Mục lục
Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm – Trình Bảo Ái – Tổ Tông (Truyện full: Anh muốn em)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi hương trên người Quan Lập Thành rất tươi mát, rất thơm, hương thơm của mực và sữa tắm hòa quyện với nhau, giống như hoàng hôn phía tây, bờ biển vô biên, triền miên.

Tôi không cách nào tự kiềm chế được sự run rẩy của những ngón tay, hết lần này tới lần khác suýt chút nữa, suýt chút nữa không giữ nổi mạng sống, càng lo lắng, thì lại càng tế dại, vô tình tự đâm chiếc kim sắc nhọn và tay, rồi máu cứ thế tuôn ra.

Quan Lập Thành nhanh tay bóp cổ tay tôi, anh nhíu mày nhìn một cái, rồi ngậm vào trong miệng.

Tôi sợ hãi rút tay lại, nhưng sức của anh quá mạnh tôi không thể rút lại được, tôi thốt lên răng như vậy sẽ bị lây nhiễm.

Quan Lập Thành vẫn không buông ra, anh lúc mạnh lúc nhẹ hút từng giọt máu ra, giọng nói khàn khàn lẩn tránh lời tôi, "Cô có bị mắc dịch cúm lợn không."

Tôi xấu hổ nói rằng tôi quên rửa tay rồi.

Anh ngậm đến khi máu ngừng chảy mới buông ngón tay của tối ra.

Tôi cố gắng co quắp và năm chặt tay, rồi giấu ra sau lưng.

Tôi nhanh chóng tìm cách bóc trần sự mất kiểm soát này, nhưng mà lại càng mất khống chế hơn, Quan Lập Thành phá vỡ phòng tuyến này, anh vén tóc mai bên tại tôi ra, vuốt ve vành tai châu tròn ngọc sáng cả tôi một cách mê say, "Cô chủ Trình đoán xem, vì sao tôi biết rõ ra quân sẽ bị liên lụy, mà vẫn không tiếc cái giá phải trả."

Tôi và anh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, thậm chí không có chút khoảng cách, lồng ngực to lớn của anh chạm vào vai tôi, tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh, trong một khoảng yên tĩnh, nhịp tim của anh bỗng loạn nhịp, tôi lờ mờ, cửa sổ trước mặt ngăn cách ánh sáng đến gần hoàng hôn, ánh nắng mặt trời che khuất hơi nước mờ ảo, làn sương mù cuối cùng, vẫn là làn sương mù màu xanh mờ nhạt.

Hơi thở ấm nóng của anh thở vào lỗ tai tôi, bản chất bùng cháy, "Bây giờ cô chủ Trình đang cảm kích tôi sao? Cô có suy nghĩ muốn lấy thân báo đáp không?”

Tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng thể xem nhẹ, "Không có cũng không sao, một nụ hôn là được, bồi thường con đường thăng chức của tôi, cô chủ Trình cũng không thể quá keo kiệt, đúng không? "

Bình thường tôi mồm miệng lanh lợi, tùy cơ ứng biến, tất cả đều bị sự dịu dàng của anh làm tan biến, chấp vả không nổi, người đàn ông chính trực vĩ đại, khí thế anh hùng bừng bừng như vậy, tất cả cảm nhận của tôi về anh, đều là nho nhã lễ độ, anh đột nhiên thay đổi dáng vẻ, tôi kinh ngạc mà luống cuống. Cánh tay Quan Lập Thành vòng qua eo tôi, mỗi khi anh đến gần một chút, cả người tôi liền cứng ngắc hơn một chút, giống như cuống hoa trong sa mạc, liều mạng đua nhau nở rộ trong sự mong manh ngắn ngủi.

Anh la liếm vành tai tôi một cách mê hoặc, nơi đó nhạy cảm, chịu không nổi sự trêu chọc của anh, tôi dần dần nhũn cả người.

Anh ta dường như là một tên đầu gấu xã hội đen lâu năm, biết làm thế nào để khiến một người phụ nữ nhượng bộ, nhưng lại cũng không giống, phòng của anh không có dấu vết của phụ nữ, cuộc sống của anh cũng chưa từng có người phụ nữ nào, tôi nghĩ loạn lên, anh nâng khuôn mặt của tôi, "Đừng lo lắng, sẽ không hôn quá lâu đâu." Anh ta đè nén ý cười trong cổ họng, "Cũng sẽ không quá sâu"

Anh ta không để tôi từ chối, bờ môi ướt dán chặt lên khỏe miệng của tôi, duy trì một vài giây, kéo dài từng milimet, cho đến khi bao trọn toàn bộ môi của tôi.


Tôi đột nhiên mở to hai mắt, cảm nhận rằng đây là hôn, nụ hôn của người đàn ông và người phụ nữ, nụ hôn không nên xảy ra, sợ hãi bất lực vỡ vụn nức nở, tiếng nức nở giữa môi và răng, thêm một chút mơ hồ, chứ không phải là sự kháng cự

Quan Lập Thành hôn mê, anh mơ hồ nói, "Nhắm mắt lại."

Tôi lắc đầu, anh dần dần rời ra và rồi lại hôn từ mắt dọc theo mũi của tôi xuống.

Khoảnh khắc anh hôn tôi, tôi chịu lực và nhắm mắt lại theo bản năng, cả thế giới rơi vào bóng tối của sự thiếu hiểu biết sâu sac.

Chỉ có một lần nữa di mạnh xuống, chạm vào đôi môi mềm mại, và thở hổn hển.

Nó ngọt ngào, thơm ngon và ấm áp.

Sự khác biệt giữa sự phóng khoảng, buông thả của tình yêu nam nữ, là vừa sâu sắc, cũng vừa nông nổi, là một loại ham muốn.

Đầu lưỡi anh luồn vào khe hở của răng môi, dọc theo hai cái răng cửa quét qua quét lại, tôi run rẩy kinh hãi anh có cuốn lấy đầu lưỡi của tôi hay không, tôi ra sức cần chặt, cần đến hai má tê dại. “Mở miệng ra, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Tôi nhíu mày, mười ngón tay bẩu víu vào áo anh, mơ hồ run rẩy, ngay cả trái tim anh cũng phập phồng, loạn nhịp. "Không ngoan ngoãn nghe lời, sáng mai cũng không kết thúc được đầu."

Anh ta đặt bàn tay vào bên hông của tôi, nhẹ nhàng năm lấy nó, tôi vừa thở ra, thì lưỡi của anh đã trượt vào.

Sau đó anh ta nói điều gì đó dỗ dành tôi, nụ hôn kéo dài bao lâu, tôi cảm thấy hỗn độn, chỉ cảm thấy cơ bụng của anh xuyên qua quân tây, nóng bỏng, kê sát mông tôi, chuyển động ma sát rất nhẹ, nhưng không có khoảng trống, sự nóng bỏng của anh, hình dáng của anh, sự mạnh mẽ của anh, giống như in dấu trên người tôi, vô cùng rõ ràng, độ nóng của anh khó mà phân rõ được, vẫn là bản thân tôi.

Hơi thở dồn dập của anh ta hầu như hoàn toàn không còn, tôi mới thoát ra khỏi lòng anh.

Giống như cái gì anh ta cũng từng trải qua, kiên nhân vuốt ve sợi tóc lộn xộn khi quấn quýt, từng cụm tóc cuốn lấy cổ áo anh ta, dường như nhẹ như không lướt qua xương quai xanh của anh, anh không chút cuống quít mà gỡ ra, anh ta nói bảo đáp cô chủ Trình, cái giá phải trả rất xứng đáng.

Không nói chuyện cũng không ngừng nghỉ giăng co tra tấn tôi một lúc lâu, một người phụ nữ dáng vẻ giống như người hầu đứng cúi đầu ở cửa, Quan thủ trưởng, khách quý của quân khu đến thăm cậu

Quan Lập Thành mặt không đối sắc, thản nhiên ừm một tiếng rồi nói, "Pha trà đi

Sau khi người giúp việc rời đi, tôi nuốt nước bọt, làm ướt cổ họng khô và khàn, đang cố gắng lấy giọng để nói lời tạm biệt, anh lại trước tôi một bước, giữ tôi lại ăn bữa tối.

Không phải anh khách sáo, mà quả thật là có ý này, tôi vội vàng đi, rõ ràng có tình cảm, dường như nụ hôn này của anh, ngay cả nói cảm ơn cũng không chân thành như vậy, tôi đành phải đồng ý.

Anh đi đến phòng bên cạnh tiếp khách, tôi chân nàn đi vòng quanh phòng, căn phòng này cực kỳ sạch sẽ, không có một chút bụi nào, thực sự không cần sửa sang lại, tôi mò mâm nửa ngày. tìm thấy một sợi lông đen ở chân tường.

Là trong quần lót, xoăn tít, thô, dưới ánh đèn mờ, đen nhưng phát sáng, sáng đến hấp dẫn.

Các chị em trong giới là những người chuyên gia lâu năm, nhiều hơn tôi đáng kể, họ nói, đàn ông có nhiều lông, không nhất thiết phải ham muốn tình dục mạnh mẽ, một số vô dụng cũng có nhiều lòng, nhưng anh chàng phải thô, màu da chac chan cũng phải đảm.



Tôi năm lấy sợi lông này nghiên cứu trong chốc lát, cẩn thận đặt ở đầu giường của Quan Lập Thành.

Tôi đi bộ đến cửa, hét lên vài tiếng, không ai trả lời, chắc là người giúp việc đã ra ngoài rồi, xung quanh đặc biệt yên tĩnh, cửa phòng bên cạnh được đóng kín, sảnh ở một góc chín mươi độ, một chiếc cửa sổ gỗ rỗng, cửa sổ dán giấy, ánh sáng xuyên qua, sáng hơn so với lúc nãy, trong đầu tôi do dự, không kiểm soát được bước chân, cúi người xuống cửa sổ.

Quan Lập Thành ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên, ở giữa bàn là bàn cờ và hai chén trà, tôi nhanh nhẹn nhìn trộm, mặt đất cũng không có bóng dáng lay động phản chiếu, tôi trốn ở đây chỉ cần không lên tiếng, anh ta chắc chắn sẽ không biết đâu.

Bàn cờ ít ỏi, lẻ tẻ, có khoảng ba hoặc bốn mươi con, các khu vực rộng lớn của quân đen bao phủ giữa mười chín dòng ngang dọc, trong khi quân trắng bị đánh bốn phần năm, tan rã không thành quân. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Có vẻ quân trắng thua rồi, Cầu Duyên thở hổn hển một hơi, giãy dụa cũng vô ích, ngay sau đó Quan Lập Thành lội ngược dòng, ngược lại ăn hết những quân đen chiếm cứ những vị trí quan trọng ở góc dưới bên trái, quân đen cứ vậy mà hát vang trong khoảnh khắc bốn năm quân cờ trắng bị ăn.

Tổ tiên thỉnh thoảng xuống, làm thư ký đồng hành cùng anh, kỹ thuật không phải rất tốt, tốt nhất là chỉ chơi cho vui mà thôi, kết cục ván cờ này của Quan Lập Thành, đến trong tay Tổ Tông, anh sớm tức giận đến quét sạch, mới lười cân nhắc.

Giới quan lại leo lên cao, Quan Lập Thành là một người có kinh nghiệm, điềm tĩnh, biết kiềm chế bản thân, không để lộ bản chất của bản thân, gian kế đầy mình, còn có thể giả bộ không biết gì cả, dùng khả năng diễn xuất cao siêu để xua tan nghi ngờ kė dich.

Tổ tiên nếu không dựa vào ba của anh che chở, sao có thể lên làm quan làm quan ở ba tỉnh miền Đông Bắc một cách suôn sẻ như vậy, anh nóng nảy dễ cáu, suốt ngày đùa cớt thực sự rất nhiều điểm yếu.

Cấp dưới nhìn chăm chăm anh rất lâu, cũng không thấy anh mở miệng, có chút không kiềm chế được, "Quan thủ trưởng, Đông Bắc từng bước ép buộc, ngài còn không ra tay sao? Người của chúng ta trong quân đội, lần này tức giận suýt nữa động thủ, ngài chịu đựng bảy năm, trải qua trăm ngàn nỗi khổ đến trung tưởng, ai biết sự chua xót này, chắc chắn ngài biết, anh ta muốn thu quân hàm của ngài!"

Cấp dưới tức giận ngập trời, Quan Lập Thành không nhận sự quấy nhiễu, từ từ năm lấy một quân cờ trong suốt óng ánh như ngọc bích, màu sắc thuần khiết lấp lánh trong đầu ngón tay anh, "Tôi có tính toán riêng, cứ nhắc bọn họ tuân thủ đi." "Làm thế nào để tuân thủ?" Ngài quá bị động, Đông Bắc năm chặt chỗ chết, đoàn trưởng Văn hiếu kính hai thế lực liên tiếp, có lẽ trong mắt ngài, đây không tính là gì, quân khu tỉnh rộng lớn, mất đi hai trăm người, giống như Thái Bình Dương nuốt chửng một hòn đá, có lẽ đây chính là suy nghĩ tìm ra cách để thâm nhập quyền lực của Đông Bắc Hổ, loại bỏ ngài cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Quan Lập Thành không nóng nảy, rất thờ ơ, "Thế cục Đông Bắc, còn hỗn loạn hơn so với ván cờ này, khó giải quyết. Những quân trắng cậu nhìn thấy, chưa chắc rất trắng, quân đen cậu nhìn thấy, cũng không đen hết, không nghiên cứu độ sâu của dễ, tùy tiện đào lên, thiệt hại là vũ khí của riêng mình.

Anh ta tự điều khiển toàn bộ bàn cờ, luân phiên đánh nhau, quân trắng bức đến quân đen đến đường cùng, anh vẫn bình thản như cũ, "Từ từ chờ đợi. Thẩm Hạo Hiên không phải đang quét sạch chướng ngại vật sao? Trước tiên để cho bọn họ đấu, đấu đến hai bên thương vong, ném mũ bảo hiểm vứt bỏ giáp. "

Giữa lông mày anh chợt hiện ra một niềm hãng hải giết người, chỉ trong nháy mắt, liền không thấy tin tức, dường như là ảo giác của tôi. "Nơi đó trực thuộc quân khu tỉnh, gió thổi cỏ lay ắt có điềm gì đó, cần gì phải lo lắng, để chuốc lấy phiền toái. Có người thay tôi làm, tôi chỉ việc ngồi yên đợi kết quả đăng sau hậu trường, thời điểm nên ra tay, là thời điểm tiếng gió không còn lay lắt.

Cấp dưới như đang suy tính, "Đông Bắc bao che Hắc Bạch hoành hành, anh ta không thất bại thì không sao, thất bại liền phá trống vạn người gõ " "Không thất bại được." Quan Lập Thành hạ quân cờ trắng ở một điểm đen, "Thẩm Quốc Minh đang khống chế quan trường, Thẩm Hạo Hiện đang âm thầm thao túng tổ chức phản động, có thế lực lớn như vậy giúp đỡ, ai có thể lật đổ."

Ngón tay anh xoa xoa quân cờ tròn trịa, "Vị ông chủ Trương kia có thể lật đổ. Mấy ngày nay, có một làn sóng lớn ở phía Đông Bắc. "Ngài muốn yên tĩnh quan sát sự thay đổi hay là muốn thúc đấy?”

Anh ta nhếch môi, ván cờ này, quân trắng từ sắp thua lại thắng, "Tôi muốn uống trà xem kịch."

Cấp dưới không ở lại lâu, thắng thua giữa quân trắng và quân đen đã không còn quan trọng, anh ta lập tức đứng dậy chào tạm biệt.

Cánh cửa đó ọp ẹp, thê lương chói tai rồi suy yếu, tôi vừa định trở về phòng, trong phòng chợt truyền đến một câu, "Biết chơi cờ không? “

Tôi ngẩn ra, ôm tâm lý may mắn, tìm người giúp việc khắp hưởng, nhưng chỉ có một mình tôi.

Tôi tưởng anh không phát hiện ra tôi, mới dám nói nhiều như vậy với cấp dưới, hóa ra anh biết rất rõ tôi đang âm thầm núp ở đó.

Cũng khó trách, anh không cần kiêng dè, binh pháp chi tiết, bước đi xác thực, anh tuyệt đối không nhắc tới, cho dù tôi bảo cáo với tổ tiên, mưu kế của Quan Lập Thành thâm sâu như thế nào, nhưng căn bản không có chứng cứ xác thực, tiên cũng không thể làm gì được.

Tôi dứt khoát không giấu diểm nữa, tôi nói biết một chút. Anh ta vẫy tay, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, "Cô tới đây. “

Ta đẩy cửa đi tới bản, anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống, tôi nhìn qua bàn cờ, "Đánh cược cái gì đó, thì chơi càng thú vị hơn. “ “O?" Quan Lập Thành nhìn chăm châm cái khuy màu hồ phách ở ống tay áo, hoa văn không hở rộng cũng không thô tục, cảm giác đặc biệt nặng nề phối hợp với thái độ của anh, đáng tiếc mánh khỏe của tôi không thành thạo, bên trái cao hơn một chút, bên phải thấp hơn một chút

Anh hỏi tôi muốn đánh cược gì. “Nếu như tôi thắng thì anh Quan đây thua tôi một câu, tôi hỏi gì cũng phải trả lời, còn anh thẳng

Tôi nghĩ rồi, “Anh không thắng được đầu".

Anh trở nên hứng thú hơn, "Tôi sẽ không thắng được sao?" Anh cúi đầu cười, "Tôi lại gặp may rồi."

Ánh mắt hằn sáng quắc nhìn tôi, "Lại hôn một cái nữa. Cô Trình có đặt cược không? “

Tôi không chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, tôi nói tôi đồng ý.

Ta không chút sợ hãi, nằm lấy một quân cờ trắng, khí thế tràn đầy rơi vào giữa bàn cờ, tôi quyết đấu sóng phẳng, khiến anh khẽ cười, "Cô Trình cũng không như bề ngoài nhìn qua kiều yếu như vậy."

Anh dùng quân cờ đen cắt đứt đường sau của tôi, tôi không để ý đến cái gọi là phức tạp buồn cười đường sau, thay đổi một điểm khác, anh không hiểu chiêu thức của tôi, đi linh tinh, cực kỳ lo lắng, anh phòng thủ thụ động, nhưng đều đề phòng không đúng vị trí, cho đến khi tôi kết nối thành một đường, đắc ý khoe khoang, "Tôi thắng rồi.

Tay Quan Lập Thành cứng đờ giữa không trung, buông không được mà thu về

Tôi nâng má của tôi để nói, không phải sao? Chơi cờ vua là một niềm vui, tôi không phải là quan chức cấp cao, còn chơi ra đường nào sao?

Anh đánh giá tôi mấy giây, mặt mày tôi cong cong, không che giấu tính toán vẻ đẹp trai, gian xảo của anh ta, "Anh Quan đã đánh cược thua, đáp ứng điều kiện của tôi, không thể đổi ý. "

Anh cười bất đắc dĩ, "Tôi cho rằng cô chủ Trình hợp lại cùng

Sắc mặt ta hơi trầm xuống, "Sao rồi, đàn ông con trai, may tôi." mà anh là là tham mưu trưởng của quân khu, thua liên đùa giỡn không đếm được?"

Anh nằm tay chống cắm, suy nghĩ một lát, đôi mắt bập bồng, chảy dài ngàn dặm, may mắn là còn quá sớm, ngoài cửa số còn không thấy ánh trăng, nếu không đôi mắt Quan Lập Thành, nhất định làm ánh trăng sáng ngời như tơ lụa, cũng ảm đạm không màu, không còn gì cả. "Giữ lời.



Lúc này tôi mới giận dữ cười, thu dọn quân cờ, "Chỉ có con gái và kẻ gian xảo là khó đối phó, anh Quan chưa từng gặp qua người con gái nào khó chơi như tôi sao?" Anh ta nói rằng nếu gặp phải nó, anh ta sẽ được nuôi dưỡng tốt.

Nước trà ào ào, đổ vào chén gỗ lim, "Anh Quan đây là người ngoài cuộc, tôi muốn hỏi anh, những người đàn ông bên cạnh tôi, ai là thật lòng, ai là kẻ lừa dối lợi dụng. "

Tư thế uống trà của Quan Lập Thành chậm lại, anh ta hiển nhiên không ngờ, câu hỏi của tôi là vấn đề tình cảm rắc rối của con gái, dừng lại vài giây, "Ví dụ."

Tôi vuốt ve hoa văn sử xanh của chén, "Anh nghĩ tới ai, thì nói cho tôi biết người đó. “

Anh ta buồn bực cười, tinh tế uống một ngụm, khuôn mặt nghênh đón bóng dáng toàn vẻ tối tăm, càng có vẻ ôn hòa, bình tĩnh, "Lợi dụng thì nhiều, chân tình thì ít, cũng không phải hoàn toàn không có. "Mấy phần?"

Anh ta bình thản, không chần chờ, "Hai ba phần." Năm ngón tay của tôi thật chặt, ngày càng chặt chẽ, sắp bóp vỡ cốc luôn, ông liếc nhìn mu bàn tay trắng đã đỏ hết lên của tôi, không nói một lời. Đàn ông nam giữ xã hội thông qua quyền lực, và phụ nữ có được tất cả mọi thứ mong muốn thông qua những người đàn ông quyền lực của mình, đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục đàn ông ở trên giường.

Hai bên eo biển ngàn quân vạn mã, giữa dòng sông hỗn loạn, chỉ có một cây cầu gỗ duy nhất, là từ gà rừng biến thành phượng hoàng, con đường dân thường phải đi qua để trở thành bà hai.

Khi tôi lần đầu tiên bước vào công việc, cùng một giấc mơ mùa xuân và mùa thu với hàng chục triệu cô gái trên bờ, nhưng tinh anh quyền quý hả có thể ngủ một giấc để có được nó, trái tìm của họ, bọc trong băng cứng như sắt, kén chọn, máu lạnh, tàn bạo, và không thể suy nghĩ.

Tôi trăm phương ngàn kế leo lên cầu độc mộc, nguy hiểm hơn so với bất kỳ đối thủ nào, đương nhiên tôi sẽ không tự trói mình, thất bại một trận. Cho dù trái tim tôi rất đau, sự đau đớn này không đơn giản, bị lợi dụng vòng xoáy, ứng phó với chuyện ngoài ý muốn không biết khi nào bộc phát, ai là người thật sự vì tôi cười, ai là người ẩn sâu mưu mô.

Nhưng cuối cùng coi như tôi đã nhận được hai ba phần sự

Tham lam là một điều cấm kỵ, và đạo lí nào là cũng như thật. nhau.

Ta đổ phần trà lạnh lẽo còn lại trong chiến đi, rót một chén trà nóng mới, "Anh Quan sống mà không có tình yêu, một đôi mất tinh tường lại nhìn rõ chuyện trong tình yêu.

Anh ta đã chơi với một tay áo tinh tế và cuối cùng không nói gì cả.

Tôi dùng bữa tối xong, theo Trương Minh trở về biệt thự, đúng lúc Hai Sói đang hùng hùng hổ hổ cầm điện thoại bước lên bậc thang, anh ta thấy tôi vào cửa, vội vàng thu dọn, bảo tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, anh ta đưa tôi đi Ninh khiết.

Tôi mơ hồ, mê mang đứng dưới ảnh đèn đường, anh ta mở cửa xe, "Anh Hiện đã tới rồi, mấy ngày nay có việc quan trọng. anh ta không yên tâm cô, có cô đi theo bên cạnh, anh ta mới yên tâm.

Văn Nhật Hạ bày ra một cách cho tôi, chịu sự giận dữ ở chỗ Tổ Tông, một khi anh rời Thanh Tân, tôi nhất định sẽ trở thành mục tiêu của cô ta, thể lực của tôi và cô ta đối địch, không ngăn nổi cô ta chuyển cứu binh, lỡ như chuyển ra khỏi Văn Mạnh Hùng, người đàn ông liều lĩnh kia sẽ giết chết tôi, tôi không thể làm được anh ta.

Tôi không nói hai lời, bảo người giúp việc đối quần áo với mình, đi theo Hai Sói đến Thái Dạ.

Chiếc xe cuối cùng đã đậu bên ngoài nơi đến, sau một cuộc hành trình dài và năm cổng thu phí.

Tổ Tông đi công tác ở Ninh khiết, hầu như toàn đến hội quán này, Thẩm Quốc Minh có cổ phần, hơn nữa con số rất lớn, tên tài xế của anh, thay anh chặn súng, nếu bị điều tra, tài xế sẽ là người đầu tiên, lời thú tội là cấp dưới mượn danh tiếng của Thẩm Quốc Minh để kiếm chác chứ anh ta không hề biết.

Đừng xem thường việc làm ăn ở khu vực trọng yếu, có thể được thổ địa ưu ái, có thể tưởng tượng nó là miếng mồi béo bở như thế nào. Bước vào bên đen, bất động sản cũng không thể so sánh, thực sự túi xách như nước chảy.

Hai Sói dẫn tôi đi cửa sau, đẩy ra một gian phòng, mùi son phấn xộc vào mũi cùng mùi rượu nồng đậm, sặc đến mức khiến tôi hắt hơi.

Trong phòng rất náo nhiệt, bảy tám người đàn ông, vẻ mặt gian trá, hơn mười cô gái bồi rượu, tư thái ngược lại là quy củ, mỗi người ngồi, quần áo cũng ăn mặc chỉnh tề.

Người đàn ông ở nơi vui vẻ này chưa chắc đều là vì gái mại dâm, ví dụ như trường hợp này, trong bang hội gọi là "ám tiêu", dưới vỏ bọc ngâm ngựa, nói chuyện không thấy giao dịch ban ngày, làm cảnh lừa gạt người khác, cũng lừa gạt đồng nghiệp.

Bởi vậy có thể thấy được, ở đây tuyệt đối không phải ngựa bình thường, nhân vật nhỏ không đẳng cấp, ít nhất cũng là thủ lĩnh của Ninh khiết.

Đối với chiếc ghế dài của máy hát, Tổ Tông ngồi một mình, anh cầm một ly đầu ngựa, áo sơ mi màu đỏ rượu hòa quyện vào ánh đèn neon mờ nhạt, nhìn không lạnh, không phân biệt được đường nét của anh ta, vô cùng mơ hồ, nhưng tôi quá quen thuộc, tôi và Tổ Tông ngày đêm đánh pháo, nói một câu anh nghe xong mà nói, anh ta cũng biết.

Tổ Tông ở Hắc Long Giang giảm lên hai đường hắc bạch, Ninh khiết có thế lực hay không, tôi không rõ ràng, Trương Thành Nam bất chính trâu bò như vậy, anh ta gặm chặt bánh đĩa của Cát Lâm và Ninh Khiết, Tổ Tông nếu có địa bàn ở bên này, tôi sẽ sợ mà phải năm sấp xuống.

Địa bàn không phải là làm ăn, mượn vỏ là có thể làm, đó là sân đấu thực tế, ngành công nghiệp của mình, hai bên giao đấu quyết sống mái với nhau, Tổ Tông rõ ràng làm Viện trưởng viện kiểm sát, lén lút chạy trốn khắp ba tỉnh, lại giấu trời qua biển, vẫn bình lặng yên tĩnh.

Kẻ sau lưng anh ta, cũng vô cùng đen tối, dựa vào buôn lậu cho Trương Thành Nam mà kiếm tiền. Hai Sói chạm vào cửa, sự kích động trong phòng đột nhiên dừng lại, nhao nhao nhìn về phía cửa, "Anh Hiên, cô Trình tới rồi.

Tổ Tông không quay đầu, anh ta híp mắt trầm tư, vươn tay về phía tôi, trong lòng tôi thầm hiểu, nhào vào trong ngực anh ta, hỏi anh ta có chuyện gì đột nhiên chạy một chuyến tới Ninh Khiết.

Tổ Tông ôm tôi ngồi giữa đùi anh ta, anh ta xoa xoa mông tôi, "Mông to hơn rồi. "

Trước khi đến với Tổ Tông, tôi có một bộ mông mật đào, nhỏ mà chặt, rất cong, đàn hồi tốt, võ một cái liền run run, run đến mức người đàn ông hận không thể cần một miếng, cao ngạo nói, sau khi vào Thủy Muội, chỉ giữ được mười năm, nguyên nhân khó nói đó là do kẹo.

Đẹp nhưng vẫn có chút khuyết điểm, thịt ít, có chút xương, khi quất gợi cảm, không đủ nóng, Đông Bắc không ít quyền quý, thích đi đến hội trường nổi tiếng nước ngoài, nơi "gà tây", khuôn mặt không đẹp lâm, nhưng mông dày, mập mạp ngon ngọt, bóp một chút, kêu bạp bạp, kẹp rất thoải mái.


Nói trắng ra, trong mắt ông già, gà bản địa trông đẹp, gà nước ngoài chơi ngon.


Tổ Tông không nói cho tôi biết cụ thể làm gì, anh ta sờ khắp toàn thân tôi, cách quần áo bất quá nghiện, lại móc vào sở, sở đến khi tôi ướt sũng, anh ta mới thở hổn hển dừng tay, cho tôi ăn một miếng dưa hấu giải nhiệt, anh ta hỏi tôi có ngọt không, tôi ôm cổ anh ta nói miệng anh rất ngọt.


Tâm trạng Tổ Tông không tệ, cũng có hứng thú làm cùng tôi, anh ta há miệng nuốt một khối, ngậm đến mức nóng bỏng, đột nhiên dùng miệng bón cho tôi, tôi nhai dưa hấu, nhìn cái mặt trước mặt ta sâu sắc vào tủy xương, yêu đến điên cuồng điên dại, Quan Lập Thành trong miệng thoáng chốc dao động lời nói của tôi, lời nói như quất mạnh vào tôi, giống như bị một cây kim tiêm khổng lồ rút ra một tia không còn sót lại từ trong trí nhớ của tôi.


Phụ nữ rất đê tiện, yêu càng sâu, để tiện càng không có điểm mấu dừng, cho dù Tổ Tông khiến tôi gần chết, anh ta hôn tôi một cái, nói một câu anh ta sai rồi, tôi chắc chắn không nỡ hận anh ta. "Anh Hiện." Bên trái có hai người đàn ông để râu mặt gian gian, buông ly rượu xuống tiến đến trước mặt, anh ta vừa định nói chuyện, cửa phòng nhoảng lên, Hai Sói kh lưng, đặt ở đầu số pha, "Trương Thành Nam xuất hiện ở cổng thành Thái Dạ. Thời gian chính xác của việc buôn bán ma túy vẫn chưa được rõ ràng, nhưng anh ta đã tự mình ra khỏi cửa, chắc chắn là một thỏa thuận lớn. “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK