Trương Thành Nam rơi vào vòng vây, nhiều
phía vây quanh gây áp lực lên anh, anh mà không
gặp rắc rồi gì thì mới kỳ lạ: “Tình trạng khó khăn như thế nào?” Cô bảo mẫu lấy chổi quét hết những mảnh thuỷ tinh ở dưới chân tường: “Một mỏ dầu ở Cát
Lâm đã bị Lâm Hào Kiện và cô Cửu nội ứng ngoại
hợp tấn công”.
Tôi cực kỳ kinh ngạc, cô Cửu danh bất hư truyền, cô ta là đồng minh của Tổ Tông và cũng có quan hệ đối tác với Trương Thành Nam, bây giờ cô ta và Lâm Hào Kiện cùng một phe với nhau. Người phụ nữ trên tường còn đáng sợ hơn nhiều so với người đàn ông còn đang do dự chưa quyết định.
Tôi hất cắm lên để cô bảo mẫu làm việc, lười đến mức không thèm nhìn khung cảnh bên trong phòng làm việc, lập tức quay người trở về phòng ngủ, tôi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Trương Thành Nam ngồi ở giữa giường, anh đang nghịch ngợm cái quần lót mà tôi không có thời gian để giặt đêm qua, tôi đỏ mặt tới tận mang tai nhanh chóng giật lấy rồi giấu dưới mông: “Ông chủ Trương dở hơi ăn trộm đồ lót à?"
Anh nhìn dáng vẻ thẹn quá hoả giận của tôi một cách thân mật: “Cô Trình tối qua từ lúc giãy giụa đến lúc hưởng thụ thể hiện ra rất tuyệt.
Anh đưa ngón trỏ sờ lên môi: “So với người phụ nữ luôn ngoan ngoãn, thì thuần phục một tay sai hoang tôi còn thích hơn."
Tiếc là tôi không phải đối thủ của anh, tôi dứt khoát thuận theo chiều gió: “Công việc của ông chủ Trương không có gì đáng phải nói. Tôi ở nơi này đã thấy đủ loại vịt muôn hình muôn vẻ, vừa trắng vừa mềm, to khoẻ sống dai, ông chủ Trương có thể được gọi là vua vịt.
Tôi phản bác lại khiến anh khó chịu đúng không.
Tôi ném quần lót của mình vào trong một cái hồ: “Ông chủ Trương, kết cục của chuyện này đã định rồi, ai cũng không thể thay đổi.” Tôi ném cho anh ta một chiếc vòng tay: “Tiền bo
Vòng tay đập vào khuôn mặt tuấn tú của anh, trượt xuống sống mũi, đáp xuống lòng bàn tay đang mở ra của anh, anh nhìn xuống vài giây, mim cười năm chặt lại và nói: “Mỗi đêm tôi đều bị cô Trình chơi như vậy, chắc chuyện kinh doanh của tôi không cần phải nói nữa.”
Anh hôn lên chiếc vòng, chiếc vòng kim loại toả ra mùi hoa lan, anh chậm rãi đi về phía tôi, dừng chân bên cạnh tôi, tham lam mà hạ lưu hít mùi thơm đang toả ra trên mái tóc dài của tôi: “Đêm nay có chơi không? Cô Trình hào phóng như vậy, tôi không thể tìm thấy sự thay đổi.
Tôi lạnh lùng lườm anh một cái: “Ông chủ Trương lại dám động vào tôi trong bóng tối, tôi sẽ thiến anh."
Anh cười lớn: “Tôi rất mong chờ đấy.
Trương Thành Nam miệng thì tàn nhẫn, nhưng cách hành động thì càng tàn nhẫn hơn. Quả nhiên anh lại tới như đêm hôm đó, giống như một tên biến thái, và đè tôi trong bồn tắm lớn, tôi đã chiến đấu với anh hàng trăm hiệp, hét lên đến mức khàn cả giọng, cuối cùng vẫn sức cùng lực kiệt không thể không chế anh.
Anh an ủi phần eo đang không ngừng run rẩy vì tức giận của tôi, mặc cho anh cố gắng hết sức moi ra mọi kỹ xảo để dỗ dành tôi, răng của tôi cần vào cổ anh rất mạnh, anh nhẹ nhàng lau đi chất dính ở hạ thể của tôi: “Em đúng là đồ không có lương tâm, không muốn tôi sao, hử?”
Tôi khóc bù lu bù loa lên, giống như một con sói mẹ bị mất đi đàn con, bài xích khí tức mà từng tắc da tắc thịt hoàn toàn không thể rửa trôi, anh kiên nhẫn đợi tôi bình tĩnh lại: “Nó làm tôi nghẹt thở, có chỗ nào tốt với em chứ."
Anh đưa tay trái lên nắm lấy gò má của tôi, từng chút nhẹ nhàng cạy miệng tôi ra, cứu lấy phần thịt gần như chảy máu từ cổ anh, sau đó bối lên đôi môi nhợt nhạt của tôi: “Không muốn như vậy à?"
Tôi tức giận không rên một tiếng trừng mắt nhìn anh, anh nhìn tôi thật lâu, vén mái tóc ướt dính trên má tôi ra, ôm ngang tôi lên đi chân trần rồi đặt tôi lên chiếc giường rộng trong phòng: “Tiểu Ngũ, trong trận chiến của tôi với em, tôi luôn là người giành chiến thắng.
Anh nói xong câu này liền rời khỏi phòng, tôi nằm trong bóng tối, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang dần chuyển sang im lặng, nhắm mắt lại.
Tôi bị giam lỏng trong biệt thự tròn ba ngày, Quan Lập Thành chậm chạp vẫn chưa xuất hiện, Tiến Bình đã báo cáo đại hội quân khu sẽ tổ chức các cuộc họp nhỏ, chính quyền trung ương đã cử các đoàn tuần tra để kiểm tra đánh giá các chiến tích của Quan Lập Thành và hai đội trưởng và phó uỷ viên chính trị, tóm lại là bận đến tối tăm mặt mũi
Anh ta kh lưng xuống không nói lời nào mà châm cho Trương Thành Nam một điếu thuốc: "Chẳng lẽ Quan Lập Thành biết thời biết thế, để cô Trình ở lại đây?”
Trương Thành Nam liếc mắt một cái: “Anh ta không có lý do gì cả. Việc người vợ mới cưới mất tích nằm trong phạm vi quyền của anh ta, là nỗi nhục của anh ta, anh ta phải che giấu với bên ngoài và phải đấu tranh giành kết quả với tôi trong
nội bộ.
Rèm cửa sổ phủ xuống vai Trương Thành Nam, một tua dày màu nâu nhạt, giống như huy chương của một vị tướng bị đẫm máu đang phi ngựa một cách oai phong lẫm liệt: "Phía trung ương đã kiểm tra anh ta, cũng không phải là chuyện tốt. Anh ta và Trình Bảo Ái bắt đầu liên hợp với nhau, tỉnh ủy lại lửa cháy thêm dầu có ý đồ đẩy anh ta ngã ngựa, trắng trợn nói chuyện vô căn cứ là anh ta chìm đắm vào nam nữ hoan ái, hạm thú chơi bời. Trung ương coi anh ta là mầm mống số một của ban thường vụ, anh ta phải hứng chịu vụ bê bối, có thể sẽ không vượt qua được.
Tiến Bình nói: “Quan Lập Thành không hổ là một kẻ cứng đầu cứng cổ, danh dự hai mươi mốt năm của anh ta cũng cũng bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, không vì thế mà hy sinh đời tư, vạch trần bản tính hung ác trong chính trị của anh ta, Thẩm Quốc Minh đã nhận ra, vốn dĩ không cho phép được đưa vào tay sai của anh ta vào ban lãnh đạo trung ương.”
"Có được thì ắt sẽ có mất, Quan Lập Thành đã lựa chọn cái nào, thì anh ta sẽ bị mất cái khác, còn bị thảm hơn bất kỳ đồng nghiệp nào của anh ta."
Trương Thành Nam bật đèn chụp và kẹp một tờ giấy tồn đọng ở tầng dưới cùng vào bóng đèn, trong bảy tám giây sau, tờ giấy bị đốt cháy xém, những dòng chữ chi chít trong đó bị đốt cháy thành tro.
Anh thích thú nhìn chằm chằm đống tro bị cháy đen: “Anh ta nhất định sẽ tới."
Trương Thành Nam liệu sự như thần, không chỉ nhằm vào giới xã hội đen, mà giới chính quyền cũng như vậy, sáng sớm hôm sau, bảo mẫu liên tục năm nỉ tôi đút cháo cho Trương Thành Nam đã chiến tranh lạnh với tôi suốt bốn ngày bốn đêm, bà ấy nói rằng ông chủ Trương liên tục phải đi xã giao, dạ dày cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, hôm qua còn bị ói ra rất nhiều, tôi cũng không biết bảo mẫu nói thật hay là giả, nên sống chết không làm theo, do bà ấy năn nỉ mãi nên cô mới ỡm ờ đứng dậy đi theo bà ấy vào bếp bưng cháo, khi đi qua lan can, cánh cửa phòng khách vang lên một tiếng rất to, tôi bất giác dừng lại, và tình cờ đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn và quen thuộc đang đứng thẳng dưới chùm đèn ở huyền quan, sống lưng tôi đột nhiên cứng lại.
Quan Lập Thành chắc vừa mới tan làm ở quân khu, áo khoác sạch sẽ được thắt nút gọn gàng, chiếc nơ màu xanh nhạt mỏng manh lộ ra một tấc, đợi đến lúc Trương Thành Nam mở miệng một tiếng, anh không giống như khởi binh vấn tội hay trừng phạt gì đó, anh giống như được gặp lại những người bạn cũ, vẫn rất bình tĩnh không nóng vội.
Anh liếc nhìn lên tầng hai, tôi không biết anh có phát hiện ra tôi không, ánh mắt của anh gần như không dừng lại, dường như vô tình lướt qua, khí định thần nhàn mà nói: “Để ông chủ Trương đợi tôi nhiều ngày rồi, là do tôi thất lễ.
Bảo mẫu đóng cửa lại, đưa tay ra hiệu mời anh vào phòng khách, Quan Lập Thành thong thả ung dung cởi mũ quân đội ra: “Nói đi nói lại, ông chủ Trương vốn không đợi tôi. Vốn dĩ cũng không gặp nhau được mấy lần, chỉ là anh tự giam giữ vợ của tôi mà nói về đạo lý giang hồ thì đó là làm trái luận thường đạo lý
“Vợ?” Trương Thành Nam điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhấp một ngụm rượu, nho đỏ tươi tôn lên mu bàn tay trắng bóc của anh, trông rất đẹp, anh có chút hứng lặp lại: “Ai là vợ của tham mưu trưởng Quan vậy, không dẫn đến để tôi làm quen à?”
Quan Lập Thành không nhanh không chậm lấy ghế, vừa cởi áo khoác vừa ngồi xuống: "Chỉ có anh và tôi, ông chủ Trương đừng có mà gặp dịp thì chơi.”
Anh thu lại ý cười nhẹ nhàng nho nhã: “Trình Bảo Ái."
Trương Thành Nam quang minh chính đại ra vẻ lưu manh: "Có ai đó ăn nói lung tung, cô ấy ở chỗ của tôi. Lẽ nào cứ phụ nữ của Đông Bắc mất tích là tham mưu trưởng Quan luôn đến hỏi tôi sao!”
Quan Lập Thành ném bộ đàm lên mặt bàn, với hành động khó hiểu này thì một người thông minh cũng biết rõ trong lòng. Tiếng trong bộ đàm ra lệnh, tay súng bắn tỉa của lục binh võ cảnh sẽ bao vây biệt thự không cho họ trốn thoát.
“Những người phụ nữ khác tôi đều không quan tâm. Nếu vợ tôi, ông chủ Trương nhất quyết không trả lại, có lẽ kết cục sẽ không tốt cho lắm.”
Trương Thành Nam vuốt vuốt nhẹ góc áo, một chút cũng không sợ hãi: “Thật là không khéo rồi. Tôi cũng muốn san sẻ lo lắng thay cho tham mưu trưởng Quan, nhưng đáng tiếc cô ấy không ở trong tay tôi, tôi đúng là có lòng mà không có sức rồi.”
Sắc mặt của Quan Lập Thành lập tức lại trở nên âm trầm gấp mấy lần, anh ấy đã cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh và lãnh đạm, thế nhưng trong trường hợp so chiều như thế này vẫn luôn phải đeo lên cái mặt nạ anh ta luôn đeo mặt nạ chính nhân quân tử lại không thể tránh khỏi cái tội thổ phỉ hèn hạ
Bảo mẫu lúc này mang đến một chiếc ly mới tinh đặt trong tầm với của Quan Lập Thành, bà ấy vừa định rót đầy lỵ, Quan Lập Thành đã che miệng
ly lại: “Không uống rượu.
Bảo mẫu không biết phải làm sao, liền ngẩng đầu hỏi Trương Thành Nam đang ở đối diện, anh phân phó bưng lên một hũ hầu khôi.
Bảo mẫu lùi lại phía sau, nhanh chóng bưng một ấm trà nóng đang bốc khói, nước trà màu xanh nhạt được rót vào một chiếc cốc sứ tinh xảo, hương trà toả ra xung quanh, tôi đứng trên gác xép, cũng gửi thấy mùi thơm, Trương Thành Nam xoay xoay đốt ngón tay, gõ vào mép bàn đang phản chiếu: “Trà mới của năm ngoái, hầu khôi cũng được lắm. tham mưu trưởng Quan có hiểu một từ trong hầu khôi không?”
Quan Lập Thành nhận lấy một chén trà mà bảo mẫu đưa đến, đẻ dưới mũi lắc lắc: “Xin rửa tại lång nghe."
“Hầu. Thế lực trong núi không dồi dào, mạnh mẽ, khôn khéo, có thể nhận biết mưa gió, có thể tránh núi lở bất ngờ, có thể trèo lên đám mây hàng trăm mét, có thể nhảy xuống khe núi sâu tăm tối, tôi đã tình cờ được uống một chén hầu khôi, cảm thấy loại trà này phù hợp với tâm ý của tôi nhất.”
Nước trà trôi xuống cổ họng, thực sự quá đằng, nhưng cũng ngọt ngọt, Quan Lập Thành cổ gắng nhịn đẳng, lại không biết giờ phút này xảy ra chuyện gì, anh ấy cau mày nói: "Cách dùng từ của ông chủ Trương đúng là không chính xác. Lực lượng của khỉ nhỏ bé, ngay cả khi nó đứng một mình như một vị vua cũng không đánh lại những con sư tử và hổ mạnh mẽ ngang tàn, mà ông chủ Trương ở Đông Bắc dĩ nhiên là người khác không thể địch nổi rồi.”
Anh ấy nhanh nhẹn trở tay hất đổ chén hầu khôi một cách tự nhiên, đặt cái chén trống rỗng vào vị trí cũ, với giọng điệu âm trầm mà lạnh lẽo: “Ông chủ Trương ăn nói ngay thẳng. Anh muốn lấy Trình Bảo Ái đổi lấy cái gì của tôi.”
Cuộc đối đầu sâu không lường được giữa hai người giống như một cái động ào ào vũ bão sâu không thấy đáy, nhất thời trong chốc lát không thể phân biệt được ai hơn ai.
Trương Thành Nam coi như không nhìn thấy sự kiên nhẫn đến cực điểm của Quan Lập Thành, rót rượu lại cho anh ấy: “Cậu nằm giữ quyền kiểm soát sức mạnh quân sự và chính trị của Long Giang, và tham mưu trưởng quân khu tỉnh Cát Lâm đứng ngang hàng với cậu, thì vẫn kém xa cậu!"
Quan Lập Thành im lặng không nói gì. “Tôi đã đánh mất một phần mỏ dầu của Cát
Lâm. Lâm Hào Kiện đã hối lộ chính quyền tỉnh và công khai cướp đoạt
Quan Lập Thành khẽ nhắm mắt lại, thất thần im lặng suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Chuyện này tôi không làm chủ được. Một số mỏ dầu ở Cát Lâm đã bị chính phủ thao túng, các doanh nhân nhận thầu và hợp tác đôi bên cùng có lợi. Tiền thuê mà Lâm Hào Kiện phải nộp không ít hơn ông chủ Trương, chính phủ cũng không cần phải huy động nhân lực.
Trương Thành Nam nhàn nhạt cười: “Tôi biết là mỏ dầu đó làm khó tham mưu trưởng Quan, chuyện tô muốn giao dịch cũng không phải là chuyện này, danh tiếng của Hồng Kông Cửu Long và Tân giới gần đây lên rất nhanh, thế lực bên chính nghĩa ở Đại Lục đang bị quấy nhiễu, đã trấn áp các đường đi của tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quan phục của Thẩm Hạo Hiên đã bị cởi ra, thì còn có ai không thể chấp nhận được tôi mà lại có đầy đủ vốn để từng bước chèn ép/
Khuôn mặt của Quan Lập Thành đang thả lỏng thì đột nhiên loé lên sự lạnh lùng.
Trương Thành Nam chế nhạo: "Có lẽ tôi đã lo lắng quá nhiều rồi. tham mưu trưởng Quan không ngại lòng thành của tôi, Cửu Long tân giới mở ra một ranh giới, tôi sẽ biến cuộc chiến tranh thành lụa ngọc với cậu. Vợ của tham mưu trưởng Quan cũng chắc chắn sẽ được trở lại một cách bình an vô sự.
Trương Thành Nam không đợi anh ấy nói, liền đánh đòn phủ đầu nói: “Tham mưu trưởng Quan đang bận đối phó với đoàn thanh tra trung ương nên đã vất vả rồi. Tách trà này, tôi chúc cậu vạn sự như ý.
Trong mắt anh như ẩn chứa một có một suối nước đá lạnh đến thấu xương, lấy trà thay rượu, uống hết một hơi cạn sạch.
Ý tứ của Trương Thành Nam đã nói rõ, nhắc nhở Quan Lập Thành bỏ những suy nghĩ mạo hiểm đá chọi với đá trong đầu, đoàn thanh tra trung ương đã ở lại Long Giang, xem những quan chức mà cậu không thích nhìm chằm chằm váo thiếu sót, mà đấu tranh cho phụ nữ, sóng gió đột ngột nổi lên, công việc kinh doanh cũng không có lợi gì.
Quan Lập Thành sao mà không hiểu, anh ấy im lặng một lúc, trên khuôn mặt không hề dao động của anh ấy mang một nụ cười sâu xa lạ lùng: “Làm phiền ông chủ Trương, lúc tôi ốc còn không mang nổi mình ốc mà thay tôi chăm sóc vợ của tôi.”
Trương Thành Nam không biết xấu hổ đặt ly rượu xuống và nói: “Tôi tự nguyện cống hiến sức lực. Vợ của tham mưu trưởng Quan cũng không phải là vợ của tôi. Phân biệt rõ ràng như vậy khó tránh khỏi làm tổn hại đến tình hữu nghị giữa tôi và cậu."
Quan Lập Thành bình tĩnh như thường uống hết cốc trà không còn một giọt, úp ngược chiếc cốc, giống như hai bên hiểu ý nhau: "Đã uống trà của ông chủ Trương thì dù sao tôi cũng phải đáp lễ chứ."
Trương Thành Nam đưa cánh tay ra, khoát lên lưng ghế dựa: "Tôi chờ tin tốt.”
Quan Lập Thành cầm lấy áo khoác và mũ quân đội của mình, quay người đi về phía cửa ra vào, bảo mẫu vội càng đi từ trong bếp ra và cố gắng giữ chặt chốt cửa trước mặt anh ấy, lúc giờ phút quan trọng này, Trương Thành Nam cười một cách gian xảo: “Quên không nói với tham mưu trưởng Quan, hương vị của vợ cậy còn quyến rũ và khó quên hơn hồi trước, xinh đẹp như thuốc phiện, rất dễ gây nghiện.”
Tay của Quan Lập Thành đang nhẹ nhàng xoay đồng hồ thì lập tức dừng lại, sau đó nhìn về phía anh, khoé miệng đoán không ra vui mừng hay tức giận nhếch lên, anh ấy không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài.
Sở dĩ Quan Lập Thành chặn dữ liệu được mã hóa của Thẩm Quốc Minh đơn giản là sự biến chuyển mà cuộc hôn nhân giao dịch của chúng tôi mang lại. Vua một cõi được bầu làm bí thư tỉnh ủy ba nhiệm kỳ liên tiếp, lịch sử bẩn thỉu không nhìn thấy mặt trời đã sớm bị xóa sạch trong hồ sơ lưu