Cô ta ra hiệu cho tôi im lặng, điện thoại đổ chuông không ngừng, đầu dây bên Tổ Tông rất ồn ào, anh hét lên và hỏi cô ta đang ở đâu.
Văn Nhật Hạ quay lưng lại: “Anh đến chưa?" “Em không có ở đấy?”
Cô ta nói tạm thời có việc gì đó, có lẽ sẽ đến muộn một chút. Văn Nhật Hạ dỗ dành anh vài câu, Tổ Tông mới nén cơn tức giận chi trực trào ra, rồi vội vàng dập máy, tôi đã quên mất điều gì là tốt hay xấu, tôi mim cười vuốt ve đôi bông tai của mình, giọng điệu mơ hồ, không rõ ràng: "Hóa ra cuộc sống của cô Thẩm không hề nhàn nhã và thoải mái như tôi tưởng.
Cô ta hiểu tôi đang nói gì, vẻ mặt không thay đổi: “Cô Trình, vợ chồng như bát với đũa, dù kinh doanh có thuận lợi đến đâu cũng khó tránh khỏi va quệt với nhau. Vị ngọt ngào giữa những đôi tình nhân rồi cũng có ngày lạnh nhạt như mây khỏi, những cãi nhau giữa vợ và chồng có thể sẽ kéo dài suốt đời. Cô chưa kết hôn nên không hiểu được đạo lý hôn nhân.
Một vài lời nói của cô ta đã đánh vào danh phận không thể chạm đến, lại chú ý của tôi, biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm vào tôi, khiến tôi xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, và thân phận thực sự của tôi đã bị bại lộ. Tôi không sợ bất kỳ chiến thuật nào, cũng có khả năng chống lại nó. Chỉ riêng điều này là điểm yếu không thể thay đổi của tôi.
Nó nhạc nhở tôi mọi lúc mọi nơi rằng, tôi nhỏ bé, thấp kém, bị loại khỏi vòng luân lý, không được tiếp nhận, và bị thế giới khinh thường.
Văn Nhật Hạ thưởng thức vẻ mặt luôn thay đổi của tôi, bước ra khỏi ngưỡng cửa, một tia sáng vàng mỏng manh chiếu trên bậc thềm, cô ta đứng ngược sáng, giọng nói xa thẩm vang vọng: “Cô Trình, với tư cách là một tình nhân, cô rất xuất sắc, nếu đối thủ của cô không phải là tôi, có lẽ cô đã có thể thế chân vào vị trí của cô Thẩm. Tiếc răng, núi này cao, còn có núi khác cao hơn, cô gặp tôi, thì cô được định sẵn là kẻ thua cuộc.
Cô tùy tiện cười vài tiếng, nụ cười chua chát, không một chút che đậy. Lái xe đang chờ cô, bấm còi inh ỏi thúc giục, sau đó nhanh chóng chở cô ta đi.
Không khí tràn ngập hương nước hoa còn vương lại của cô ta, cô kiêu ngạo hống hách, đùa cợt chế giễu tôi vào một dịp trọng đại và nghiêm túc như vậy, tôi sẽ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được. Tôi nằm chặt bàn tay, siết chặt rồi lại nói ra, rồi lại siết chặt, cứ lặp đi lặp lại như nhiều lần, sức lực của tôi biến mất, tôi ngã xuống ghế sô pha và hất tung những tách trà chất đống trên bàn.
Ngọc nữ Y làm tình nhân lâu hơn tôi và có nhiều mối ông chủ đại gia hơn tôi, không một nghìn thì cũng phải mấy trăm người, nổi lên vào những năm 1970 và chỉ hoạt động trong giới quan chức cấp cao ở một phạm vi nhỏ thất bại đã mở ra "Hồng Lâu Viễn Hoa" oanh oanh liệt liệt, tình nhân bị đặt dưới kính lúp của thế giới.
Chị em lòng lang dạ sói nói, có gan cướp mà không có gan mất, làm tiểu tam không thấy hổ thẹn lương tâm, là chính thất không có bản lĩnh, nên mất cả chì lẫn chài.
Chị em mềm lòng thì nói, tôi chỉ lấy một ít tiền rồi đi, tôi không tham lam bất cứ điều gì khác.
Tôi đã từng là người đến sau, tất cả những tình nhân lao xuống biển, ban đầu đều là người đến sau.
Điều gì đã làm thay đổi ý định ban đầu, xé vụn lớp mặt nạ tham lam.
Đó là tình yêu, là địa vị có sức cám dỗ hơn cả tiền bạc, là ham muốn ích kỷ, là gốc rễ cho việc không biết thỏa mãn của bản chất con người.
Về bản chất, Văn Nhật Hạ không sai, cô ta bảo vệ hôn nhân và hạnh phúc gia đình, nhưng cô ta không yêu Tổ Tông sâu đậm như tôi, cô ta không muốn hy sinh tất cả mọi thứ cho anh ta, cô ta đang bảo vệ chính mình chứ không phải chồng mình.
Tại sao tôi lại không giành lấy? Nếu cô ta là một người vợ và một người mẹ tốt, tôi sẽ an phận rút lui, nhưng cô ta không phải vậy, và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bữa tối của tôi bị Văn Nhật Hạ quấy rầy đến mức không còn muốn ăn, mi mắt phải giật liên hồi, tâm tư rồi bời, như thể đạp phải công tắc điện. Bà vú cũng hoảng sợ. Bà ấy nhiều lần hỏi tôi có liên lạc với Tổ Tông không, và tôi cân nhắc nếu Văn Nhật Hạ dám xuất hiện vào thời điểm này, chắc hắn đã lên một kế hoạch vẹn toàn, tám chín phần tôi sẽ không thể liên lạc được với Tổ Tông, lãng phí thời gian của mình.
Quả nhiên, dự đoán của tôi đã linh nghiệm.
Vừa qua sáu giờ, biệt thự đã tiếp đón một đoàn khách hung hãn không mời mà đến, bảy tám tên tay sai cường tráng, người đàn ông đi đầu tự xưng tên họ, rồi bảo tôi đi cùng anh ta một chuyển.
Tôi phân tích một cách bình tĩnh và lý trí, ông chủ mà Văn Nhật Hạ nói đến chính là người đứng sau những người này.
Tiệc sinh nhật của Văn Ngọc Tường chỉ mời những quan chức cấp cao, thương nhân và những tên xã hội đen tôi không biết. Không ngoài dự kiến, ông chủ đó là quan chức cấp cao trên địa bàn ba tỉnh miền Đông Bắc, Tổ Tông không có liên quan gì đến bọn họ, chỉ có hai người, bố anh ta và người đứng đầu quân khu.
Người sau tôi vốn không quen biết, có quá nhiều lý do để Thẩm Quốc Minh chơi tôi. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Trợ thủ đắc lực của Vua một cõi
Ánh mắt người đàn ông sững sở, anh ta nhổ cây tầm mình đang ngậm trong miệng ra: "Cô Trình, tai vạ từ miệng mà ra.
Những điều không nên hỏi, tôi khuyên cô nên im lặng.
Điều này chứng tỏ anh ta đã thừa nhận, Thẩm Quốc Minh tà tâm chưa chừa hoặc là muốn ngủ với tôi để thử những điều mới. Ông ta cá rằng tôi sẽ vì vinh hoa phú quý mà không nỡ rời đi, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, không vạch trần với Tổ Tông. Hoặc là, ông ta sử dụng tôi như một con tốt hay một mồi câu để dụ một ai đó.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn, anh ta nghiêng người nhảy vọt lên: "Sao, để tôi trói cô, hay cô tự dùng chân đi?"
Bà vú ngạc nhiên, thất thần, đứng trước mặt tôi: "Không được! Viện trưởng Thẩm nói, hôm nay cô Trình ở nhà và không ai được động vào cô ấy.
Người đàn ông đứng đầu nở nụ âm trầm: “Viện trưởng Thẩm không quan tâm được đầu. Tối nay, anh ta phải uống rất nhiều. Cô Trình có nghe qua câu này chưa? Trời cao đế vương xa, nước xa không thể làm dịu cơn khát của kẻ gần. Cô ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta đều vui vẻ, để cô không phải khổ sở, cô không nghe lời, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, chúng tôi cũng không thể tay không trở về."
Vừa dứt lời, tên tay sai đứng bên phải rủ một khẩu súng, chĩa thẳng vào tim tôi, tuy không bóp cò nhưng đạn là thật. Thông minh nhanh trí thì phải dùng chiêu mềm nằn rằn buông, Cho dù tôi có tu hành một vạn năm cũng không thể sánh bằng tốc độ và uy lực của khẩu súng sắp lấy mạng tôi.
Thẩm Quốc Minh đã lợi dụng tiệc sinh nhật của Văn Ngọc Tường để dụ Tổ Tông rời đi, mạng sống của tôi đang nằm trong tay ông ta, chơi rấn thì chỉ tự hại chính mình.
Trong lúc tôi đang do dự, tên tay sai lao vào phòng khách, bóng đen chuyển động lắc lư, vòng ra sau lưng tôi, tôi phản ứng kịp thời, hét lên không được đụng vào bà ấy!
Tôi vừa hét vừa lùi một bước, bà vú cũng hô lên và bị tên tay sai đánh ngất.
Người đàn ông vẫy tay ra hiệu cho đám tay sai đưa bà vú đang bất tinh vào trong phòng, anh ta cam đoan với tôi rằng anh ta sẽ không làm hại những người vô tội.
Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Với tính tình của Thẩm Hạo Hiên, bố anh ta cũng không thể đẻ được anh ta lại. Dù sao tôi cũng là phận gái mãi nghệ, tôi không sợ tạt nước ban."
Người đàn ông cười và nói: "Cô lo lắng quá xa rồi, chúng ta chỉ đón cô đến uống một tách trà thôi mà.
Anh ta lập tức khép nụ cười lại, nhẹ nhàng hất cắm, hai tên tay sai hiểu ra, ép sát hai bên đưa tôi ra ngoài, người đàn ông giơ tay nhìn đồng hồ: "Đại tiệc đã bắt đầu, gửi tin cô Trình bị bắt cóc đến hai người họ.
Tên tay sai hỏi hai người nào. “Trương Thành Nam, chủ câu lạc bộ Hồ Điệp, Quan Lập Thành, Tham mưu trưởng phó tổng quân khu tỉnh.
Tên tay sai hít một hơi và liếc nhìn tôi một cách bán tín bán nghi: "Người như vậy lại có thể mạo hiểm vì một cô gái? Trên đường có nhiều gà đẹp như vậy. Mẹ nó một cô gái như Trần Viên Viên lại có thể ép Ngô Tam Quế tạo phản?"
Người đàn ông không nói gì, tên tay sai khống chế tôi đã đẩy tôi vào trong xe một cách rất thô lỗ. Lúc cánh cửa đóng lại, người đàn ông thận trọng cảnh báo: "Hãy nhớ để cho hai người họ nghe thấy tận tai, bỏ sót một chi tiết nào thì chúng ta cũng không gánh được hậu quả đầu.
Trong xe tối đến mức tối không nhìn thấy gì, cửa kính dán băng keo hai mặt, tôi như người bị mù và không biết mình sẽ đi đâu.
Cuộc giao dịch này của Thẩm Quốc Minh thực sự rất lớn. Ông ta đang lên kế hoạch để dụ kẻ thù vào sâu, bên chính bên tà tranh giành, đó là một vấn đề tất nhiên. Ông ta động đến Trương Thành Nam, tôi có thể hiểu được, nhưng còn Quan Lập Thành có liên quan gì, tôi cũng không chắc. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Một đen một trăng, không giao nhau, không xung đột lợi ích, con cáo giả Thẩm Quốc Minh này rốt cuộc muốn làm cái quái gì.
Xe đi vào rừng cây hoang vu ở ngoại ô, đường núi quanh có lầy lội, tài xế lái xe rất cẩn thận, băng qua những con đường nhấp nhô và vô số lối rẽ, tôi kết luận đây là của Quốc lộ 137 đi thẳng đến khu vực khai thác dầu khoảng ở ngoại ô phía tây.
Đường cao tốc duy nhất trên Quốc lộ 137 cũng bị phong tỏa do việc đào dầu khoảng. Hầu như không có người sống ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, thì đúng như đá rơi xuống biển, không một ai hay.
Tôi tìm kiếm các khe hở trên cửa xe, muốn ném một thứ gì đó ra ngoài để đánh dấu. Người đàn ông ngồi ghế phụ quan sát xung quanh, anh ta nhắc nhở tôi đừng cổ có những suy nghĩ lệch lạc, dưới bao nhiêu ánh mắt như vậy, đừng nghĩ có thể dùng mỹ nhân kể để trốn thoát.
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, sống mũi anh ta có một vết sẹo: “Các anh cho rằng tiền của con hổ lớn trong giới bạch đạo kiếm dễ làm sao?"
Người đàn ông huýt sáo, trong lòng cảm thấy mãn nguyện: "Dễ kiếm hay không, cô Trình không cần quan tâm, cô cũng đừng sợ, cô không chết được đâu. Tôi nói đương nhiên tôi không sợ, mạng sống tay sai của
Thẩm Hạo Hiên cũng không mỏng vậy đâu. Tôi ngả người ra ghế, nhìn vào tấm kính màu xám một cách vô hồn.
Lúc đến nơi đã là bảy giờ mười một phút tối, rất trùng hợp với suy đoán của tôi, chính là nhà máy ở ngoại ô phía Tây. Lúc này, mặt trời đã lặn, ánh sáng mờ ảo và ánh trăng tĩnh mịch bao trùm lên vùng đất ngoại ô hoang vu, cảnh sắc đầy trầm mặc và suy tàn.
Có rất nhiều ngôi nhà gạch bỏ hoang như vậy ở ba tỉnh miền Đông Bắc, nằm rải rác ở các vùng ngoại ô, một vùng rừng rậm hoang vu hẻo lánh. Đó là vực thẳm của những trận chiến của dân xã hội đen, của các mối buôn bán ma túy, mại dâm, giết chóc, những trận chiến đấu của các băng đảng, những cuộc đàm phán bắt cóc, và vô số các tội ác phát triển từ những năm 1980 – 1990 đến nay, có thể nói ở đây, cứ đào ba tấc đất ắt sẽ đào được xương.
Tên tay sai kéo tôi ra khỏi xe và lôi tôi vào nhà máy.
Xung quanh hiện trường không có nhiều vệ sĩ, đếm đi đếm lại cũng chỉ có hơn hai mươi người canh gác ở bốn lối vào phía đồng, tây, nam, bắc. Ống khói khổng lồ sừng sững ở trung tâm tỏa khỏi đen ngòm. Dưới chân ống khói là một người đàn ông trung niên đang ngồi vắt chân chữ ngũ, trên tay cầm quả dưa hầu, ăn một cách vui vẻ, người đàn ông có tướng mạo dị dạng, khuôn mặt như ngựa, dài bằng ba người bình thường, cắm dài đến tận xương quai xanh, dính đầy nước dưa hấu đỏ.
Tôi bị đẩy tới trước mặt anh ta, mi mắt anh ta vẫn còn chưa nhấc lên, liểm răng nói: “Đã gửi thư chưa?”
Người đàn ông cười: “Tôi đã ra tay thì anh khỏi phải lo.
Tôi liếc mắt nhìn tên mặt ngựa, anh ta để ý có ánh mắt đang nhìn mình liền ngẩng đầu, mặt đối mặt với tôi, rồi ngay lập tức tức giận, bàn tay ướt át tát tôi một cái: "Đồ đàn bà thổi tha, chế anh mày xấu à?”
Không chỉ xấu mà còn có mùi khai của nước tiểu, chắc là vừa sở vào đũng quần, ở cái vùng ngoại ô cắn cỗi hoang vu này, đi tiểu tại chỗ, tay vung vẩy bắn tung tóe.
Sau khi tát xong, tên mặt ngựa nhìn tôi từ trên xuống dưới tỏ vẻ thích thú: "Ây yô, đừng nói, đúng là sắc nước nghiêng thành, chẳng trách, trợ tá của lão đại đã phải thề thốt rằng lần này Trương Thành Nam và Quan Lập Thành sẽ say như điếu đổ, cô gái đó không nói dối tôi.”
Tôi hơi sửng sốt, liền bắt được điểm mấu chốt: “Người mua chuộc anh là phụ nữ?
Thẩm Quốc Minh và một người phụ nữ?
Mẹ của Tổ Tông đã mất từ sớm, vậy là một vài cô tình nhân của Thẩm Quốc Minh có liên quan đến chuyện này?
Tên mặt ngựa không đáp lại, anh ta đột nhiên đứng dậy, lật váy của tôi lên, muốn tiến vào một cách mãnh liệt, tôi hét lên và đá anh ta, vùng vẫy quyết liệt, anh ta không dám động vào, chỉ là cởi quần lót của tôi rồi nhặt lên, quay quay trên đầu ngón tay, mùi hương tỏa ra tán khiến anh ta như lâng lâng, mũi hướng lên trên ngửi, vẻ mặt dâm đãng: “Vừa lắng lơ vừa thơm
Anh lè đầu lưỡi liếm láp đáy quần: "Mẹ kiếp, gặp được cực phẩm, Quan Lập Thành nghiêm túc đến thế mà cũng có khẩu vị tốt như vậy? Đúng là mặn mòi."
Anh ta nếm thật kỹ mùi vị: "Còn có chút vị ngọt, giống như vị bánh gạo bán ở cửa hàng cũ.
Anh ta liếm láp như nghiện, hết lần này đến lần khác, thực ra, tôi cũng thường ra nước nhưng không quá nhiều, một khi lên giường thì chảy ồ ạt, có một số cô do tiếp khách nhiều nên vùng dưới chảy xệ, bình thường hay đi tiểu, còn tôi thì vẫn rất khít, chi là hơi nhạy cảm, Tổ Tông có lần hôn tôi, chạm vào tôi hai lần là tôi đã phản ứng lại rồi.
Tên tay sai đẩy tôi ra ngồi xổm ở góc tường, tôi đang không mặc quần lót, sợ bọn họ nhìn thấy lâu sẽ có cảm giác thèm thường, đành phải quỹ trên mặt đất che đậy thật kỹ.
Tôi không biết rốt cuộc bọn chúng đang chờ đợi điều gì. Lúc đầu còn vô cùng kiên nhẫn, sau đó trở nên bồn chồn hơn. tên tay sai đi đi lại lại và nhìn xung quanh, khoảng một tiếng sau, xung quanh vẫn im lặng và yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vi vu.
Tên mặt ngựa mất kiên nhẫn: "Mẹ kiếp, mày chắc chắn đã gửi tin rồi chứ?”
Tên tay sai nói tuyệt đối không có gì sai sót, anh Bảo đã đích thân thông báo tin.
Vẻ mặt tên mặt ngựa trở nên rất cáu kỉnh, ăn liền hai quả dưa hấu: “Bà nó chứ, con đi này không phải một chiếc giày rách, đi chán rồi bị người ta quẳng đến chỗ tạo đấy chứ! Không ai đón nó, lão đại bên trên chắc thổi bay đầu tạo cũng nên
Tên tay sai an ủi anh ta: “Đại ca, anh ta không dám đâu, anh ta là người của Bạch Đạo, lấy đi một mạng người, anh ta mất rất nhiều công sức, gần đây tỉnh cũ xảy ra nhiều chuyện, anh ta sẽ không muốn gây thêm rắc rối." “Tỉnh cũ" là một từ đen, trong ngôn ngữ của dân xã hội đen dùng để chỉ cơ quan chức năng cấp cao nhất của Ba tỉnh Đông Bắc, tỉnh ủy.
Tên tay sai giận dữ, ấn vỏ dưa hấu lên đầu tên tay sai: "Đồ ngu ngốc! Anh ta có quyền, tất cả cảnh sát cũng là chó anh ta nuôi. Anh ta có thể giết chết tôi, giết chết các người, đúng là khốn nạn!” Anh ta tức giận, đá vào mông tên tay sai: "Mau đi dò la tin tức! Còn trừng mắt nhìn tao làm gì!”
Tên tay sai chạy ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại, rồi quay lại, buồn bã báo cáo: “Quan Lập Thành đã kết thúc cuộc hội nghị trực tuyến liên kết quân đội Bạch Mai, và sắp tiến tới Hội nghị sĩ quan quân đội tỉnh Long Giang, mà không có bất kỳ động tĩnh gì. Trương Thành Nam đang giao lưu với thủ lĩnh băng đảng Hồng Kông ở Hồ Điệp, ca hát nhảy múa vui vẻ, không muốn bị quấy rầy.
Tên mặt ngựa càng thêm mơ hồ: “Không vội không vàng gì sao?"
Tên tay sai cũng thật không ngờ: "Dường như không thấy nói năng gì. "Đúng là chết tiệt mà
Tên mặt ngựa dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn tôi: “Chờ thêm một chút, đến mười giờ vẫn không có người đến cứu ả ta, thì không cho ả ta con đường sống. Lão đại đã nói rồi, ả ta có ích thì giữ lại, không nhử được cá, thì cũng như phế thải.
Nỗi đau thân bất do kỷ, hoang mang vì không thể làm chủ được số phận của chính mình, lúc này, sự tàn nhẫn và máu lạnh đã lộ ra hết.
Cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi trước cái chết, và cũng hiểu sâu sắc cái đẹp, phụ nữ trong thế giới của những người giàu có và quyền lực được tinh thể nào.
Không là gì cả.
Chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi mua bán, một khẩu súng để hoành hành ngang dọc, một thông tin tình báo và thậm chí là một lòng nghi ngờ nhỏ.
Thẩm Quốc Minh có thể đang xem xét xem rốt cuộc mức độ hữu ích của tôi được như thế nào. Nhưng hiện tại vẫn trời yên biển lặng, khác xa so với những gì ông ta tưởng tượng. Ông ta đã thất vọng rồi.
Ông ta thất vọng vì tôi không chỉ là con tốt của ông ta, mà còn là con mồi vô dụng, không con cá nào thèm cần câu mà ông ta đã cố gắng lợi dụng.
Nếu tôi không phải là một nước cờ quan trọng trong thế giới quyền thể của cánh mày râu, thì thân phận còn lại của tôi chỉ là một con hồ ly tinh quyến rũ con trai ông ta và nhìn thấu bản chất dâm dục của ông ta. Tôi càng hiểu rõ mức độ xấu xa đó thì càng khó bảo vệ bản thân. cá.
Sự tuyệt vọng ập đến giống như thủy triều, chôn vùi hết tất
Gần 10 giờ, trong lúc tên tay sai giam giữ tôi chờ đến ngái ngủ thì tiếng súng đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, chúng được phóng ra từ ba phía, bao bọc thành một vòng tròn, tường, ống khói và cầu thang, mặt đất đều bị rung chuyển, bức tường cũng bị đổ xuống.
Tiếng quạ và tiếng chim kêu trên mái hiên, mạng nhện rơi xuống không trung, cơn gió thổi ngang qua tấm kính bị vỡ, và cuộn lên. Tôi vội vàng nghiêng người để xem tình hình, tên tay sai nhanh hơn nên nhìn thấy rõ ràng, anh ta theo bản năng giữ lấy tôi, "Đại ca, đó là binh lính của quân đội! Họ đang bắn súng trường! “
Tên mặt ngựa giật mình: "Quan Lập Thành tới rồi?"
Anh ta chạy về phía cửa sổ, một viên đạn sượt qua cái mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu anh ta, vèo một tiếng quét qua, ngọn lửa sắc bén vợt qua tước đi một nửa vành nón, anh ta loạng choạng ngã xuống. "Mẹ nó, nhiều binh lính như vậy! Ông già kia sẽ không mặc kệ, phải không?
Những lục bình đó, có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, động tác cũng nhanh, cực kỳ lợi hại, rất nhanh phát hiện ra tòa nhà này, cũng dừng lại cách đó năm mươi mét.
Ngay sau đó, chỉ còn một cánh cửa còn sót lại bên cạnh cầu thang, từ bên ngoài bị một lực đạp bay, Tổ Tông đứng ở trong màn bụi mù mịt, khí thế của anh cường đại, bừng bừng kinh người, giống như một hầm băng, một ngọn núi lửa, chấn động cực lớn, làm xung quanh như mất đi âm thanh, ngay cả tiếng súng cũng dừng lại.
Tôi mừng rỡ, hướng anh ta đưa tay hô to: "Hạo Hiến!”
Thân thể Tổ Tông cứng đờ, dơ hai tay chỉ vào tôi, "Cô Trình không sao hết.
Thẩm Tông cởi ra âu phục màu đen ra, chùm lên đầu tên tay sai đang đứng ở đối diện, giơ tay gọi hai người họ lại.
Tên tay sai phủi phủi đất dính trên mông, bước nhanh quan, “Viện trưởng Thẩm, anh không thể động đến chúng tôi, sau lưng chúng tôi còn có người chống đỡ" "Mày là cái quỷ gì! Nếu như mày ở Đông Bắc không khiêu khích tao, tao cũng không phải làm như vậy với chúng mày.
Tên mặt ngựa sửng sốt, người đứng phía sau anh ta cũng không nhịn được mà run rẩy: "Đại ca, rõ ràng bố anh ta động vào vợ anh ta, chúng tôi cũng chỉ làm vì tiền, chứ có gây ra chuyện to lớn gì đâu."
Đáy mất Tổ Tông phẫn nộ đỏ tươi như trận sóng to gió lớn, anh nhấc chân đá bay tên tay sai kia: "Nói cái gì?”
Tên tay sai ôm má bị thương đau đớn lăn lộn khắp trên sàn, vội vàng đứng dậy, rõ ràng anh ta vùng vẫy nói bố...
Chữ 'anh còn chưa ra khỏi miệng, tên mặt ngựa đã cầm một chiếc ghế dài hạ gục anh ta. Tên mặt ngựa cười hì hì đưa một điếu thuốc, nhưng Tổ Tông không để ý, ánh mắt tàn bạo nhằm vào anh ta. "Có ném đi hay không?" Tên mặt ngựa liên tục nói hiểu lầm: "Viện trưởng Thẩm, anh nhìn xem, nếu thật sự là bắt cóc, cô Trình lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy, đám anh em của tôi, đều là mẹ nó mấy trăm năm chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, không chừng cô ta lại có đức hạnh gì. Không phải hướng về phía anh, là cấp trên giao việc thôi, anh nhìn thấy không? " Tên mặt ngựa hướng ra ngoài cửa sổ bĩu môi, vẻ mặt đầy bí ẩn: "Chính là bọn họ."
Tổ Tông trừng lớn hai mắt, trong lòng rõ ràng nhưng làm như không có xảy ra chuyện, qua ngọn đèn dầu mờ mịt nhìn hai má sưng đỏ của tôi, "Ai cho các người đánh." "Không có không có!" tên mặt ngựa vội vàng phủ nhận: "Cô gái này... Cô Trình không thành thật, không còn cách nào, lại mời tới người không nên tới, làm chúng tôi không thể chịu nổi, đành phải dạy cho cô ta một bài học. Cô ta thịt mềm da căng, nên không nhịn được đánh vài cái. Tên mặt ngựa càng nói càng hung hăng, Tổ Tông nhào đến đẩm một cái vào giữa mặt anh ta, nằm đấm cứng rắn và tàn nhẫn như muốn che cả bầu trời. tên tay sai đau đớn ngã xuống đất, giống như một cột điện bị đổ văng ra xa, hình như là bị gãy xương rồi.
Tổ Tông bước hai, ba bước đến trước mặt tôi, tiến đến ôm lấy ngang người tôi, áp môi lên trán của tôi mà hôn: "Bị dọa rồi à?"
Tôi ôm chặt lấy cổ anh: "Quần lót của em bị lột."
Khuôn mặt của Tổ Tông đột nhiên sa sầm lại, anh thăm dò giữa hai chân của tôi, khô ráo, tôi nói rằng họ đã chạm vào tôi, chỉ à cởi ra để dọa tôi.
Anh mặt đầy sát khí, bước đi đến cửa thì quay đầu lại nói: “Ép, bắt phải khai ra, tay nào đụng vào thì chặt tay đó.
Tên mặt ngựa kêu lên vài tiếng mơ hồ, định nhào đến dưới chân Tổ Tông, nhưng bị ngăn lại. Tiếng đấm đá bị chặn lại phía sau, chỉ mơ hồ nghe thấy vài tiếng kêu yếu ớt. Tổ Tông đưa tôi lên xe và trùm lên người tôi một bộ quần áo, anh ta đoán rằng có liên quan đến bổ anh cho nên lại quay lai.
Tôi nhìn xung quanh tìm không thấy một ai, tôi hỏi người lái xe mấy người lính đầu rồi.
Người lái xe nói rằng vị trí đã xác định liền rút lui. "Nếu không phải tâm phúc của Quan thủ trưởng trà trộn đến tiệc sinh nhật để truyền tin, viện trưởng Thẩm còn chưa biết, cô Trình có lẽ sẽ đau khổ cả đêm.
Anh ta đưa cho tôi một bình nước: "Không chỉ là truyền tin, Quan thủ trưởng còn phân công một trung đội bắn tỉa đi theo chúng ta đến đây nắm mai phục trong đám lau sậy ở phía tây nam và phía đông nhà máy, Một khi sự an toàn của cô bị đe dọa, bất luận là ai cũng đều nổ súng, có gì cứ tính trên đầu anh ta."
Một trung đội binh lính, hơn trăm người, thời bình điều động bộ đội, để điều động quân đội trong thời bình, trừ trường hợp bị bao vây, đàn áp cực kỳ lớn, nếu không thì đó là vi phạm kỷ luật, lạm quyền. Chỉ là người bắt cóc tôi có thể lực khá lớn, lên tôi mới bị chèn ép như một con kiến, không ai dám chắc chắn nên mới sợ sự chuẩn bị này không hoàn hảo.
Tôi sửng sốt một hồi lâu, khó trách tên mặt ngựa lại kêu lên, thì ra Quan Lập Thành thật đã sự ra tay.
Anh ta là loại người trầm ổn khôn khéo, bày mưu tính kế, làm sao có thể nhảy vào một cái hố lửa như vậy, rõ ràng là mỗi nhu.
Bên trong khu nhà xưởng yên tĩnh, nhưng tôi biết, Tổ Tông đang cạy miệng bọn họ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, sống không bằng chết bức bách bọn họ mở miệng.
Thư ký nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong lòng còn sợ hãi: "Viện trưởng Thẩm không có binh quyền quân sự, anh ta đã phải thông qua văn phòng thành phố để điều động cảnh sát hình sự, như vậy lại phải trì hoãn thật lâu, Quan thủ trưởng lúc đó lại đứng ra muốn giúp đỡ. Hiếm khi anh ta nhúng tay vào những chuyện thể này, trong giới chính quyền ai không biết. Anh ta luôn tính khí thất thường, giữ mình khỏi những chuyện không liên quan, chỉ nhìn người khác khua chiêng đánh trống, núp sau chơi đểu"
Ta do dự hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Có lực lượng nào khác không? Tỉnh cả công khai lần bí mật.
Thư ký lắc đầu dứt khoát: "Không có. "
Một chậu nước lạnh dội vào đầu, vừa nực cười lại thắng thần.
Trương Thành Nam quả thật, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Đại ca hắc đạo sao có thể dễ dàng động tình chứ.
Tình hình tổng thể bây giờ, anh sẽ không ngu ngốc mà làm tổn thương chính mình. Tổ Tông và bố đang đánh nhau ầm ĩ như vậy, anh lại không trợ giúp, sẵn sàng đứng nhìn là nhân nghĩ của anh với tôi rồi.
May mắn thay, tôi chưa bao giờ tin rằng anh có tình, khi anh gặp dịp thì chơi, khi anh giả ý lợi dụng, tôi không dao động một chút nào, nằm chắc trái tim mình, khi bộ mặt âm ngoan thật sự của anh lộ ra, tôi cũng không thất vọng, cũng không khó chịu.
Quan Lập Thành tự tiện điều binh, cấp trên của anh ta giận đến đạp ghế. Văn Mạnh Hùng lại tự nhiên được lợi lớn, từ phó đoàn thăng chức chính đoàn, anh ta đối với Thẩm Quốc Minh cảm kích đến rơi đầy nước mắt, liền tặng quà tạ ơn. Hai người này vừa đúng là đầu mối cần thiết để Thẩm Quốc Minh năm quân khu, một trận cờ lợi dụng hy sinh người phụ nữ kia, đổi lại thành quả béo bở như vậy, tựa hồ ai cũng không nghĩ tới.
Chuyện xảy ra một tuần, Quan Lập Thành bị xử phạt, anh ta đã tham gia vào chính trị gần 20 năm., lần duy một lần bị thông bảo xử phạt trước toàn quân, cũng không đến mức làm cho sự nghiệp làm quan của anh ta có tì vết gì, nhưng con đường dẫn đến tỉnh ủy đã bị chặt đứt hoàn toàn.
Nguyên nhân bắt nguồn là do tôi, không cần biết anh ta chỉ đơn giản là cứu tôi hay có ý khác, một việc quy một việc, trong lòng tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn đến ngồi bất an, tôi hỏi thăm Mẹ Loan về anh ta.
Cô ta nói cho tôi biết công huân cùng quân uy của Quan Lập Thành rất lớn, không thể không đánh bại, hiện tại anh đang luyện binh để bù đắp công lao, tiếng đồn về đời tư của anh ta rất căng, bất kỳ giống cái nào, cho dù là một con gà mái cũng không thể đến gần anh ta, bằng không trứng đều sẽ nói là của anh ta.
Mê Loan nói như vậy, tôi đương nhiên không dám làm loạn, gà mái không làm được thì tôi cũng không làm được. Nợ anh ta phần nhân tình này chỉ có thể đợi cơn bão lắng xuống hoàn toàn rồi mới trả lại anh ta.