Với một cú đánh trái tay, tôi đẩy Thẩm Quốc Minh ra, sự phản kháng bất ngờ ấy khiến ông ta không kịp có sự chuẩn bị, lùi lại nửa bước, nhưng ông ta vốn cường tráng, chỉ loạng choạng một giây, nhanh tay giữ lấy bàn bài, tôi nhân cơ hội đó liền lần dọc theo tường lao ra ngoài. Tôi đi xung quang ông ta và bảo đảm phạm vi khoảng cách an toàn: “Bí thư Thẩm, tôi không hiểu ông đang nói gì. Lập Thành bận việc quân sự và chính phủ, không có thời gian chăm sóc tôi, là người trợ thủ đắc lực của anh ấy, tôi bắt buộc phải xem xét thời cơ và hiểu được những khó khăn của anh ấy. Những thay đổi ở ba tỉnh phía Đông Bắc, bí thư Thẩm nhìn xa trông rộng, bịnhững kẻ tiểu nhân táng tận lương tâm hãm hại, ông không biết rõ sao?”
Thẩm Quốc Minh dùng ngón tay cái xoa xoa lên miệng con hổ, ông ta trầm ngâm nhìn tôi: “Từ năm bốn mươi tuổi tôi đã bước vào ngạch viên chức cấp cục, những người phụ nữ mắng tôi, tôi đã lâu không thấy họ nữa rồi.” Khóe miệng ông ta cong lên nụ cười nham hiểm như có như không: “Không có gì là chắc chắn, lần này tôi sẽ không đến, Trình Bảo Ái, cô là ai, đã làm gì ở Ma Cao, tôi đều biết rõ.Ông ta mạnh mẽ đâm chọc, tôi không thể chạy trốn được nữa, dứt khoát chạy ra ngoài, nũng nịu cười lớn mấy tiếng: “Bí thư Thẩm không hổ là người chiến thắng được giữ lại trong các chiến dịch trên đường làm quan, tôi vẫn còn rất non.”
Vẻ mặt tôi bình tĩnh, giọng điệu không lộ ra một chút tức giận, ông ta cầm tấm lụa mà tôi đặt dưới tách trà, để dưới mũi ngửi một chút: “Thật dịu dàng.
Tôi cảm thấy nhục nhã, với tay ra lấy đi rồi vụt qua người ông ta, ông ta kịp thời tránh đi, để tấm lụa vuông ấy vào ống tay áo, đồng thời nắm bàn tay đang đưa ra của tôi kéo mạnh khiến tôi đột ngột lảo đảo, đổ người vào lồng ngực ông ta, may mà bàn chân tôi nhanh chóng trụ vững, không đến mức bị ông ta ôm tron.
Ông ta cúi xuống hôn lên tóc mai của tôi: “Quan Lập Thành cả đời này chưa từng rung động bởi sắc đẹp của phụ nữ, cô là người đầu tiên.”
Đầu ngón tay ông ta vén tóc tôi lên, lòng bàn tay to lớn khóa chặt cánh tay tôi lại, ông ta đang nhìn gì đó, chính là một nốt chu sa xinh đẹp và mê hoặc, những khớp xương thô ráp của ông ta cong cong treo trên mép nốt ruồi đỏ. “Những thăng trầm của cuộc sống đã mài mòn sự thanh cao thoát tục của cô, nét quyến rũ còn vương lại cũng rất có hương vị.
Đầu Trọc đã giải quyết những rắc rối ở tầng một. Cậu ta vội vàng quay lại và thấy cảnh này qua màn hình do Thẩm Quốc Minh khởi động, cậu ta lập tức choáng váng. Kế hoạch của tôi chỉ giới hạn ở việcnghe trộm, đối mặt với chuyện này tôi đã có chuẩn bị, nhưng cũng không quá vội vàng, theo sự sắp xếp của tôi, mượn vật để che chắn, ẩn sau phụ tả, dùng vỏ bọc của cừu non đấu với ông ta vài hiệp, có thể lừa liền lừa, có thể gạt liền gạt, lừa không được sẽ tính tiếp, lão cáo già Thẩm Quốc Minh này đẩy tôi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi nhân lúc Thẩm Quốc Minh chưa nhận ra, nháy mắt với Đầu Trọc. Anh ta vô thức muốn xông vào trong. Tôi liền cau mày chặn đứng anh ta, không dấu vết hất cắm lên, địa bàn của Trương Thành Nam, Thẩm Quốc Minh không thể đầu óc bị kích thích mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, ngược lại, đàn em của bên Trương Thành Nam đã làm phiền các ủy viên cấp quốc gia, cảnh sát đặc nhiệm có thể giết chết họ ngay lập tức, dẫn đến vụ huyết án 1902 của phe bạch đạo, tương tự như việc tự đào mộ chôn chính mình.
Đầu Trọc khá lanh trí, cậu ta rất nhanh đã nhận ra tôi có cách để xua đuổi Thẩm Quốc Minh, nếu càng làm náo loạn càng không dễ để kết thúc, cậu ta trườn theo khung cửa và lặng lẽ lùi về phía sau.
Cậu ta đi về phía tây, thư kí của Thẩm Quốc Minh dẫn đường tới từ phía đông, đi cùng là phó tổng thư kí tỉnh ủy mới được thăng chức và Tề Kỳ, báo nói Tề Kỳ ở lại Ma Cao, tôi còn không tin, tôi tưởng cô ta lén trốn ra nhờ tôi chuyển tin hộ, cầu xin tôi hỗ trợ đánh bại người vợ thứ ba, giờ đây tôi chắc chắn cô ta là người tiên phong khiến Thẩm Quốc Minh phục tùng tôi.Điều này không có nghĩa là Thẩm Quốc Minh biết cô ta là mật thám của tôi, Tề Kỳ không ngốc, không đánh mà khai cũng sẽ cắt đứt con đường của cô ấy. Phụ nữ mà không có xung đột lợi ích, sống chung với nhau mà không có sự phòng bị, hơn nữa đối với quan hệ của Mễ Loan, tôi tốt xấu gì cũng ban cho Tề Kỳ một ân tình. Mưu đồ của Thẩm Quốc Minh rõ ràng bị bóc trần, nạp tôi làm vợ lẽ, mấy năm nay ông ta lén lút giấu rất kĩ, lại vì nguyên do của tổ tông, chút tâm tư này của ông ta chưa bao giờ bị bại lộ.
Hiện giờ ông ta là người đứng đầu, ông ta còn phải sợ gì nữa, cái gọi là lòng lang dạ sói càng được đà phóng túng.
Từ đó có thể thấy rằng, tình hình của Quan Lập Thành ở Đông Bắc đã không thể cứu vãn, tổ tông đã thăng thiên, nhà họ Thẩm đã đeo lên đứng đầu chính quyền, Trương Thành Nam lại chạy trốn đến Ma Cao, anh bị tứ phía bao vậy, ít nhất thì ngoài mặt đã lung lay sắp đổ, Thẩm Quốc Minh mới dám khao khát một cách không kiêng nể người vợ trên danh nghĩa của anh.
Quan Lập Thành làm sao lại rơi vào nông nỗi như vậy, trong đó chỗ nào đã xảy ra sai sót.
Trong lúc tôi đang tâm tư hoảng loạn, Tề Kỳ và phó tổng thư kí Tổng Đức Thuận đã bước vào phòng riêng, cô ta gật đầu cười với tôi, tôi coi như không nhìn thấy, ngồi thẳng trên chiếc ghế dừa vào cửa sổ, bưng lên một tách trà ướp lạnh. “Quốc Minh, anh cũng không đợi em, lúc em tỉnh lại bốn phía đều không thấy anh, dọa em chút nữa lênđường về Đông Bắc.”
Tề Kỳ nắm lấy tay Thẩm Quốc Minh, vòng tay ngồi vào bàn, Tổng thư kí Tổng chuyển cho ông ta một bức thư đã được mã hóa từ tỉnh ủy: “Bí thư Thẩm, văn bản bổ nhiệm và miễn nhiệm cấp phó quốc gia đã được ban hành. Đây là lần thứ hai bầu cử thay thế lại, thuyên chuyển công tác quá nhiều, nội bộ rò rỉ không ít tin đồn, vì thế lần thứu ba bị trì hoãn đến mùa xuân hai năm sau.
Thẩm Quốc Minh lật xem lá thư, lướt qua cột tên những người được bầu, ý mừng giữa hai hàng lông mày cành đậm, ông ta ý vị sâu xa nhìn về phía tôi: “Tham mưu trưởng Quan không được bầu.”
Tôi giật mình.
Tổng Đức Thuận cũng vui mừng khôn xiết: “Đừng nói là ngài, ngay cả chính bản thân Tham mưu trưởng cũng chưa từng nghĩ tới là anh ta sẽ thua cử.”
Thẩm Quốc Minh giả vờ thở dài, lắc đầu đầu tiếc nuối: “Tham mưu trưởng Quan là một quan chức trung thực hiếm có, chính nghĩa đầy mình, vậy mà lại thua trong thư bổ nhiệm và miễn nhiệm.”
Ông ta gấp lá thư lại và ném vào ống nhổ dưới chân bàn: “Thật đáng tiếc.”
Công lao và uy tín của Tham mưu trưởng đứng đầu trong ba ứng cử viên. Mất đi sức mạnh, có thể chính quyền trung ương phát hiện ra nội tình mà anh ta không thấy được. Cấp trên coi trọng anh ta như vậy, không có lí do gì để lạnh nhạt với anh ta.”
Thẩm Quốc Minh lấy khăn tay của Tề Kỳ lau ngóntay, ông ta luôn quan tâm quan sát biểu hiện của tôi, nhìn tôi có vẻ yên lặng và bình tĩnh, thế nhưng thật ra trong lòng sớm đã nổi lên dông bão.
Tái đắc cử bốn năm, nhiệm kì tám năm, mỗi năm thay một lần là quy định của thường vụ Trung ương thay đổi quy tắc thay máu, cũng là cơ hội duy nhất để người được thay thế củng cố chính danh. Năm nay, trong bảy tháng đã có hai sự thay đổi. Những lời tán dương về việc thăng chức, những lời phàn nàn về sự phủ nhận và những tin đồn về hoạt động hộp đen của đảng phái và doanh nghiệp tư nhân đang tràn lan. Quan Lập Thành để vuột mất chuyển này, giống như sấm sét giữa trời quang, tình cảnh của ai có thể đảm bảo cho hai năm sau.
Tôi không tự chủ được mà siết chặt tấm khăn trải bàn. Nếu giống như Tề Kỳ nói, Quan Lập Thành âm thầm giúp đỡ tôi nhiều lần như vậy, anh ấy quan tâm đến cảm xúc của tôi, trước nay chưa bao giờ dùng chuyện này để yêu cầu tình ý hay lòng biết ơn từ tôi, việc Trương Thành Nam bỏ trốn đã ép chết con đường lập công của anh ấy, mà tôi lại giảng cho anh ấy một đòn cuối cùng.
Thẩm Quốc Minh vẫy tay ra hiệu cho Tổng Đức Thuận lui ra ngoài, ông ta chỉ vào bếp than để pha trà: “Nghiện thuốc lá mất rồi." Khi Tê Kỳ bước vào cửa, trong lòng bàn tay cầm một chiếc tẩu hút thuốc bằng ngọc, đánh một que diêm để châm lửa, đưa đến bên miệng Thẩm Quốc Minh, mỉm cười nói: “Ra ngoài vội quá, thuốc cũng quên không đem theo, đây là mạng sống của anh mà.”Thẩm Quốc Minh hút liền mấy hơi, khói trắng ngập tràn trong không khí, hỗn độn dày đặc, mơ hồ bao lấy khuôn mặt ông ta: “Em không cần phải ở đây với anh đâu.”
Tề Kỳ ngoan cố, chân mày khóe mắt hiện lên tia bất bình: “Bà Thẩm trách tội em, lúc ngài không ở đây, bà ấy thị uy với em không ít, bà ấy nói em thống trị anh, còn nói em không hiểu chuyện, ngài quyền cao chức trọng, phụ trách ba tỉnh Đông Bắc, có rất nhiều chuyện phải làm, em trói buộc anh mỗi đêm, cả người anh đều không ổn rồi.”
Cô ta nới lỏng khuỷu tay Thẩm Quốc Minh ra: “Bà Thẩm xem em là gì chứ, một cô gái điểm dựa cửa bán nụ cười? Em xuất thân từ quân đội nghiêm túc, em mới không thèm dùng vài ba thủ đoạn vặt vãnh, ngài cũng không thay em biện minh, để bà ấy hiểu lầm em, bắt nạt em.”
Thẩm Quốc Minh vẫn im lặng, tất cả sự chú ý của ông ta đều tập trung vào tôi vẫn đang trầm mặc, Tề Kỳ đi vòng qua giữa chúng tôi, cô ta lạnh lùng cong môi, tiếp tục nấu nốt nửa ly trà ngọt mà tôi đã nấu.
Thẩm Quốc Minh gõ hai lần lên đống tro tàn của bình hút thuốc ở góc bàn: “Trình Bảo Ái, kết quả này có nằm ngoài dự đoán không?”
Tôi nhấn nút, một bộ bài chìm nổi lên giữa bàn, một bộ mạt chược đã được mã hóa gọn gàng và ngăn nắp. Tôi thuận tay bày ra và nói: “Dù sao cũng thua, có thể giữ được phong độ. Giống như giám đốc Thẩm được thừa hưởng tính kiên nhẫn bắt mồi mà ngài đã dạy. Năm 22 tuổi, anh ta phục vụ trong Độitrọng án của phòng điều tra tội phạm của Văn phòng thành phố, 31 tuổi, anh ta được thăng quân hàm Trưởng phòng, cho dù được người cha có thể dùng tay che trời hậu thuẫn thì anh ta cũng phải có năng lực làm tốt vai trò của mình. Trong ba tỉnh Đông Bắc ai không coi anh ta là Lưu A Đẩu hung hăng ngang ngược, nhưng anh ta thật như vậy sao?"
Tề Kỳ im lặng nhìn tôi và thêm một thìa thuốc vụn vào ống hút thuốc của Thẩm Quốc Minh. “Hạo Hiện anh ta có nhà họ Thẩm để dựa vào nên không có gì phải sợ. Những chiến công vĩ đại khi mới bắt đầu của Quan Lập Thành, cô, tôi và vô số đồng nghiệp khác đều nhìn thấy. Anh ấy công thành danh toại chưa? Con đường làm quan biến hóa khó lường, một sớm một chiều, mọi thứ đều là biến số. Cuộc sống buông xuôi của cô ở Ma Cao một khi Trương Thành Nam dầu hết đèn tắt, Trình Bảo Ái, cô có từng nghĩ qua việc liên lụy đến anh ta chưa, pháp luật là một trò may rủi, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Tôi để ngoài tại, mò mẫm đống mạt chược rải rác trên bàn: “Trương Thành Nam sụp đổ, tôi vẫn là bà Quan, tôi có đường lui, không cần Thẩm bí thư thư phải lo lắng.
Thẩm Quốc Minh thản nhiên xoa hoa văn men ngọc khắc trên chén trà: “Anh ta cũng sụp đổ thì sao.”
Sắc mặt tôi lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Lập Thành là người ngay thẳng, anh ấy đứng vững nhờ quân công của mình, không giống như loài sâu bọ, chỉ biết nịnh hót và tâng bốc. Cho dù có ngày không vừamắt” tôi nhặt một quân chín và ném vào trong đống bài, dùng sức mạnh đến nỗi nó đập vào những quân bài tiếp theo, một trong số đó rơi vào tách trà của Tề Kỳ, nước bắn lên tung tóe, chiếc áo sơ mi trắng của Thẩm Quốc Minh bị những chấm nước trà vấy bẩn. “Vợ của các tham mưu trưởng, các quan chức sa đọa đang bị nhìn chằm chằm, ông cũng nên nghĩ đến thanh danh của mình mà xem xét lại mối quan hệ cha con."
Nụ cười của Thẩm Quốc Minh nhạt đi đôi chút: “Cô từ chối.”
Tôi nói phải, đương nhiên là sẽ không, Thẩm Hạo Hiện từng bao nuôi tôi, cho dù tôi có tham lam và vô sỉ đến đầu, tôi cũng biết những nguyên tắc đạo đức và sẽ không làm điều gì sai trái.
Tôi chửi gà mắng chó, lên án Thẩm Quốc Minh là đồ khốn nạn, Tề Kỳ trợn tròn mắt, cô ấy không khuyên ngăn tôi, cũng không lợi dụng cơ hội để thêm dầu vào lửa, chỉ đứng một bên giúp Thẩm Quốc Minh uống trà. Khi thư kí ngoài cửa trả lời một cuộc điện thoại, cô ta vô cùng sửng sốt, thậm chí không quan tâm đến cả phép tắc xã giao liền xông vào trong, cúi người xuống nói bên tại Thẩm Quốc Minh: “Giám đốc Thẩm tới rồi. Vừa đi vào cổng lớn 1902, ai đó đã nói cho anh ấy biết ngài có hẹn với cô Trình.”
Thẩm Quốc Minh không nói lời nào liền dập tắt ống thuốc, nhìn ngọn lửa vẫn đang bùng cháy: "Ngăn nó lại.”
Thư kí lúng túng nói không ngăn được, ngài biết tính khí của giám đốc Thẩm rồi, một khi nóng lên, trởlại Đông Bắc, bí thư ngài nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Quan Lập Thành sẽ nhanh chóng giết chết anh ta, và anh ta dám đánh trả lại chỉ bằng một cú xử lí nhỏ nhất.
Thẩm Quốc Minh g những tấm lụa của Tề Kỳ lại thành một cuộn, ném vào bếp than, ngọn lửa cuồng bạo như nuốt trọn ấm trà, hai bức tường cũng vì thế mà hồng lên.
Ông ta đứng dậy nhìn tôi với vẻ trịch thượng, một lúc lâu sau, ông ta nói: “Tôi ở 209 khách sạn Bồ Hồng, Ma Cao 5 ngày, hôm nay là ngày thứ hai”
Tôi không thèm quan tâm, cô thư kí dẫn ông ta sang một con đường khác, tránh Tổ Tông (con trai) hung hãn của ông ta.
Tề Kỳ đoán tôi có chuyện muốn nói với cô ta, cô ta đi theo rất chậm, Thẩm Quốc Minh cố ý để cô ta làm thuyết khách, cũng không cản trở việc cô ta tiếp xúc với tôi, Thẩm Quốc Minh dẫn đầu, cánh cửa gỗ mở ra, sảnh đánh bạc khổng lồ bên ngoài vô cùng náo nhiệt, thế gian càng ồn ào, lòng người càng thâm độc và máu lạnh, cô ta đứng trước mặt tôi, không có một chút gì xấu hổ: “Bà Quan, chuyện cô hứa với tôi, đừng thất hứa.”
Tôi không khỏi ậm ừ: “Cô không quy hàng Thẩm Hạo Hiên, cũng không quay lưng với Quan Lập Thành, cô cho rằng cô chưa bao giờ phản bội, nhưng tôi khổ cực chăm sóc dạy bảo cô, cho cô vinh hoa lợi lộc, giúp cô từ dưới đáy là một người lính văn nghệ chuyển mình bay lên tới cành cao mà cô lấy oán trả ơn tôi.”