Quan Lập Thành vô cùng kinh ngạc nhướng mày “Như thế vẫn chưa đủ sao, bí thư Thẩm đã bỏ qua sự khác biệt giữa việc bị xử tử ở cấp quốc gia và chờ được bổ nhiệm, ông không chịu nổi phong ba. Tôi thua, là thua ở trong cuộc đánh giá trung tâm, ông đừng giảm lên vết xe đổ”
Anh ấy nhàn nhã tự đắc cầm lấy một ấm trà mới tinh, rắc một ít trà Long Tĩnh, lửa than bếp lò thừa thớt, hầm năm sáu phút rồi có xu thế tắt bếp, anh ấy gọi người phục vụ đợi ngoài hành lang, xách một giỏ than củi mới vào, than củi đã được xông hương liệu, đốt không có mùi, tạp âm tách tách cũng không có, mưa một ngày một đêm xối nước trên nóc bằng và mái hiên, phòng bao rất ẩm, sân thượng còn mọc rêu, bếp đun trà phát ra ánh sáng hồng, tình cảm ấm áp trong phòng, khô nóng cũng chịu được.
Hồng Nhạn Phường cùng Hồng Nhạn Các được ngăn cách bởi một ao suối, rèm màu vàng kem chạm lại với nhau, viền tua rua ở cuối vách tường, sột soạtchuyển động, lửa của ấm trà bùng lên, Quan Lập Thành cầm chén trà lên, cho nước vào trong ngâm rửa sạch, tư thế anh ấy ưu nhã nhã nhặn không gì sánh được, cổ tay chìm trong những gợn sóng, quần áo không dính ẩm chút nào. “Hồng Nhạn nam tuần, thanh mai chử tửu, kỳ phùng địch thủ. Tôi và bí thư Thẩm lăn lộn ở đầm lầy con đường làm quan, gia tộc của ông lên như diều gặp gió trường thịnh không suy, còn nhà tôi mọi người ăn no toàn gia đình không đói bụng. Vốn là khác nhau một trời một vực, không can dự lẫn nhau, nhưng bất đắc dĩ bí thư Thẩm lại nhìn tôi chướng mắt, mơ giấc mộng xuân thu độc chiếm ba tỉnh miền Đông Bắc. Nhưng bây giờ là mùa hạ, lúc dời thế dễ mộng mùa xuân, chưa chắc đạt đến thu. Cuối mùa luôn luôn héo hoa tàn cỏ, không phải bí thư Thẩm, mà là tôi.”
Anh ấy như có điều suy nghĩ nhìn lồng chim thoảng an tĩnh: "Lúc bí thư Thẩm bốn mươi tuổi, nhậm chức cục trưởng cục chống tham nhũng tỉnh Cát Lâm, tôi lập chí ở trước mộ bố, làm quan sửa lịch sử của dân chúng nghèo. Trời đất xanh ngắt, tôi không tin không tìm kiếm được chút gì. Lúc bí thư Thẩm năm mươi tuổi, ông là phó bí thư tỉnh ủy Long Giang, kiêm chức Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật. Tôi đi quân ngũ ba năm, làm tiểu đội trưởng nho nhỏ, cảnh hàm trung sĩ. Con cháu nhà họ Quan có một món đồ. Mà tôi, ban ngày gian khổ chiến đấu ở sa trường, vết chai do tập bắn đầy trên tay, không đạt đến vòng mười thề không bỏ qua. Buổi chiều vẫn không chịu dừng vượt qua sông núi cản trở, kèn lệnhluyện binh doanh trai lớn như vậy, thao trường mấy ngàn mét, tôi là tên binh rời đi sau cùng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Thân thể của tôi có vết sẹo, nó đã giúp đỡ tôi leo đến hôm nay, đồng nói tôi qua muôn ngàn thử thách sức mạnh vô địch, không quan tâm hơn thua bạc tình bạc nghĩa."
Vẻ mặt anh ấy trống trải tịch mịch, con chim mệt mỏi thành một đường hẹp, tạo thành một bức tranh ảm đạm: “Những gian khổ tôi trả giá, lòng tôi biết rõ. Cho dù là giả vờ, tôi vẫn sẽ tiếp tục giả vờ.”
Trà của Thẩm Quốc Minh đã nguội, ông ta cũng không uống một giọt, quai hàm ông ta phồng lên, cắn chặt rằng: “Tham mưu trưởng Quan, một tấm mặt nạ hai mươi ba năm không tháo xuống, tôi kính phục.” “Bí thư Thẩm sai rồi. Mặt nạ mang lâu, hợp với da, không phân biệt được đúng sai. Hình dáng của tôi chính là dáng dấp trong mắt trung ương và con dân.”
Miệng bình sôi trào, sương mù lướt qua mặt Thẩm Quốc Minh, Quan Lập Thành chuyển đề tài: “Lấy trà thay rượu, mong những năm cuối đời của bí thư Thẩm vui vẻ, con cái thành đàn, cháu chắt đầy đầu gối.
Anh ấy không nhịn được châm biếm, đuôi lông mày lộ ra độ cong hết sức châm chọc, Tưởng Lan đứng ở dọc bàn không có tiếng động gì lúc này hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu: “Quốc Minh, bà Ba và cô Tề tranh cãi ầm ĩ cô chết tôi sống, chính mồm ông nói cho tôi biết, ông phiền chặn các cô, nhà không giống nhà, quy củ không ra quy củ, ông hối hận đã nuôi nhiều phụ nữ như vậy, muốn yên tĩnh, khôngchỗ có thể đi.
Cô ta nâng ngực mình, tuyệt vọng lại bị thương nói: “Quốc Minh, là tôi! Tôi ruồng bỏ Trương Thành Nam, làm việc thay ông, bắt Trịnh Mạc Lâm, kiềm chế Trương Thành Nam ở 1902, tôi vì giúp đỡ ông dọn sạch mà bị chúng bạn xa lánh, tôi mang thai con của ông, còn muốn tổn hại liêm sỉ bán đứng thân thể, ba tháng, Quốc Minh, con càng lúc càng lớn, tôi không có cách nào khác giấu ông. Trịnh Mạc Lâm cũng phát hiện ra, anh ta muốn mạng của tôi, Trương Thành Nam hận tôi thấu xương, tôi không thể làm gì khác hơn là tìm nơi nương tựa tham mưu trưởng Quan, cho tôi một hơi thở.
Tưởng Lan khóc nức nở, cô ta chậm rãi khuỵu gối xuống nền gạch đá cẩm thạch nhẵn nhụi: “Ông không quan tâm tôi, ông chỉ trích tôi giấu con hoang ỷ lại ông, Quốc Minh, tôi dám không? Ba tháng trước tôi bị giam cầm ở Cát Lâm, trừ ông ra, tôi còn hầu hạ ai? Đàn em của Trương Thành Nam nhìn tôi chằm chằm giống như đề phòng cướp, Thẩm Quốc Minh ông một tay che trời ở ba tỉnh miền Đông Bắc, ông có thể dùng kế nhử hồ xa rừng, nhưng người bên ngoài có thể sao? Dù sau đó tôi bị Trịnh Mạc Lâm hủy hoại, tôi cũng là vì ông mà!”
Tưởng Lan gào thét, tình ý rõ ràng, người nghe đau thương, cô gái mềm mại dịu dàng như vậy, giống như suối nước, lại thông đồng với nước ngoài dẫn sói vào nhà, tính toán làm vua một cõi Thẩm Quốc Minh phải cố sức chống đỡ, liên tục tháo chạy.
Ông ta không ai bì nổi, nằm chắc phần thắng, ôngta mê man, hỗn độn, ảo não.
Ông ta chớ nên căm thù Tưởng Lan đến tận xương tuỷ, cô ta cũng chỉ là một con cờ.
Chủ nhân con rối thao túng toàn bộ. Mắt xích nào xoay chuyển tình thế, làm cho Quan Lập Thành chui lâu.
Hoặc là từ đầu đến cuối, ông ta là Lã Vọng buông cần, là Gia Cát chia bảy thiên hạ trong lòng bàn tay ở ba mét nhà tranh.
Thẩm Quốc Minh bi phẫn, ông ta đè nặng lửa giận lạnh thấu xương, tâm tình hầu như sắp bùng nổ, ông ta bóp cầm Tưởng Lan, khiến cho cô ta ngồi dậy, đối diện chỉ cách một chút, cô ta đang khóc thút thít hơi ngừng lại. “Tôi không đối xử tệ bạc với cô, đến tột cùng cô muốn cái gì.”
Tưởng Lan liếm môi dưới mặn chát: “Tôi muốn ông cưới tôi, trục xuất bà Ba khỏi cửa, cho con một danh phận nghiêm chỉnh, tôi không muốn con tôi mang thai mười tháng liều mạng sinh ra làm con riêng không thấy được ánh sáng.
Thẩm Quốc Minh trầm mặc một lát, ông ta phì cười, khàn khàn mà nói: “Cô điên rồi. Đứa bé có một một người mẹ điên rồ, tiền đồ cũng u tối. Không bằng thừa dịp lúc nó vô tri giác, cho nó về miền cực lạc
Tưởng Lan siết chặt quyền, bả vai của cô ta nổi lên những đường gân dữ tợn, Quan Lập Thành lằng lặng liếc cô ta một cái, lúc này cô ta mới kiềm chế bước từng bước bò ra ngoài hành lang gấp khúc.“Bí thư Thẩm. Ông có thừa nhận hay không, thì một khi sinh con, cát bụi lắng xuống, sợ rằng ông không có năng lực, ở dưới sự trông của tôi, để cô ta một xác hai mạng. Tôi tuân theo nguyên tắc mọi chuyện dễ thương lượng, không có kẻ địch vĩnh viễn, tôi với ông làm đồng minh vô vọng, mỗi người bình yên không khó, tôi muốn ông rõ ràng, ông sợ tôi cũng như quản lý. Bí thư Thẩm không ngại đi với tôi tới một chỗ chứ.”
Anh ấy quăng ra câu nói này, và gác lại trà: “Trương Minh, chuẩn bị xe.
Trương Minh ở bên tôi phân phó hai gã cảnh vệ viên dẫn đường hộ tống, Quan Lập Thành dẫn đầu tông cửa xông ra, Thẩm Quốc Minh ngồi nghĩ hồi lâu, rồi cũng theo đuôi. “Cô Trình, cô sẽ ngồi trong chiếc xe chống đạn ở giữa, thủ trưởng Quan cản phía sau. Tới nơi, cô có xuống xe không, tùy thuộc vào sở thích của cô.”
Tôi trên mây, vẻ mặt bối rối: "Anh câu kết với Tưởng Lan từ lúc nào.”
Trương Minh nói trong một thời gian, cô Tưởng là một trong những lá bài tẩy của thủ trưởng Quan, giá trị của cô ta chính là ràng buộc Thẩm Quốc Minh cản trở phá đổ ý định của thủ trưởng Quan.
Tôi cười thê lương: “Anh thật là lòng dạ cao minh” “Người chết vì tiền chim chết vì ăn, cô thấy đấy, bọn họ người người không buông tha cho thủ trưởng Quan, thủ trưởng Quan là do nghịch cảnh bất đắc dĩ phải tự bảo vệ mình, nếu anh ấy không ác độc, anh ấy đã không còn hài cốt.”Tôi lau lau nước mắt chẳng biết chảy trên gò má từ lúc nào: “Anh ấy muốn mượn cơ hội lật đổ Thẩm Quốc Minh sao.”
Trương Minh lắc đầu: “Tuy phân lượng mẹ con cô Tưởng nặng, lật đổ Thẩm Quốc Minh trước đây có thể được, thường ủy Thẩm đứng ở hàng nguyên thủ quốc gia thứ chín, còn thiếu rất nhiều. Ý đồ của thủ trưởng Quan, một là cứu cô trong dầu sôi lửa bỏng, thứ hai vì mình nghỉ xả hơi. Thẩm Quốc Minh thức thời, từ nay về sau hãy thành thật làm quan của ông ta, đừng trở ngại đường của thủ trưởng Quan, ông ta không thức thời, thủ trưởng Quan tất nhiên sẽ cá chết lưới rách, nghe theo mệnh trời. Tiền trong túi thủ trưởng Quan, Thẩm Quốc Minh có thể bám một cái.” “Tại sao anh ấy không làm điều đó sớm.”
Trương Minh khoa tay múa chân làm động tác mời tôi ra ngoài: “Con đường làm quan cực kỳ nguy hiểm, cô Trình là người ngoài cuộc, cô đâu hiểu được quanh co trong đó.
Ba chiếc xe jeep chống đạn hình thành một thế chim nhạn bay, trùng trùng điệp điệp chạy về hướng tây nam.
Trong bốn mươi phút hỗn loạn, lúc xông vào ba cửa sắt thì tốc độ giảm lại, bến tàu Hồng Kông sóng lớn cuồn cuộn, va vào đá ngầm và dây cáp, tàu hàng giương buồm trắng nguy nga phấn chấn lên, Ma Cao nổi gió.
Càng ngày càng nghiêm trọng, cực kỳ tranh đấu hai giới hắc bạch song to gió lớn như dự tính.
Xe đậu ở cảng Đông Bắc, từng cảnh vệ mở cửa xe,Quan Lập Thành cùng Thẩm Quốc Minh lần lượt bước ra, các bến tàu đông đúc luôn là nguồn nợ của các băng nhóm xã hội đen, Thẩm Quốc Minh cảnh giác nghỉ chân, lạnh giọng nói: “Anh có ý gì.”
Quan Lập Thành chỉnh nón lính: “Bí thư Thẩm, đến cũng đến rồi, hà tất phải nao núng sợ hãi. Ông là ủy viên Thường vụ Ủy ban Trung ương, bất luận kẻ nào chiêu đãi ông mà không dám không đúng mực. Tôi không có bất kỳ kế hoạch tự sát nào.”
Anh ấy phất tay ý bảo bốn gã cảnh vệ và bốn gã đặc công ở lại bên ngoài cánh cổng thứ ba, tôi đi theo sau mười mét, tốc độ của tôi chận hơn họ, duy trì khoảng thời gian để không bị Thẩm Quốc Minh phát hiện.
Đi tiếp khoảng chừng mấy trăm mét, bộ quần áo trắng lung linh dưới cánh buồm hòa quyện với ánh trăng sáng, đó là một người đàn ông, dáng người cao ngất của anh lướt qua bóng những ngọn đèn dầu, xuyên qua nhà kho kin số ba, boong tàu phủ đầy ánh sáng rực rỡ của dải ngân hà, cuốn theo đường nét thấp thoáng của anh, sự trong trẻo quen thuộc, nét nhợt nhạt quen thuộc, đồng tử tôi chợt co lại.
Là Trương Thành Nam xa cách nhiều ngày, anh hình như gây đi một tí, nhưng rất nhỏ, là dấu sâu của tôi quá sâu, anh đã nhiều nếp nhăn hơn, cũng trốn không được ánh mắt của tôi.
Bóng của những viên gạch đỏ cứ tăng dần lên theo đôi, tôi nhíu mày, anh cầm súng chĩa vào lông mày của Trịnh Mạc Lâm và bước ra khỏi một ngôi nhà gạch bỏ hoang, anh đẩy về phía trước và TrịnhMạc Lâm bị ép đi ngược lại.
Sắc mặt Thẩm Quốc Minh không có dấu hiệu nào lao xuống dưới, mà trắng xanh nứt ra.
Quan Lập Thành sớm có dự liệu, anh ấy mặt không chút thay đổi hút một điếu thuốc, gió cảng nam ầm ầm thổi bùng ngọn lửa lúc rõ lúc tắt, anh ấy cuộn tròn bàn tay trái của mình để chặn gió, nuốt khói vào và nói: “Ông chủ Trương, làm phiền.
Khẩu súng của Trương Thành Nam hung ác độc địa, Trịnh Mạc Lâm suýt nữa lảo đảo ngã xuống: “Quan tham mưu trưởng, vẫn thế.”
Vào thời điểm sinh tử, Trịnh Mạc Lâm với tư cách là người đứng đầu sở cảnh sát đã từng gặp gió tanh mưa máu ở Ma Cao, anh ta không sợ. Con đường làm quan ở Đại Lục, cũng vàng thau lẫn lộn không trong như nước mà, số làm quan bằng bản lĩnh, Trịnh Mạc Lâm cũng không phải sâu mọt hèn yếu. Nhưng Trương Thành Nam, một kẻ liều mạng khát máu, giết người như ngóe, nắm giữ mạng của anh ta sao anh ta không khủng hoảng được.
Anh ta giơ cao hai cánh tay, sợ đến thay đổi run giọng: “Ông chủ Trương, mấy ngày nay tôi đều làm theo ý anh nói, trước đây anh đã nhận lời, chúng ta tường an không lừa bịp, ngài cũng là bận tâm diện mạo nhân vật, muốn lời nói đáng tin.” Trương Thành Nam bóp cò, mặt mày hung ác nham hiểm: “Tôi không giết anh, anh là hi sinh vì nhiệm vụ.
Trịnh Mạc Lâm quá sợ hãi, anh ta muốn mở miệng nói cái gì, thì một tiếng súng sắc bén vang lêngiữa bầu trời đêm mờ mịt, tôi che miệng kinh ngạc không nói ra lời, Trịnh Mạc Lâm như một con thuyền nhỏ trôi giữa đại dương, sau vài lần lang thang và vùng vẫy, thì vô lực gục ngã.
Anh ta thở gấp hổn hển, vết tròn trên trán chứa đầy huyết tương màu đỏ tím, ánh trăng chiếu lên nhìn thấy mà giật mình. Anh ta không cam lòng tay chụp vào giữa không trung, nỗ lực túm lấy một cọng rơm cứu giúp, nhưng đáp lại anh chỉ có gió bắc và con thuyền vô biên vô tận.
Anh ta chưa từng nhắm mắt, mắt trợn to, khửu tay rũ xuống cứng ngắc, đập mạnh xuống hố đất ẩm ướt, cát vàng tràn lan bay tự do, phủ lên bộ cảnh phục nhăn nhúm trên người anh ta. Trịnh Mạc Lâm hi sinh ở trong cuộc đánh cuộc chính quyền và âm mưu, đúng ra là anh ta hi sinh tham dục và ngu dốt của mình.
Vòng xoáy cuồn cuộn nhưng Thẩm Quốc Minh mặt không đổi sắc, mặt của không gợn sóng ông ta có dấu vết lo lắng, ông ta nhìn về phía ống tay áo trắng như tuyết dính đầy máu bẩn thỉu của Trương Thành Nam: “Mưu sát cảnh sát là tội ác không thể tha thứ, anh ở đây không coi vào đâu mà cả gan làm loạn, anh nghĩ chuyện anh làm thần không biết quỷ không hay sao.
Trương Thành Nam lấy đạn ra, thả vào trong nước xa xôi, thoáng chốc hình bóng đã biến mất: “Bí thư Thẩm nói giỡn, tại sao tôi lại có dũng khí này? Trước mắt bao người, coi mạng người làm trò đùa. Cảnh sát trưởng Trịnh đã hy sinh anh dũng trong vụ phá ánbuôn bán ma túy xuyên quốc gia và xuyên tỉnh, anh ta chết có ý nghĩa, tiếc nuối là chiếc tàu ngầm này vốn nên cảnh giác các giới, hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đội thủ linh và thành viên nòng cốt cũng may mắn chạy trốn.
Anh vừa dứt lời, hơn mười công nhân quần áo chỉnh tề tuôn ra từ bên trong lều, tay cầm đuốc buộc rơm, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên bờ sông, theo lệnh của thủ lĩnh Tiến Bình, bọn họ đồng loạt ném ra, lửa tụ lại một chỗ, cách xa nhau nửa mét, lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhiệt bốc ra nóng rực, ánh hồng giữa cảng biển.
Cùng lúc đó, đèn đuốc sáng choang ở bến tàu Bắc sáng như ban ngày, thuyền ngủ đông trong bóng đêm mơ hồ dần dần nổi lên mặt nước, tôi nghẹn họng nhìn trân trối phát giác ra có hai chiếc thuyền giống nhau như đúc, một sợi xích sắt buộc vào mũi tàu và khoang chứa hàng, ngọn lửa bao vây và xô đẩy, con tàu rung chuyển.
Trương Thành Nam nới lỏng áo ở cổ, lộ ra khuôn ngực trắng nõn rắn chắc, một tay anh chống hông, khỏe môi cười kiêu ngạo cuồng vọng: “Hai chiếc tàu ngầm buôn ma túy đã được chế tạo, một chiếc là D001, chiếc còn lại là A001, bí thư Thẩm giam giữ tôi mười ngày, giả mạo A001 được gửi ở Hồng Kông, lừa gạt tất cả. Mà D001, đi vòng lại Tây Song Phiên Nạp, Vân Nam và hoàn thành lô hàng thứ hai gồm 1,5 tấn thuốc phiện tại biên giới Quốc Hoa Myanmar. Bây giờ, dưới sự bảo trợ của Thẩm tôi xuất quân thắng lợi, kiếm đủ tiền để tuyển quân và mua ngựa ở Ma CaoThẩm Quốc Minh cười nhạt: "Hay cho chiêu thay mận đổi đào, lừa dối.”
Ông ta nhìn hai chiếc tàu ngầm hóa thành tro tàn xa xa, trong mắt là khỏi đen dày đặc bay thẳng lên trời: “Vũ khí trị giá trăm tỷ, anh cũng cam lòng.” “Thế gian khó chu toàn. Nhiều tiền hơn nữa cũng vô phúc tiêu thụ, không phải là váy cưới cho bí thư Thẩm sao? Ông mơ ước như tôi, há chỉ Trình Bảo Ái.”
Thẩm Quốc Minh chợt tỉnh ngộ, ông ta xoay người tới gần Quan Lập Thành: “Mấy người liên hợp bắn chết Trịnh Mạc Lâm biết được tình hình bên trong, còn kéo tôi xuống nước làm nhân chứng để đe dọa tôi. Tham mưu trưởng Quan, anh là ánh sáng của đảng bộ, là tiếng hồ tối cao ở Đông Bắc, được sĩ quan rất kính yêu, anh lại diễn trò hay, anh lại thông đồng làm bậy cùng tội phạm bị truy nã Trương Thành Nam tội ác tày trời.”
Quan Lập Thành cầm lấy chiếc găng tay nhung do Trương Minh đưa tới, anh ấy chậm rãi lồng vào ngón tay, đây là anh ấy cố ý không nhuốm máu, biểu hiện giả dối thanh liêm cũng không để ý; “Bí thư Thẩm. Chính và tà không có mâu thuẫn với nhau, ông nói quá lời. Quan Lập Thành tôi tuân thủ quân quy nghiêm ngặt, cũng không cùng làm bạn với ai.
Anh ấy nhìn lướt qua các cảnh vệ nghiêm trang ở cửa. “Bí thư Thẩm chịu khổ ở Ma Cao, tôi tới cũng không tính là chậm, chặn lại năm trăn cần ma tuý còn lại trong kho, cùng với tội ác rõ ràng buôn lậu thuốc phiện, tôi vì bảo vệ bộ mặt tỉnh ủy tỉnh Hà Bắc ở Đông Bắc, miễn trách phạt bạn đồng sự không làm tròn