Đó là cơ hội tốt để cải thiện thiện chí với thù địch, và chỉ sau khi nó dịu đi chúng ta mới có thể hợp tác sâu rộng. Quy tắc ngầm của lĩnh vực này, Quan Lập Thành cũng không chê vào đâu được: “Ông chủ Trương ngày trước đã mời tôi nếm thử Khôi Hầu, mùa Xuân khô hạn, Khôi Hầu dưỡng ẩm cho phổi, kiểm sát trưởng Thẩm cũng nên thử xem.”
Thẩm Hạo Hiên cười tự rót một chén: “Ngày sau tôi sẽ hãy học cách giữ gìn sức khỏe của thủ trưởng Quan.”
Quan Lập Thành rất khiêm tốn: “Phục binh, sắp xếp và dẫn quân, tôi nên hỏi ý kiến của kiểm sát trưởng Thẩm.
Tôi đi tuần xung quanh, nhặt một viên gạch đỏ trong đống đổ nát đã bị lửa nung chảy và nhét nó vào khe để ngăn bọn họ đi ngang qua không phát hiện ra tôi đang nhìn trộm.Chiêu thức vô hình mà chết chóc. Tề Kì xúc động nói: “Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành dường như đoàn kết từ trong ra ngoài để tạo thành một liên minh chống lại Thẩm Quốc Minh. Họ dường như không hề xa lạ gì nhau, lời nói của họ sắc bén nhưng không có ý thù địch, họ vẫn có thể hòa hợp như vậy sau nhiều lần trò chơi lặp đi lặp lại. Nhiều lần hành động chỉ để làm bất động Trương Minh Tuấn và để cho Thẩm Quốc Minh thấy điều đó?”
Càng nói giọng điệu cô ấy càng sợ hãi: “Bà chủ Quan, cô hứa với tôi rồi, liệu nó có thành hiện thực không, với tình hình hiện tại, Thẩm Quốc Minh bị kẻ thù tấn công và cả con trai ông ta cũng đang tính kế. Làm sao ông ta có thể chuyển bại thành thắng? Là tình nhân của ông ta, tôi sẽ ra sao?”
Cô hoảng sợ, nắm đấm ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng thấu một vết: “Ông ta giam cầm tôi và vợ ba, tôi không còn gì cả, tôi không sợ ngoại hổ, không sợ nội ứng. Quan Lập Thành có năng lực hóa hổ. Thẩm Hạo Hiên không chỉ là nội ứng, anh ta chính là khống chế thế trận hoàn hảo, Thẩm Quốc Minh sẽ không có hy vọng gì trốn thoát.
Tôi im lặng như một vũng nước không gợn sóng, nhìn hai người đàn ông đang đối mặt nhau trong phòng, cũng không có đáp lại Tề Kì, kết quả của trò chơi tốt hay xấu tôi cũng không thể đoán được.
Cô ấy đến cửa 206 trong im lặng và châm một điếu thuốc.
Trương Mạnh mang trà Long Tĩnh vào thay cho người phục vụ, Quan Lập Thành bảo anh ta lui rangoài, anh không vội mà ngửi hương trà." Kiểm sát trưởng Thẩm chắc chắn không đơn giản như mời tôi uống trà, quan hệ giữa anh và tôi, e rằng không thân thiết đến mức này.
Nước trong nồi đã sôi, tiếng còi vo ve thoát ra từ vòi, làm cho nó kỳ lạ và nham hiểm không thể diễn tả trong phòng. Tham mưu trưởng Quan là một người khôn ngoan, tôi chắc không cần phải đi đường vòng. Thẩm Quốc Minh chắc chắn sẽ đạt cấp độ quốc gia. Tham mưu trưởng Quan có lẽ đã nghe nói về chuyện này, ông ta được chuyển đến Ủy ban Trung ương. Ai sẽ là người trước tiên phải điều tra.”
Quan Lập Thành cười nhẹ: “Đương nhiên là tôi.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo Hiên, nửa đùa nửa thật: "Kiểm sát trưởng Thẩm có muốn tôi giúp gì không.
Thẩm Hạo Hiên uống một hớp trà: “Tham mưu trưởng Quan không phải quả hồng mềm chịu khuất phục. Đúng là Thẩm Quốc Minh tạm thời áp chế anh, anh có thể không có cách nào đánh trả. Chỉ cần đối phương bị thương 1.000 cái và mình chịu 800. Được nhiều hơn mất, một bước đi khôn ngoan và mạo hiểm. Anh đang chuẩn bị các biện pháp đối phó tốt hơn."
Quan Lập Thành trầm ngâm vài giây, anh ta cười và nói: “Kiểm sát trưởng Thẩm nhìn thấy tất cả bốn phương tám hướng, đúng là tôi không thể giấu bất cứ điều gì với anh. Tôi thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
Khi tôi nghe anh ta nói vậy, tôi cơ bản kết luận rằng Quan Lập Thành không có ý định thật lòng hợptác, anh ta chẳng khác nào đào hố chôn Thẩm Quốc Minh qua tay Thẩm Hạo Hiền, bộ phim bố con bố con tàn sát, vĩ mô sẽ là chính nghĩa tiêu diệt kẻ xấu, bảo vệ công lý, vi mô thì là Thẩm Hạo Hiến mất đi đạo lý gông cùm giết cha. Dù có thắng trận thì cũng đánh mất danh tiếng, đồng nghiệp coi anh ta như một tại họa, sẽ không dùng những kẻ vô ơn. Anh ta định rút lui về phía Đông Bắc làm lãnh địa thứ hai của Thẩm Quốc Minh. Nếu anh ta không chú ý, anh ta chỉ cần đi sai nửa bước khả năng việc sắp thành lại hỏng.
Ai là người đánh cá mà không cần nỗ lực?
Thẩm Hạo Hiên cầm tách trà lắc: “Tôi có một kế hoạch."
Quan Lập Thành vẻ mặt đầy mong đợi.” Kiểm sát trưởng Thẩm nói đi không cần khách sáo.” “Tổng bí thư Trâu của Tỉnh ủy Long Giang và Bộ bí thư là thân tín của Tham mưu trưởng Quan, đúng không”
Thẩm Hạo Hiên xuyên qua chi gian bí mật của Quan Lập Thành, phải có chứng cứ và manh mối, sau đó mới đại khái vạch ra. Quan Lập Thành cũng không bình luận và từ chối.
Thẩm Hạo Hiên rót trà đã nguội ra và rót đầy bình trà mới: “Phó Tổng thư ký Chu đã trở lại với tôi sáu tháng trước. Lòng trung thành của ông ấy đối với tôi tốt hơn nhiều so với tổng bí thư Trâu, và ông ấy sẽ không có sự khuất phục với anh”
Quan Lập Thành kinh ngạc nhướng mày: “Kiểm sát trưởng Thẩm nửa năm trước đã lên kế hoạch tổng thể.”Thẩm Hạo Hiện chỉ ra một ngón tay: “Thêm nửa năm nữa. Tôi liên tục xuống nước, giơ cao đánh khẽ, anh ta mười lần giết ta, mà chỉ bắt anh ta sáu lần không phải là giả dối cũng không đáng nghi ngờ, anh ta phát triển tính khí kiêu căng ngạo mạn khinh thường. Thật dễ dàng để bắt lấy anh ta ra khỏi sơ hở.”
Tay tôi cắm chặt vào bức tường nếu không có bức tường này tôi đã sẽ ngã quỵ xuống đất mất.
Thẩm Hạo Hiến hóa ra mới là người vén bức màn. Quan Lập Thành nghe vậy, vẻ mặt bình thường hơn rất nhiều: “Kiểm sát trưởng Thẩm tự tin như vậy, không phải Trương Minh Tuấn ra tay với anh sao? Thổ phỉ số một ở Đông Bắc không dễ lừa như vậy.” “Đúng vậy. Chúng ta không biết nhiều về anh ta, nhưng Thẩm Quốc Minh, toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc, gần như dẫn đầu không ai vượt qua tôi.”
Quan Lập Thành dùng đầu lưỡi chạm vào một mẩu thuốc lá: “Bí Thư Thẩm sức mạnh lớn hơn tôi, tôi so với ông ta là không đủ.
Thẩm Hạo Hiện dựa ra sau, hai vai vắt dựa vào ghế gỗ, ý tứ hàm xúc hỏi: “Nếu thêm tôi.”
Chiến thuật rõ ràng, hợp tác ăn khớp, Quan Lập Thành không phải giả nhân giả nghĩa, anh ta lộ ra một tia chân tướng: "Vậy thì tỷ lệ thắng gấp đôi.”
Thẩm Hạo Hiên bưng một chén trà đầy trong tay, Quan Lập Thành nhìn một hồi, miệng chén hơi nhếch, chén sứ xanh đỏ khẽ chạm: “Kiểm sát trưởng Thẩm dũng khí, đến ngày thành công Đông Bắc sẽ đầy kinh ngạc.”"Kẻ làm việc lớn không dính vào chuyện tầm thường, bị ràng buộc bởi tình yêu, cam chịu thất bại, Thẩm Quốc Minh mất lòng tin, bị tham mưu trưởng để mắt, đồng nghiệp ghen tị, quá khứ được được lật lại, ông ấy sẽ được chôn cùng cùng người khác, và đó sẽ là Thần Hạo Hiện tôi.”
Thẩm Hạo Hiên ngửa cổ uống cạn, không còn một giọt trà." Vì đã là một thỏa thuận, anh và tôi cùng nhau cá cược xem, Tham mưu trưởng Quan sẽ ném xuống vực nào.
Một cái nồi Khôi Hầu đang sôi cạn nước được đặt lên bếp, bọt trắng bám vào thành bên trong, thi thoảng lại nổi lên vài bọt khí: “Kiểm sát trưởng Thẩm muốn gì, anh hằn là có kế hoạch.
Thẩm Hạo Hiền buông lỏng cổ: “Bạch ngọc hơi có khuyết điểm, tôi sẽ đưa nó trở về chủ cũ.”
Quan Lập Thành đình trệ, anh ta cong đôi môi giảm bớt sắc bén, biểu tình trong mắt ẩn chứa điểm nguy hiểm: “Thì ra là kiểm sát trưởng Thẩm, có ý với vợ tôi.” “Tham mưu trưởng Quan được thăng chức Trung ương, còn tôi ở lại Đông Bắc. Kể từ đó, tôi và anh không quen biết nhau, anh an phận, tôi nghỉ ngơi thư thái, tôi từ bỏ bố tôi, Tham mưu trưởng chỉ từ bỏ một người phụ nữ so với tôi, Trình Bảo Ái không thuộc anh, trong cuộc buôn bán này, anh có thua không? "
Quan Lập Thành đặt chén trà xuống, đáy cốc đập vào đĩa sử phát ra một tiếng đình tại nhức óc: "Kiểm sát trưởng Thẩm đang bức tôi sao"
Thẩm Hạo Hiên xoa xoa chén trà nhẵn nhụi mỉmcười đầy ẩn ý. “Vinh dự của cấp phó bang là sự theo đuổi cả đời của tham mưu trưởng, anh đã ở trong quân đội hai mươi mốt năm, những gian khổ mà anh phải chịu đựng đó không phải là ngày mà anh đang mong đợi.
Quan Lập Thành nheo mắt không nói gì.
Thẩm Hạo Hiện không để tâm đến sự thờ ơ của anh ta, anh tự nhủ: “Ba năm trước, Trương Minh Tuấn đã bỏ sông núi tỉnh Hà Bắc, đổi tên, đổi họ để tập hợp toàn bộ lực lượng của mình ở ba tỉnh Đông Bắc với Lâm Hào Kiện, một cậu bé đến Cát Lâm khi còn nhỏ, đã trở thành một kỵ sĩ. Hơn mười năm đã trôi qua. Sự thông minh của anh ấy nằm ở chỗ anh ấy không ham lợi nhuận cao tạm thời mà đầu tư tất cả vào một thứ Anh ấy cắt bớt lãi lặt vặt, lên kế hoạch cho kế hoạch dài hạn và tự mày mò vô số cách. Sau khi ông Kiều bị bằn, chính quyền trung ương truy quét băng nhóm ở Long Giang. Anh ta trốn khỏi đất nước và thề sẽ không bao giờ tiến vào vùng Đông Bắc của anh ta, sai làm là anh ta đã để lộ danh tính chủ mưu trong vụ nổ súng lớn giết một quan chức cấp cao ở Hà Bắc. Nếu không thì anh ta sẽ ở Hà Bắc. Anh ta thống trị, nhưng Đông Bắc đã bị chia cắt bởi ba nước. Anh ta thực sự không có lý do trở lại.
Thẩm Hạo Hiện hạ thân trên, sắc bén nhìn Quan Lập Thành: Tiêu diệt Trương Minh Tuấn liều mạng không sợ chết hay là đánh đổ Thẩm Quốc Minh dễ dàng hơn. Bởi vì tôi không thể tới gần anh ta, không thể nhìn thấu đáy lòng của anh ta.
Anh lại nghiêng người về phía trước: “Tôi muốnTrình Bảo Ái.”
Quan Lập Thành là im lặng một lúc lâu, anh ta đột nhiên cười lớn: "Kiểm sát trưởng Thẩm, dù sao thì anh lúc đầu yếu nhất lại là người thắng cuộc cuối cùng.
Trái tim tôi bị một chiếc kẹp kim loại kẹp chặt, không thể giải thích được, tôi quay người lại nhìn Tế Kì đứng oai nghiêm trong góc cách đó không xa, cô ấy dựa vào móc tường, áo bị cháy xém hút thuốc với khuôn mặt vô cảm, tôi liếc nhìn cô ấy. Người lính cứu hỏa cầm bình chữa hành động khắc phục hậu quả tại chỗ, tôi nhìn những người trước mặt cười: “Tôi chợt nhận ra rằng tôi chưa bao giờ thực sự biết họ.”
Tôi im lặng nhìn cô ấy.
Cô nói: “Bà chủ Quan thực ra rất rõ ràng. Càng leo đến đỉnh cao, con chim càng mơ hồ, những động cơ thầm kín, những tính toán và cả sự đen tối của nó, cảm xúc của tất cả mọi thứ đều không thể chịu đựng được sự cám dỗ của quyền lực.
Tôi chế nhạo: “Tôi chuẩn bị rồi, đứng bằng kiềng ba chân, dù chân nào khuỵu xuống cũng không bị ngã”
Tôi đi ra khỏi phòng 206, tôi để mắt đến một điểm, cúi xuống nhấc một chai nhựa lên, và liếc nhìn góc trần nhà, lấy khẩu súng ra, bóp cò, cú va chạm làm rung vai và khuỷu tay tôi, viên đạn xuyên qua đáy chai, và chiếc máy ảnh ngay lập tức bị vỡ.
Tôi hành động nhanh chóng và gọn gàng, Tề KÌ sững sờ khi nhìn thấy.Tôi giữ súng lại và nói: “Máy quay có thể khôi phục được, Hạo Hiên nghi ngờ, không phải ngẫu nhiên mà nhà hàng bị cháy, anh ta lắp băng ghi hình chính quyền tỉnh có máy móc khôi phục công nghệ cao, nếu cô tiết lộ nó, anh ta sẽ giết cô.”
Tề Kì nhìn đoạn phim rời rạc, rồi nhìn dáng vẻ ung dung của tôi, cô ấy vội vàng cười: “Bà chủ Quan, tôi có dự cảm.”
Tôi đi về phía thang máy: “Dự cảm gì.” “Có thể là trong tương lai. Một ngày nào đó, ngài sẽ có cuộc sống mà ngài không muốn sống nhất.”
Tôi nhấn vào mũi tên chỉ: “Vậy sao. Cuộc sống mà tôi không muốn sống là đi ngược lại ý định ban đầu của tôi, và tôi sẽ không lựa chọn nó.”
Cô ấy nói rằng tôi như một trò đùa.
Tề Kì và tôi đánh từ phía sau làm ngất nhân viên bảo vệ trong phòng giám sát. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy kho lưu trữ video trên tầng hai, gỡ băng dự phòng và xóa mọi dấu vết. Chúng tôi tách nhau ra ở lối vào phía trước của nhà hàng.
Những chiếc xe chạy qua đều đã chở khách, tôi đợi bảy tám phút, khi định rời đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi cũng mệt mỏi lười nhấc máy lên. Tuy nhiên, tiếng chuông vang lên không ngừng, nhìn màn hình điện thoại hiển thị đó là Tề Kì.
Chúng tôi vừa tách ra, cô ấy đã gọi cho tôi, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó đột ngột.
Tôi còn chưa kịp hỏi cô ấy thì cô ấy đã nói rất nhanh: “Thẩm Hạo Hiện đang ở phía sau cô.”Bước chân của tôi lập tức gấp gáp, sống lưng cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra, Tề Kì không biết phải đi đầu núp trong góc, nhìn quanh không thấy cô ấy nói ở đầu dây bên kia. “Tôi về trước, không thể để anh ta phát hiện ra tôi có liên lạc với cô.”
Cô ta lập tức cúp máy, năm ngón tay tôi siết chặt dần thả lỏng, tôi nhíu mày vài lần, tôi chào một cách rõ ràng và không ngạc nhiên, nhìn người đàn ông đã nhiều năm chiếm một vị trí rất sâu đậm trong lòng tôi, mà không để lộ ra vẻ mong manh của mình. Nhưng anh ta mỉm cười, vẻ mặt tê dại, vẫn không phải là loại cường giả như tôi tưởng tượng.
Tôi ở đó cho đến khi một chuỗi tiếng còi xe vang lên sau lưng.
Thẩm Hạo Hiên cởi bỏ quân phục, chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi mài nước biển của chánh thanh tra, khuỷu tay mảnh khảnh đặt lên khung cửa sổ, nhìn tôi rất lười biếng và bình tĩnh.
Không gặp một thời gian, anh ta lại giảm cân, hai má hơi hóp, thoạt nhìn so với Trương Minh Tuấn gầy hơn hai phần.
Tôi sợ hãi khi một mình đối mặt với anh ta, tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày nói nhỏ: “Hạo Hiến”
Anh ấy vẫn im lặng, nhìn chăm chăm vào vết sẹo trên má trái đã mờ đi trông thấy của tôi. Không khí đông đặc ngay lập tức và kẹt cứng giữa tôi và anh ta, một lúc lâu, anh ta trầm giọng hỏi: “Mặt em còn đau không.
Tôi đang định nói thì anh ta đưa tay: “Lại đây.”