Có một khoảnh khắc, tôi tiếc thương cho cô ta, giống như tiếc thương cho chính tôi, tiếc thương cho tất cả những cô gái mà tôi biết, trong cái thế giới rộng lớn này, phải sống phụ thuộc vào đàn ông.
Bản thân mình và cả tôn nghiêm của mình, ngay lúc cầu xin đã mất đi hết.
Tôi tựa sát vào Trương Thành Nam vẻ cực kỳ gợi cảm, vẻ quyến rũ phong tình từ từ lộ ra theo từng tấc da thịt: "Làm người phụ nữ của ông chủ Trương, thật là một chuyện đau khổ." Anh ta rất có hứng thú vuốt ve tai tôi, lấy đôi bông tai xuống, đôi bông tai ngọc nhỏ nhắn xinh xắn càng thêm phần đẹp đế, anh ta thờ ơ hỏi: "Làm sao mà đau khổ?"
Tôi liếc mắt nhìn đến chỗ cô Lỗ. Cô ta không nghe rõ chúng tôi nói gì, đứt quãng rất mơ hồ, nhưng cô ta có thể thấy rõ mỗi một động tác, thấy thân thể cường tráng của Trương Thành Nam xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi rướn người, hít thở sâu một hơi bên trên mắt mũi anh ta, rượu hương bồ đào nhàn nhạt, mùi thơm tê dại đến tận xương: "Phải cùng với rất nhiều người phụ nữ chia sẻ, thay phiên nhau chiếm đoạt làm của riêng thân thể cuồng nhiệt ấy."
Anh ta lại nói một câu chọc cười, nhưng câu này lại tựa như mưa phùn tháng ba thổi vào mặt, ôn nhu mà lại cương liệt: "Cô Trình ở bên người Thẩm Hạo Hiên cũng là duy nhất sao?"
Anh ta khiến tôi nghẹn họng ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống. Anh ta cười mấy tiếng khanh khách, cặp môi mỏng nóng bỏng vào sau tai tôi. Anh ta khơi lên điểm yếu mà tôi không cách nào tiếp nhận nổi lên, cổ sức hạnh hạ tôi.
Cô Lỗ đối với cảnh tình dài đăng đẳng không nên diễn ra này vẫn luôn làm như không nghe thấy, cũng không hỏi. Cô ta vẫn như thường lệ xem như không thấy gì, chẳng bộc lộ chút ghen tị nào. "Anh Hào, sắp đến ba giờ rồi, ngày mai anh có bữa tiệc xã giao"
Vạt áo anh ta rộng mở: "Trở về nhà nghỉ ngơi."
Tôi gọi giật anh ta lại, đường đường chính chính hỏi: "Chuyện của tôi, anh vẫn chưa trả lời." Anh ta nói: “Sáng mai. Cô Trình ngủ một giấc đi, mai tỉnh dậy chúng ta bàn lại.”
Tôi không muốn đêm dài lắm mộng, nhưng anh ta không có ý này. Anh ta bước mấy bước lên lầu hai, để lại tôi và cô Lỗ hai người trố mắt nhìn nhau.
Dù sao trời cũng sắp sáng, người của anh ta cũng ở đây. Nhẫn nhịn một lúc cũng sẽ qua. Tôi ngầm chấp nhận sự sắp xếp của anh ta. Cô Lỗ dẫn tôi tiến vào phòng khách, cô ta mở đèn trên tường lên, thái độ thân thiết khác thường: "Cô Trình, cô chịu khó ở tạm nơi đây. Anh Hào chẳng mấy khi có khách, trừ phòng ngủ chính ra thì tất cả đều không người ở. Đồ đạc cũng không đầy đủ hết, cần gì cô cứ nói người giúp vệ đến phòng tôi lấy. Chúng ta đều là phụ nữ, đồ cô dùng tôi cũng có."
Lúc ở Cát Lâm, cô ta rất không thích tôi. Chẳng qua, cô ta vô cùng thông minh, biểu hiện không có gì bất thường, nhưng ánh mắt không lừa được người, trải qua mấy lần này, cô ta có thay đổi không nhỏ, đối với tôi rất hòa nhã. Tôi cũng lười tra cứu duyên cớ, nói cô ta rằng mình không cần gì.
Cô ta gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng. Cửa phòng ngủ chính mở ra, Trương Thành Nam ở bên trong phòng tắm, đang tắm. Tiếng nước chảy rào rào cũng bị cản lại ở bên trong ngay khi cô ta đi vào nhà, đến cả tiếng thở cũng chẳng nghe được gì nữa.
Tôi lăn qua lộn lại không ngủ được, gọi điện thoại cho Tổ Tông, anh ta không nhận, Hai Sói thì dứt khoát tắt máy. Rõ ràng tình huống không ổn, thuộc hạ của Trương
Thành Nam một người cũng không thấy tới. Nhưng nếu hỗ có chuyện không may, biệt thự sẽ không an tĩnh như thế. Càng gió êm sóng lặng, Tổ Tông bên kia nguy cơ càng trùng trùng.
Tôi suy nghĩ miên man, cũng không biết giờ giấc, vừa mệt lại buồn ngủ, nhắm hai mắt đã ngủ ngay. Nhưng ở đây cảm giác rất không quen, cứ chập chờn ngủ, trong mơ mơ màng màng đồng hồ báo thức ngoài cửa đánh tám tiếng. Tôi giật mình một cái, ý thức được mình ngủ quên, lấy áo khoác che kín người rồi xoay mình xuống giường, chạy thẳng tới phòng khách.
Cô Lỗ cũng không có ở đây, chỉ có Trương Thành Nam cùng hai người vệ sĩ bên cạnh. Anh ta mặc một áo sơ-mi và quần tây tối màu, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đang uống một ly trà.
Không thể không nói, hình dáng anh ta áo mũ chỉnh tế, không giống một người xấu So với người nghiêm túc, đứng đắn, thì còn có thêm chút xíu phong hoa.
Nhưng thực tế anh ta kia có bao nhiêu âm hiểm, bao nhiêu mưu mô, phải ngã một lần rồi mới biết.
Mắt liếc thấy bóng người, anh ta biết là tôi, hỏi ngủ ngon sao.
Tôi ừ.
Chỉ năm chữ, anh ta ung dung tự nhiên, tôi cũng đáp rất rõ ràng rành mạch, ngược lại giống như... Cảnh tượng vợ chồng sáng sớm chào hỏi nhau.
Anh ta vỗ phía cái ghế bên phải một cái, tỏ ý muốn tôi ngồi vào đó.
Tôi không khách khí, ngồi xuống cầm muỗng lên, múc một chén canh.
Canh quá đặc, lại thêm mấy miếng thịt tanh, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến món canh ba ba thập toàn đại bổ, cái muỗng gõ bên chén, nhìn tựa như vui vẻ nói: "Ông chủ Trương cũng bổ thận?"
Anh ta nghe ra giọng điệu tôi dặm giễu cợt cùng trêu ghẹo, cũng hào hứng nói với tôi: "Ừ, bổ một chút."
Tôi liếc lên trên lầu một cái, cửa phòng ngủ đóng kín, bên trong tĩnh lặng, không đoán ra cô Lỗ còn đang ngủ hay là đã đi đâu. Tôi đẩy cái chén sang bên cạnh một chút: "Canh này tôi có thể uống không? Đừng làm hao phí tâm ý của người bên cạnh ông chủ Trương chứ. Kẻo đến tối lực bất tòng tâm, cô ta sẽ trách tôi."
Anh ta khẽ bật cười: "Thể lực của tôi như thế nào, cô Trình hiểu rõ hơn cô ta.
Anh ta nhắc tới, tôi liền phiền não.
Tôi thả cái muỗng vào lại trong chén, mấy giọt nước canh đặc văng tung tóe ra ngoài, bắn lên trên mi mắt. Anh ta tiện tay rút hai tờ khăn giấy lau cho tôi. Tôi tránh ra, tưởng là anh ta sẽ thôi, dè đâu anh ta bấu vào sau gáy tôi, kéo giật tôi lại ngồi vào lòng anh ta. "Lần đầu tiên tôi thấy có người phụ nữ khó đối đãi như cô."
Giọng anh ta nghe không ra là đang vui hay giận. Gấp khăn giấy bẩn lại, nhét vào bên trong cái gạt tàn thuốc, vén tóc tôi về sau: "Anh ta khống chế được cô sao?"
Tôi lắc đầu: "Cảm phiền ông chủ Trương đừng nói những chuyện đó nữa."
Anh ta hỏi tôi những chuyện đó.
Tôi bắt tay của anh ta, muốn rút nhẫn ngón tay của anh ta, nhưng hôm nay anh ta lại không đeo. Ngón tay có vòng đỏ in hằn.
Thật đúng là ý trời.
Tôi thở dài một hơi: "Ông chủ Trương, chúng ta thẳng thắn với nhau đi, là anh muốn cầu cạnh tôi." Anh ta nhướn mày: "Tôi mở miệng cầu xin hay sao?"
Tôi hất cằm, ngón tay chỉ về A Bính ở phía cửa: "Ý của anh ta, cũng không phải là ý của anh hay sao?"
Anh ta ngửa về sau tựa vào lưng ghế, hai chân rung rung. Tôi cũng vì thế mà nhấp nhô theo, từ xa nhìn lại, giống như đang ân ái kịch liệt. "Cô Trình đồng ý nhận cuộc giao dịch này sao?"
Anh ta làm như không có gì, nói một câu phủ đầu, gây khó dễ cho tôi. Tôi mặt đầy ý lạnh: "Anh không nói, làm sao tôi biết có thể nhận hay không? Thành ý là ông chủ Trương cho tôi, chứ không phải là tôi cho anh."
Đầu lưỡi anh ta lướt qua răng cửa, chốc lát lại đốt một điều thuốc, tay che gió bật lửa: "Lô hàng này phải đi qua bến tàu cảng Bắc ở Cáp Nhĩ Tân. Sau bảy giờ mới cập bờ. Một số sẽ được chuyển theo đường bộ đến Quảng Đông, Hương Cảng để tiêu thụ, một phần khác đưa đi tiêu thụ ở bên ngoài biên giới. Tôi chỉ cần cô Trình làm chút giấy tờ cho tôi, khơi thông được cửa ải bến tàu Bắc."
Tôi có nghe Tổ Tông cùng với Hai Sói nói chuyện ở trong phòng, theo viện Kiểm soát và Văn phòng thành phố lô hàng này có tám trăm kí lô ma túy đá thuần khiết, mười lắm rương súng ống đạn dược, còn có thuốc lá lậu và tượng Phật quốc bảo không biết rõ số lượng lén tuồn ra ngoài. Đừng nói nhiều án cộng lại, chỉ cần bắt đại lấy một cái, cũng dư sức ấn cho một án tử. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Việc buôn lậu ở tỉnh Đông Ba là nóng bỏng nhất trong cả nước. Với đoạn nhạc đệm này của Phan Tuệ Mẫn, bất kể Tổ Tông có tin hay không, việc phòng bị với Trương Thành Nam phải càng đặt nặng hơn. Cùng với những tin tình báo liên quan đến anh ta, muốn lấy trộm cũng là điều nguy hiểm vạn phần. Chỉ cần hơi lơ là, Tổ Tông sẽ hoài nghi tôi. Tôi không thể trắng trợn mạo hiểm như vậy.
Cách duy nhất, gió chiều nào hay chiều đó, đánh vào chỗ mềm, để cho lô hàng này thần không biết quỷ không hay xuất cảng, hai cửa ải lớn là lừa gạt Tổ Tông, móc nối với quan trên. Cục trưởng Mạnh của cục Văn phòng thành phố chính là một tấm kim bài miễn tử, kiểm tra cửa cảng, điều động cảnh lực, ông ta nằm trong tay toàn bộ.
Trương Thành Nam tuyệt đối đã cân nhắc qua, anh ta vận dụng quan hệ để chính đạo giúp anh ta làm việc không hề khó. Nhưng cảnh sát và tội phạm hợp tác, đây cũng không phải là phim truyền hình Hồng Kông, không có thuận lợi dễ dàng như vậy. Vòng trong vòng ngoài, mỗi một vòng đều có gián điệp, đều có kẻ lâm trận phản bội. Dù là một phần trăm cũng có thể gây biến lớn, tính mạng của anh em thuộc hạ cũng sẽ từng người từng người một mất đi.
Người làm quan lãnh đạo tuyệt không thể tin, trở quẻ lật mặt còn nhanh hơn so với tình tiết phim. Huống chi Tổ Tông đã sớm lợi dụng thế lực cũ chặn đường lui của anh ta. Trương Thành Nam mưu toan mua giấy tờ, chắc chắn chính là đi đụng vào họng súng. Anh ta khôn khéo như vậy, sao có thể tự chịu diệt vong được?
Chuyện vướng tay vướng chân của anh ta, đối với tôi mà nói, cũng không khó giải quyết lắm. Bởi vì phe cánh của chúng tôi, một phe là thù địch với Tổ Tông, một phe là người của Tổ Tông, để tình nhân mà Kiểm soát trưởng Thẩm thương yêu nhất là tôi đi liên hệ với quan trên, lấy giấy thông hành.
Tôi yên lặng mấy giây: "Anh nói lời phải giữ lấy lời.
Hàng ra được thì không được tiếp tục đi làm khó Lương Châu nữa." Anh ta nói tất nhiên, không có lô hàng này, anh ấy và tôi sẽ sống cùng với nhau, yên ổn vô sự. Tôi cũng không cần phải cố chấp mãi. "Vậy chuyện của chúng ta, cũng chỉ biết trong bụng."
Nụ cười bên mép của Trương Thế đọng lại, híp mắt hung ác: "Cô Trình, nguyên tắc giao dịch, cô không hiểu sao? Giao dịch này tôi chỉ nhận điều kiện đầu tiên của cô thôi."
Tôi kéo lấy cổ áo anh ta: "Anh không lui tới với Lương Châu nữa. Chuyện này có yên hay không yên không nói tới nói lui nữa."
Tôi vội vã phủi sạch quan hệ làm anh ta cảm thấy thú vị. Anh ta lại khôi phục nụ cười, tròng mắt quét qua tôi ngồi trên đùi anh ta: "Đây là dáng vẻ không qua lại nữa hay sao?"
Tôi lập tức muốn nhảy xuống, chân mới chạm xuống đất, anh ta từ phía sau bắt lấy eo tôi, lại lần nữa ấn tôi vào trong ngực.
Chợt có cái gì mảnh khảnh lạnh như băng không biết từ đầu tới, quấn quanh cổ, khiến tôi ngừng giãy giụa.
Tôi kinh ngạc cúi đầu xuống, trên cần cổ có thêm một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền kim cương màu trắng bạc, vừa vặn cách ngực ba phân.
Sợi dây chuyền mảnh khảnh đeo qua xương quai xanh, xinh đẹp và quyến rũ, bắt mắt vô cùng.
Tôi không hề thích sợi dây chuyền này. Tôi ghét đồ trong suốt. Tôi cho rằng đó là một loại châm chọc, châm chọc cái nghề của tôi, đời người của tôi, xác thịt của tôi. Các chị em trong giới, vinh quang tột đỉnh, không ai không biết, hiển hách hơn người, chịu đủ khi dễ, đều rất nhạy cảm đối với màu sắc. Chúng tôi chưa bao giờ mặc đồ màu trắng. Có điều, Kiều Mỹ là ngoại lệ. Cô ta sẽ mặc đồ trắng, nhưng trong đó lại có ẩn tình.
Lúc mới tới, cô ta không hiểu được quy tắc ngầm này. Mặc váy trắng đi làm mặc thước trắng váy đi làm, toàn bộ những người ở đó đều nói cô ta lập bàn thờ trinh tiết, còn miêu tả hết sức sống động cô ta hầu hạ khách như thế nào. Mọi người đều biết hết. Vì miệng lưỡi này, Kiều Mỹ cứ thế nhẫn nhịn, nằm gai nếm mật, dựa vào kỳ tài thâm sâu của mình, đấu tranh bước vào ba người đứng đầu bảng.
Trương Thành Nam đeo dây chuyền vào, hỏi tôi thích không.
Tôi nói như đinh đóng cột rằng không thích.
Anh ta hừ một tiếng, cười không phải, buồn không phải, giận cũng không phải. Không biết thế nào, anh ta hôn cổ tôi một cái, cùng với viên kim cương kia, lành lạnh lại âm ẩm, in vào trên da, tiêu hồn thực cốt đến không nói ra được. "Làm cho cô vui vẻ thật khó. Đổi lại người khác, chỉ mong được đeo lên."
Sau khi đổi chác thành công, tôi cũng không trì hoãn. Tổ Tông vẫn chờ tôi, thời gian lâu dài, anh sẽ sinh nghi, sẽ gây bất lợi với việc sau này của tôi. Tôi mau chóng đi thẳng một mạch không ngừng nghỉ về biệt thự, nghĩ xong cách giải thích, kéo chị Mễ xuống nước, giải thích tại sao tôi một đêm không về. Kết quả Tổ Tông không có ở đây, tôi hỏi người giúp việc, cô ta nói cũng không gọi điện thoại tới.
Tôi thấp tha thấp thỏm đến hơn mười giờ, ngoài cửa rốt cuộc truyền tới tiếng động cơ xe hơi tắt máy, Giám đốc Lai Châu cùng Hai Sói đem Tổ Tông đưa về tới, đúng hơn phải nói là đỡ mới đúng. Cánh tay của anh cùng với xương gò má bị thương. Không nặng, cũng không nhẹ, quần áo xộc xệch, mấy miếng thủy tinh vỡ ghim vào ống tay áo. Gần bả vai còn thấy mấy vết máu khô, màu sắc đọng lại, rất nhạt.
Tôi bị dọa cho giật mình, tay cũng run run, mãi lâu mới phản ứng được xông đến đỡ anh. Tôi lớn tiếng quát mắng Giám đốc chăm sóc người khác thế nào đây? Vệ sĩ và đám tay chân trong sân chết hết rồi hay sao?
Giám đốc cúi đầu, Hai Sói nháy mắt với anh ta, để anh ta đi xuống. Chuyện nội tình liên quan đến Kiểm soát trưởng Thẩm, không nên tiết lộ cho người thứ ba.
Tôi tức giận đến muốn ăn tươi nuốt sống người khác, lửa cháy đang vượng, anh ta nào còn dám lưu lại, vội vàng rời đi.
Tôi ôm Tổ Tông, ý thức anh còn thanh tỉnh, chẳng qua là mệt lã, nét mỏi mệt trên mặt rất rõ. Hai Sói ở bên cạnh nói: "Đây là anh Hiên tự lựa chọn. Cô không hiểu quy tắc thế giới ngầm. Anh Hiền không thể để bại lộ thân phận quan chức của mình được. Vương Khánh Long rõ ràng tới gây chuyện. Không thuận theo thì hắn ta không buông. Hai phe thế lực đáng gờm, chỗ dựa phía sau cũng vững chắc. Tiền cũng không cách nào giải quyết. Chỉ còn cách một chọt một mà đấu. Đánh thắng làm vua đánh thua làm giặc."
Quy tắc này tôi biết. Xã hội đen nói nghĩa khí trọng ân tình, tính khí cũng nóng nảy. Xử lý mâu thuẫn nội bộ cũng rất gọn gàng dứt khoát. Rất nhiều người nói, người trong giới xã hội đen là đàn ông chân chính, cốt khí của bọn họ không phải ai cũng có được. Dương màn thầu ban đầu cũng là một nhân vật sừng sỏ có số má. Ông ta chịu quy thuận Kiều Tứ gia, do chính thua dưới tay ông ta, thua tâm phục khẩu phục, bị chặt hai ngón tay, làm tay sai đắc lực nhất cho ông ta. "Vương Khánh Long thế nào?"
Hai Sói nói cánh tay trái bị gãy, hông cũng bị chém, bị anh Hiền đánh bại. Lâm Bách Tường đã phải người đến đón đi.
Trong lòng tôi giật mình đánh thót một cái. Nếu lô hàng này không ra được, Trương Thành Nam thầm đấu, lại thêm một kẻ thù mới là Lâm Bách Tường, tình cảnh của Tổ Tông so với bây giờ còn khó khăn hơn nhiều.. Tôi nói lên lầu trước đi đã.
Tôi cùng Hai Sói dìu Tổ Tông lên giường, dè dặt cởi quần áo của anh ra. Người giúp việc mang tới một chậu nước nóng. Tôi vắt khô khăn lông lau chùi vết thương cho anh. Tổ Tông ghét cay ghét đẳng phải nhập viện, là cực kì bài xích. Anh ghét cái mùi vị bị mặc cho người khác định đoạt. Vì vậy, trong nhà cũng có dự trữ sẵn nhiều thước. Người giúp việc biết rõ tác dụng của từng loại, vật lộn một hồi mới băng bó xong.
Hai Sói giữa lúc đó ra ngoài nghe điện thoại, tôi nói người giúp việc đi nấu canh, còn mình ngồi ở mép giường trông n. Tổ Tông mơ màng nặng nề rơi vào giấc ngủ sâu. Lúc anh tỉnh lại gọi tôi, bầu trời ngoài cửa sổ đã ngả chiều tà. Mặt mũi anh tái nhợt không có chút máu. Anh chống cự một đêm mới ngã xuống. Dù người có bằng mình đồng da sắt thì cũng đã đến cực hạn. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nhìn anh bá đạo ngang ngược, đánh mắng ngược đãi tôi đã quen. Lúc anh yếu ớt, tôi thật đúng là có chút không thích ứng kịp. Tôi hỏi anh ta khó chịu sao?
Anh cau mày gật đầu, mới vừa muốn nói gì, Hai Sói cách cửa nhắc nhở một câu: "Cô Trình, chị dâu tới, đã xuống xe."
Vừa nói, người giúp việc dẫn Văn Nhật Hạ từ sân đi vào.
Giữa hai đầu chân mày của cô ta hiện rõ lo âu cũng sốt ruột nặng trĩu. Ánh mắt lướt qua tôi, không dừng lại. Người giúp việc cũng không dám nói gì, dù sao cũng là nữ chủ nhân chân chính, ở trước mặt cô ta không tới lượt tôi ngang ngược, giương oai, chứ đừng nói là người giúp việc.
Cô ta cởi áo choàng dài xuống, nói với bác sĩ đi đằng sau: "Xin phiền ông hết lòng. Cơ thể của Lương Châu vẫn luôn cường tráng. Anh ấy chưa bao giờ đi bệnh viện. Ông kiểm tra vết thương, rồi xem những chỗ khác nữa coi sao."
Hai Sói có chút không biết làm sao, anh ta chủ động ngăn cản lại: "Chị dâu, anh Hiền không thích khám bác sĩ" Văn Nhật Hạ không còn ôn hòa như ngày xưa, cô ta lạnh lùng chất vấn Hai Sói: "Chẳng may bỏ qua cái gì, anh chịu trách nhiệm à?"
Hai Sói á khẩu không trả lời được, cô ta lại nhìn tôi, "Hay là cô Trình chịu trách nhiệm?"
Cái tội lớn như vậy cô ta vứt cho tôi, tôi không có điện, tôi không nhận, cười một tiếng: "Tôi dĩ nhiên không kham nổi phần trách nhiệm này, bà Thẩm yêu chồng nên nóng ruột, tôi theo lý phải phối hợp."
Văn Nhật Hạ nói như thế thì tốt.
Cô ta dẫn bác sĩ kia lên lầu. Vợ cả đến, tôi chỉ có thể tuần quy củ không tham gia góp chuyện. Nói thật ra tôi hâm mộ cô ta. Cô ta có thể không để ý đến ý thích của Tổ Tông, quyết định thay cho anh. Tôi không thể. Bất kể có lấy được mấy phần chân tình, cái quyền lợi chỉ vợ mới có này, vĩnh viễn thuộc quyền của cô ta.
Tôi trong lòng nhớ nhung Tổ Tông, dặn dò Hai Sói chạy lên chạy xuống nhìn ngó một chút. Ý ngầm là tiện thể thám thính giúp tôi.
Tổ Tông thật nể mặt Văn Nhật Hạ. Ở khu vực của vợ hai, thì cảm thụ của vợ cả vẫn phải chu toàn một chút, như vậy mới có thể sống yên ổn vô sự với nhau được. Nhưng thật ra thì Tổ Tông là lo cho tôi. Một khi để cho Văn Nhật Hạ mất hứng mà về, món nợ này cô ta lại tính vào trên đầu tôi. Cho nên cô ta muốn anh làm gì, anh ta đều nghe. Mặc dù sau đó bị bác sĩ vần vò cho có chút không nhịn được, cũng phải nhịn. Khiến cho tôi vui nhất chính là, Tổ Tông nhức đầu, Văn Nhật Hạ xoa bóp cho anh, chưa xoa được hai cái Tổ Tông liền nói để anh tự mình làm. Anh không quen với thủ pháp và lực tay của cô ta, vẫn còn thiếu chút lực, không được mấy tác dụng.
Khi một người đàn ông, nhất là người đàn ông làm chồng, chẳng thích ứng được gì với vợ của mình, thậm chí xa lạ bài xích, sự duy trì của cuộc hôn nhân này, nhất định chẳng được mấy lâu dài nữa. Văn Nhật Hạ dù có địa vị cao hơn đi chăng nữa, cũng không chống lại được tình người.
Tôi uống hai ly rượu vang. Bác sĩ đi. Lúc rót ly thứ tư, cửa phòng ngủ két một tiếng mở ra. Hai Sói bước một bước lớn lui đến chân tường phía xa xa. Tôi cũng chẳng buồn nâng mi, cầm lên một cái ly không, lười biếng lại nũng nịu nói: "Bà Thẩm, làm phiền cô bận rộn trước bận bịu sau, tôi ngồi không rảnh rỗi, quả thực không chịu nổi."
Văn Nhật Hạ hôm nay trong lòng biết rõ, tôi tuyệt không phải mấy người đàn bà dễ dàng điều khiển hay bày kế mà Tổ Tông bao dưỡng. Tôi là đặc biệt, có chủ kiến cương quyết, mưu kế ác độc. Sẽ không vì vài ba lời của cô ta làm cho mê hoặc. Cô ta lười giả mù sa mưa cùng tôi, giọng điệu so với trước kia lạnh hơn rất nhiều: "Chính là chồng của tôi, vốn cũng không cần tới người khác."
Tôi giễu cợt: "Cô một tháng cũng không gặp được Lương Châu mấy lần. Nên thừa dịp có cơ hội ở bên anh thật vui vẻ mới đúng. Cho nên tôi không dám quấy rầy để cô có thời gian dư dả. Lúc bình thường tôi sống chung, tiếp xúc với anh cũng nhiều hơn với cô."
Cô ta đi xuống lầu, ngồi ở ghế sa lon bên cạnh tôi: "Cô Trình, đi theo bên người Lương Châu, phải khuyên nhủ anh ấy kiềm chế, tự hạn chế mình. Anh ấy là quan chức lớn, không phải kẻ ác hạ lưu, cũng không phải đảm thương nhân sặc mùi tiền. Tác phong kỹ nữ kia của cô tốt nhất nên biết tém tém lại một chút." "Cảm ơn bà Thẩm dạy bảo, nhưng mà.." Tôi làm ra vẻ khó xử, vẻ mặt phiền muộn, nghiêng người áp sát cô ta "Tôi cũng muốn học như bà Thẩm vậy, hiền huệ học thức, quy tắc bài bản. Không phải tôi không học được, nhưng học được rồi, thì đàn ông không tới. Cái mất nhiều hơn cái được nha."
Tôi không đợi cô ta nổi giận, ly rượu đưa tới, khôn khéo lại lấy lòng, tay giơ cao không đánh lên mặt người cười. Cô ta không trút được giận. Bao nhiêu thua thiệt mà cô ta bắt tôi âm thầm chịu đựng, tôi cũng sẽ trả cho cô ta một cái.
Ánh mắt của Văn Nhật Hạ rơi vào trong ly rượu kia. Rượu rất đầy, dường như muốn tràn ra. Rót rượt là có quy tắc. Phàm là nhân vật càng quan trọng, càng phải cẩn thận rót đúng không sai lệch một lỵ. Rót một phần ba là xã giao. Rót hai phần ba là bồi tội. Rót đầy là ra oai phủ đầu, tác quai tác quái, bởi người chết mới uống đầy lỵ.
Văn Nhật Hạ đoạt lấy ly rượu kia, động tác ung dung ưu nhã, tức đến ngút trời, bề ngoài cũng không lộ một chút gì, cô ta trở tay dổ xuống dưới chân tôi. Tôi ngồi bên phải híp mắt một cái, cô ta trắng tráo không hề cười: "Ly rượu này, tôi mời cô Trình trước."
Chất lỏng màu đỏ nhạt chảy thành dòng trên sàn. Dòng rượu chảy kéo dài tới giữa phòng khách, không chảy xuống sân. Văn Nhật Hạ phủi nếp nhăn trên vạt áo, đứng dậy đi thẳng tới cửa. Người giúp việc thở cũng không dám thở mạnh, đang muốn đưa cô ta ra ngoài, tôi giơ tay lên ngăn lại. Đi hai ba bước đuổi theo tới phía sau. Sân nhà ở hướng nam, bụi cây hợp hoan chỉ nở rộ vào mùa hè bây giờ đang nảy chồi. Đầu lá non bé xíu dần dần vươn lên, cực kỳ giống tôi bấy giờ được thời đắc ý.
Tôi ven vén mái tóc dài, đưa mắt nhìn cô ta đi xuống bậc tam cấp: "Bà Thẩm nhờ thường xuyên đến thăm
Lương Châu. Vào mùa đông tôi hay bị nứt tay, không đấm bóp được gì cho anh. Làm phiền cô nhé!" Mi mắt tôi cong cong, đọng lại ý xuân, nước hồ xanh ngắt lăn tăn gợn sóng, nhìn động lòng người.
Cô ta giống như không nghe thấy, nâng lên tay vuốt ve thân cây bóng loáng: "Người trên cõi đời này, chia làm nhiều loại. Có người định trước là phục vụ người khác, dùng sắc đẹp, dùng thể xác, dùng thân phận hèn mọn. Mà người cao quý, không cần cùng họ so đo tính toán"
Cô ta nói xong nghiêng đầu nhìn tôi một cái, trong con mắt ôn hòa lộ ra vẻ âm hiểm, nắm chắc phần thắng, lại cao đến không thể leo tới, cô ta buông khỏi thân cây, xoay người đi về phía xe hơi đang chờ.
Không thể chối, dáng dấp khinh thường, rẻ rúng thân phận hèn mọn của tôi từ cô ta đâm vào tôi rất đau.
Chín tháng trước, tôi đi theo Tổ Tông vào ở trong căn nhà này. Anh hỏi tôi thích cái cây này không? Không thì tìm vật nuôi. Khi đó, hợp hoan nở rất rộ, trắng hồng xen nhau, hoa nở tươi đẹp. Tôi ở chốn phong trần ương ngạnh bốn năm lòng, có một cái chớp mắt xúc động như vậy.
Lăn trong bùn bán nụ cười, nằm trên giường bán khoái lạc, lời ngon tiếng ngọt nằm trong ngực đàn ông, không có nghĩa là không hiểu trắng hay đen, sạch sẽ cùng bẩn thỉu.
Văn Nhật Hạ nói không sai, ra đời cao quý cùng đê tiện, không thể chọn. Nhưng tương lai tranh giành như thế nào cướp đoạt, lật mình như thế nào, chính là do mình hết.