Thầm Hạo Hiện đã cảnh cáo ba anh ấy chuyện cười người bốn bức tường cao đều là camera và hàng rào điện, chỉ cần hơi bất cần là có thể lộ hành tung anh muốn chết sao?"
Văn Ba kh người lại cũng không ngẩng đầu lên nói: Tôi không hiểu, anh Nam ở 1902 nước sôi lửa bỏng, sao cô lại ở đây quấy nhiễu Thẩm Hạo Hiền? Anh ta là loại người thế nào chứ, ngay cả bày mưu tính kế giết ba anh ta cũng dám làm, cô dâng dễ vào miệng con, ăn thì dễ nhổ ra mới khó. Nếu vì muốn giúp anh Nam, hơn một ngàn tên tay sai mất cả chì lẫn chài, còn chưa đủ uy hiếp cảnh báo sao?"
Tôi buông anh ta ra: "Chắc chắn không đủ. Tưởng Lan phản bội Trịnh Mạc Lâm, sau khi nằm được một chút nội tình của Trương Thành Nam ở Cát Lâm, anhta dùng việc công để báo thù riêng, bố trí mấy chục ngàn cảnh sát là vì anh ta muốn bắn lén để trút giận, một cái cắm thẳng ở tim 1902. Trương Thành Nam kiếm sống ở Ma Cao, nơi này thay đổi khôn lường, một người gặp tai họa, cả gia đình không ai được tha. Chiến dịch lấy ít địch nhiều không thể áp dụng. Một khi 1902 sụp đổ, hai tỉnh Đông Bắc và Hà Bắc chộp lấy thời cơ tập kích bất ngờ, lúc đó tay sai của anh là máy móc sắt thép sao? Mất cả chì lẫn chài."
Tôi hừ lạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ đầu anh ta: "Suy nghĩ này, tốt nhất anh nên bỏ đi. Toàn quân 1902 sụp đổ, cờ hiệu bị phá hủy, không còn chút vốn liếng nào, Trương Thành Nam có thể duy trì yên ổn được mấy ngày? Đến bây giờ cảnh sát vẫn kiêng nể không phải vì thanh thế của anh ấy ở Ma Cao sao, anh chỉ nhìn trước mắt, không để ý tới lâu dài, anh ấy dựa vào việc đi ngược dòng mới có thể bình yên vô sự trước lưới pháp luật." "Vì vậy cô muốn mượn tay Thẩm Hạo Hiên, chủ mưu phía sau ngăn cản Thẩm Quốc Minh, cô quay lại vị trí tình nhân của anh ta, Thẩm Quốc Minh là một trong chín thường vụ trung ương, bao nhiều danh tiếng tốt đẹp của ông ta vì tin đồn cướp người phụ nữ của con trai đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Cô chọn kế ly gián, đem ngọn lửa chiến tranh từ 1902 chuyển thành ba con tàn sát. Nhưng cô có nghĩ đến, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô chưa chắc đã chịu bỏ qua sự an nguy của Thẩm Hạo Hiên. Hơn nữa anh Nam cũng không muốn hy sinh cô để đổi lấy sự nghỉ ngơi tạm thời. Thêm nữa, nếu chúng ta thực sự mắc bẫy, hai tỉnh phía bắc sẽ bỏ qua sao?"Tôi nhìn những con chim bồ câu đồng bào th mặt hồ phía xa, chúng tự do và thành thiên nổi chiều mưa vẫn đang lất phất: " nhất giúp được Trường Thành Nam chuyển bại thành thẳng xe Độ ca mắc tội phạm trốn trại mới trì hoàn được chính vốn không biết, tham vọng đợi thời trở lại trong đầu anh ấy mãnh liệt mức nào đầu. Anh ấy không muốn thoi thóp chật vật sống lây lất, đã tâm của anh ấy luôn hừng hực. Lúc mới tới Ma Cao, đêm nào anh ấy cũng không ngủ được, đỉnh kim tự tháp bị đồ, anh ấy luôn bị coi là kẻ thù đáng khinh thường của bạn tạo anh ấy khổ không thể tả.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc dài phía sau "Miếng xương sợ của anh ấy, rất lồi, nên anh ấy luôn chải ngược, để che đi khuôn mặt hổ báo. Anh ấy lớn làm rất lo s nho nhà giống thư sinh, càng giống như người vừa mới thoát khỏi bệnh nặng, tôi nhớ lần đầu tôi cần anh ấy, tôi không tin anh ấy là Trương Thành Nam nguời đã uy hiếp ba tỉnh Đông Bắc. Anh tin không "
Văn Ba ngày người, nhiều cảm xúc đam xem đồng thời xuất hiện nói: "Cả thiên hạ chỉ có cô là người ph nữ hiểu anh ấy nhất
Tôi cần môi: "Không, tôi là người phụ nữ tham làm nhất. Lỗ Minh Nguyệt thích anh ấy cho sự nào nhiệt, thích cái gọi là tình yêu, Trần Trang lại coi Trương Thành Nam như tín ngưỡng, coi là người điều ông có một không hai trên thế giới này. Cô ta không quan tâm mọi thứ, cô ta chỉ cần một loại an ủi một vài đàn ông này là của cô ta, có một nửa của anh ấy là đủ rồi. Còn tôi, tôi muốn từng hơi thở của anh ấy điều là của tôi."Văn Ba không lên tiếng, tôi hất cắm ý bảo anh ta leo tường: "Tôi và Thẩm Hạo Hiên, anh dặn tay sai có thể đi vào ra của 1902 lừa gạt anh ta trước."
Tôi ngồi ở bàn trang điểm thay quần áo trước, lúc cô giúp việc vào phòng đưa canh nóng, tôi bảo cô ta đỡ tôi xuống tầng, cô giúp việc nói với tôi Tổ Tổng vẫn đang ở phòng sách để phê chuẩn văn kiện, vẫn chưa ăn sáng, hỏi tôi có muốn tự mình đưa đồ không.
Tôi suy nghĩ một hồi, tối qua tôi và Tổ Tổng tạm biệt cũng không vui vẻ lắm, hai bên đều có khoảng cách, lúc này tôi tùy tiện xông lên, không chừng lại phản tác dụng.
Tôi đẩy cô ta ra một chút: "Anh ấy nhịn một đêm, hỏa khí lớn, lấy cháo và mấy đĩa thức ăn khai vị, đừng lấy đồ ăn mặn nhiều dầu mỡ anh ấy không thích ngửi đâu."
Cô giúp việc nghe ra ý tôi liền lên tiếng đáp lại, rồi chạy thẳng vào phòng bếp.
Tôi cầm một cái bát con bằng sứ màu tím, nằm lên chiếc ghế dài trong sân rồi cho cá ăn, mưa trong sân càng lúc càng dày đặc, rơi lên viên cẩm thạch màu xanh thẫm, ép vỡ chuối tây, một dòng nước nhỏ yếu chảy từ khe hở của viên gạch ngói, róc rách tung tóe, giống như bông hoa màu trắng nở rộ.
Tôi đưa tay ra đón lấy giọt mưa, lúc này cửa phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tại, cô giúp việc vội vàng đáp lại, chạy ra mở cửa, mời một người đàn ông trung niên hơi lạ mặt đi vào.
Người đàn ông không ngờ sẽ gặp tôi, bước chân ông ta hơi do dự, dừng ở chỗ bình phong bằng gỗ lim:"Cô Trình."
Tôi xuyên qua cửa kính ngay gần đẩy quan sát ông ta: "Ông là?" “Trợ lý đặc biệt của giám đốc Thẩm. Ban đầu giữ chức ở viện kiểm sát thành phố, về sau giám đốc Thẩm được điều đến nhận chức viện kiểm sát tỉnh. nên cũng dẫn tôi theo qua đó."
Tôi cầm một năm thức ăn cho cá ném vào bình thủy tinh, nhìn mấy con cá vàng màu sắc rực rỡ tranh cướp nhau, tế nhị nói: "Là cấp dưới bầu bạn bao năm của Thẩm Hạo Hiên, có thể ra vào nhà riêng của anh ấy, có lẽ anh ấy rất coi trọng ông."
Người đàn ông giọng khiêm tốn, nịnh bợ cúi người: "Giám đốc Thẩm không chê tôi ngay thẳng ngu xuẩn, mấy năm này còn vô cùng cất nhắc tôi."
Tôi cụt hứng nâng cằm, hoa pyrostegia venusta rơi lên mái hiên cửa sổ, không khỏi bị gió thổi, bay lộn xộn trên mặt nước gợn sóng, làm những con cá hoảng sợ quanh quẩn một chỗ, tôi dùng ngón trỏ gảy ra, chọc chọc đuôi cá, người đàn ông dường như sợ tôi, sợ tôi làm ông ta lỡ lời, con người lanh lợi nhìn lên tầng hai: "Cô Trình, giám đốc Thẩm ở trong phòng sách sao?"
Tôi à một tiếng: "Anh ấy đang tắm." Tôi lười biếng nhìn ông ta, hồn nhiên bật cười: "Có chuyện gì mà khiến ông phải gấp đến mức mồ hôi đầm đìa, là tin tức của Đông Bắc sao."
Ông ta muốn nói lại thôi: "Chỉ là một phần thôi." Tôi khều khều chiếc khuyên tai ngọc trai: "Phầnkhác là gì vậy? Tin 1902 rút lui sao?"
Ông ta cúi thấp đầu: "Việc đó không thuộc thẩm quyền của tôi. Giám đốc Thẩm đang sắp xếp, nhưng đã có thể lực đứng sau cản trở, chưa nói đến chuyện thành công suôn sẻ.
Bởi ông ta kiêng dè danh tiếng tính khí bên ngoài tồi tệ của tôi, nên không dám đắc tội với tôi, còn kín kẽ bổ sung một câu: "Trước giờ giám đốc Thẩm không đánh trận chiến mà không nằm chắc, anh ấy đồng ý để cô làm, đương nhiên sẽ có cách, chỉ là nhanh hay chậm mà thôi."
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc đùa giỡn ông ta: "Miệng ngọt như mía lùi, thức thời, hiểu nhu cầu cấp trên, mới có thể đảm đương được nhiệm vụ lớn, lăn lộn trên con đường làm quan, ông đoán xem, bây giờ tôi muốn biết cái gì nhất?"
Hoa khôi Trình Bảo Ái và tội phạm bị truy nã bỏ trốn, quan hệ bất chính này là tin tức không được truyền bá trong giới quan lại ở Đông Bắc, Quan Lập Thành có chết cũng không thừa nhận, nhưng cũng không kiểm soát được từng đợt sóng đã gột rửa những viên đá sự thật đang chìm nơi đáy biển, tôi trong mắt người đời, vốn là người đàn bà phóng túng dâm loạn bạc tình bạc nghĩa, sau khi mang danh gái điểm, chức bà quan không còn thỏa mãn được tôi, tình nhân của Thẩm Hạo Hiên, càng không cách nào thu hút tôi.
Người tài hoa bên cạnh Tổ Tông, phần lớn đều hiểu rõ bốn góc mối quan hệ rối rắm thị phi này, vẽ mặt ông ta giống như sẽ giữ kín như bưng: "Cô Trình,cô đừng làm khó tôi nữa, tình hình hiện này của 1902 đều che giấu từ đầu đến cuối, đầu chỉ có tôi, để tránh bị nghi ngờ giám đốc Thẩm anh ấy cũng chưa từng hỏi thăm."
Tôi không tiếp tục ép ông ta nữa, thuộc hạ Tổ Tông trọng dụng, chủ yếu đều kín miệng, đầu lưỡi không gây họa, dù sao cũng sẽ không hỏi được, hành động vội vàng quá chỉ chọc Tổ Tông nghi ngờ, tôi cười phủi qua mùi tanh trên tay: "Để tôi dẫn ông lên tầng."
Ông ta như bỏ được gánh nặng, thở dài một hơi: "Làm phiền cô Trình rồi."
Tôi dẫn ông ta đến cửa phòng sách, ông ta lại kh người cảm ơn tôi lần nữa, tôi ân cần nói không quấy rầy nữa, tôi sẽ đi pha cho ông ta một ly trà sau.
Ông ta nói đôi câu khách sáo với tôi, rồi bước vào.
Tôi dùng mũi chân chặn trước cửa, sau khi ông ta đóng cửa, tôi liền dùng chân đẩy ra một khe hở, phòng sách của Tổ Tông cũng trang trí một bức bình phong, dày hơn so với tầng một, màu thẫm hơn, bạn ngày dùng để chống bụi chắn gió, ban đêm dùng để cách âm, vừa vặn che cửa, từ bên ngoài nhìn vào thấy hư hư thật thật, từ trong nhìn ra là một góc tường.
Tôi cố ý dùng sức lên sàn nhà, phát ra tiếng bước chân rất lớn, đi vòng quanh cầu thang hai lần, nhân lúc cô giúp việc nấu cháo không có thời gian rảnh trông tôi, liền đi đến hành lang, lúc này trong phòng đọc sách lại yên lặng như tờ, người đàn ông đưa một chồng tài liệu dày hơn để lên cái bàn vuông: "Có ai đó vượt sông sang Ma Cao, theo lời thuộc hạ của tôi ở quân khu, Quan Lập Thành có chiếc máyriêng chống nghe lén, đây là con chip đặc biệt được nhập khẩu từ Anh Quốc, được cho là bất hợp pháp nhưng anh ta giấu rất kỹ. Trong mười giờ qua anh ta liên hệ mật thiết với quân đội Úc và lực lượng biên phòng, có thể truy lùng được khoảng hai mấy điện thoại. Do có thiết bị chống nghe lén, nên cụ thể là ai vẫn chưa xác định được." "Đổi lại là ông, ông sẽ nhắm vào ai?" Người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát: "Thẩm Quốc Minh."
Trong lòng Tổ Tông thầm tính toàn cười nói: "Chúng ta cầu mong nhưng không được, một người phụ nữ tồn tại giống như một nốt ruồi don, suýt chút nữa đã bị cướp đi, chỉ vì tiếc nuối do mất đi chức phó thủ tướng mà Quan Lập Thành che đi tinh thần sa sút, ý chí chiến đấu bị thiêu đốt đốt, anh ta biết không có quyền lực, không có lá chắn, sẽ bị Thẩm Quốc Minh kiềm chế mọi mặt. Hôm nay anh ta bị sỉ nhục danh dự, ngày mai có lẽ chính là đường cùng của anh ta. Anh ta dốc hết sức đánh một trận, không quản sống chết, mới có một đườngkhắc chế đường sống."
Dứt lời anh ta liền cầm chiếc ly sứ lên, phủi lớp vụn trà: "Trình Bảo Ái ở chỗ tôi, Thẩm Quốc Minh biết được sao." "Lúc Hai Sói đến bến cảng Úc đón cô Trình, liền có tên tay sai ở khách sạn Lisboa báo cáo. Bí thư Thẩm có đề phòng, mọi hành động của anh ở Ma Cao, dường như đều do anh ta quản lý, bao gồm cả tình hình ở Đông Bắc, anh ta không bỏ sót bất kỳ điểm nào. Đồng nghiệp của anh ta đầu hàng người trướcngã xuống người sau tiến lên, cho dù thư ký Thẩm vô tình và độc đoán, một chiếc ghế thứ trưởng, mà cúi lạy các băng đẳng khủng bố, tình hình nội bộ các tầng lớp ùn ùn không ngừng được đưa đến tai anh ta, ninh hót để lên chiếc thuyền này."
Tổ Tông im lặng không lên tiếng mở một tờ giấy viết ra một hàng chữ, người đàn ông do dự mấy giây: "Giám đốc Thẩm, ngài không thấy kỳ lạ sao? Chúng ta làm việc cẩn thận chặt chẽ, chắc chắn sẽ không để lộ, thư ký Thẩm và ngài, cũng chưa từng mâu thuẫn."
Tổ Tông gấp xong ba mươi phần trăm giấy, chọc vào một phong thư, thờ ơ đặt lên bìa sách, anh ta rũ mắt ngửi được mùi trà đẳng, cánh môi mỏng nhấp miệng lỵ, uống một ngụm, không nhanh không chậm đặt lại ly trà vào trong khay: "Ông rất ngạc nhiên khi anh ta đoán được tôi sao?"
Người đàn ông nói thư ký Thẩm đã nắm quyền ở tỉnh ủy hơn 30 năm, nặng việc đề phòng người khác cũng là dễ hiểu, bất hiển sơn bất lộ thủy, cuối cùng giảng một đòn sau gáy vạch trần lòng dạ xấu xa của ngài, thực sự quá nham hiểm.
Tổ Tông lộ ra vẻ mặt hung ác cười nhạt nói: "Anh ta không phải đã có âm mưu từ sớm mà là do xấu hổ với tôi. Năm tôi hai mươi tuổi, tôi có hai sự lựa chọn trước mắt, một là từ từ leo từ dưới lên, kết hợp lợi thế và gia thế của tôi, tạo thành nền móng, làm một điều tra viên tội phạm ít được biết đến, thứ hai là vào viện kiểm soát thành phố, dưới sự bảo hộ của Thẩm Quốc Minh mười lăm năm sau sẽ lên chức tỉnh ủy, mười lăm năm đảm nhiệm chức phó bộ. Trong lúc tôi đang