Tôi nghiêng đầu hướng về phía anh ta, ánh mắt vô cùng quật cường, liếc xéo anh ta: "Ông chủ Trương cứ tự nhiên. Nếu như đánh cho tôi tàn phế, mặt mày hốc hác " thì tôi cũng không nói một chữ"
Trong ba tỉnh miền Đông ai dám chỉ lỗ mũi Trương Thành Nam anh ta cơ chứ. Có lẽ là anh ta cảm thấy buồn cười, đầu lưỡi liếm qua răng cửa: "Uy hiếp tôi ư? Tưởng tôi không dám làm gì cô sao?"
Năm ngón tay của anh ta nắm chặt lại, ngũ quan của tôi mơ hồ biến hình, co lại nhăn nhúm: "Cho dù Thẩm Hạo Hiện ở này thì cũng phải bồi thường!"
Hai tên sĩ quan nghe rõ ràng, trố mắt nhìn nhau: "Là Thẩm Hạo Hiên của viện kiểm soát ư?"
Trương Thành Nam bực bội cười, coi như là ngầm thừa nhận, khí thế của bọn họ lập tức suy yếu: "Kia là bà Như?"
Bà Như là từ dùng để hình dung thê thiếp nhà quyền quý, danh phận không đàng hoàng, lại rất được thế lấy danh hiệu bà Như vừa tôn trọng vừa như một kiểu châm chọc, giống như tình cảnh của tôi.
Nói tôi hạ tiện thì dòng dõi quý tộc như vua chúa chỉ cần mua giấy tờ, sổ sách của Tổ Tông thì vô cùng tôn trọng tôi, nói ta cao thượng thì lại khó mà sống ở nơi thanh nhã, chính thức thoát khỏi giới, kẻ thì lật đổ tôi, kẻ thì nịnh hót tôi, không trên không dưới.
Hành lang có người hào liễu một giọng khai túi, ngay sau đó truyền tới một trận bước chân trầm ổn, mấy bóng người nhỏ dài đung đưa, theo ánh đèn mà biến hóa, chiếu lên lớp gạch sứ màu trắng.
Cầm đầu là một bóng dáng thon dài mà gầy gò, đường nét rõ ràng, đang cởi áo khoác, hiện ra bên trong quân trang góc cạnh. Cách cánh cửa, sắc của Cổ sư trưởng lập tức thay đổi, ông ta gần như là theo bản năng, lấy dáng điệu của một quân nhân đứng dậy, một tiếng thủ trưởng Quan lanh lảnh bật thốt lên, lại ý thức được không nên kêu, ông ta chợt im miệng, nhưng đã muộn rồi, bóng dáng kia đứng ở đó, nhìn vào phòng bao.
Trương Thành Nam hí mắt, lấy tay ra khỏi cằm tôi, tia sáng cuối cùng của hàng lang bị quân trang màu xanh đậm của Quan Lập Thành nuốt mất, anh ấy tháo nón và áo khoác xuống giao cho cảnh vệ, không mặn không nhạt mà mở miệng: "Cố sự trưởng cũng ở đây"
Giọng cao thấp vừa phải, âm vang có lực nhưng lại khiến người ở bên trong hoảng sợ. Cổ sư trưởng bị chỉ đích danh, đứng bật dậy, tầm mắt của Quan Lập Thành rơi vào chân phải trần truồng của ông ta, giày và tất ngã trái ngã phải, Ngọc Nhạc móc đầu lưỡi, ói đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, anh ấy là đàn ông, tự nhiên biết tình huống này là như thế nào, mặt mũi đầy phiền muộn nói: "Hình tượng gì đây, còn ra thể thống gì."
Khuôn mặt xanh trắng của Cổ sư trưởng hơi co quắp: "Báo cáo thủ trưởng Quan! Là một tên thuộc hạ đã sắp xếp, trước đó tôi không biết, sau khi uống mấy ly rượu... Tôi mắc phải sai lầm, ngài cho tôi năm phút, tôi xử lý chuyện này, tuyệt đối sẽ không lan ra ngoài."
Quan Lập Thành cười nhưng lời thì lại không mang ý cười: "Làm sao lắng xuống." Lời này nghĩa không ở trên mặt chữ, dĩ nhiên là đến xóm làng chơi, sống thì làm chết, chỉ có người chết mới có thể giữ miệng kín như bưng, không bao giờ tiết lộ. Cố sự trưởng khó xử nhìn anh ấy, Quan Lập Thành sửa sang lại nút áo sơ mi màu xanh lam bên trong quân trang, nghiêm nghị gầm lên: "Coi trời bằng vung! Trương Minh"
Cảnh vệ nghiêng mặt nhìn anh ấy, đứng nghiêm chào. "Cố sự trưởng, Thái phó sư trưởng, xử phạt ngay tại chỗ. Thông báo phê bình toàn quân, kết quả xử lý đưa vào phòng làm việc của tôi, tôi ký tên công bố.
Cảm xúc trấn tĩnh của Cổ sư trưởng lập tức như núi lở đất mòn: "Thủ trưởng Quan! Lão thủ trưởng cũng xóm làng chơi bàn chuyện công vụ, chỗ này cũng không quá phận." Ông ta vội vã chối bỏ, muốn níu kéo cục diện, có chút lời chưa nói: "Ngài... không phải ngài cũng tới sao."
Quan Lập Thành nhíu mày lạnh lùng, quân trang bao phủ lên cơ thể làm cho khí thế cao thêm vạn phần, anh ấy quăng ra lời nói vô cùng có khí phách: "Chờ lúc nào ông đứng ở vị trí của tôi thì mới có tư cách phê bình chất vấn tôi."
Cố sự trưởng cúi đầu xuống, rất không phục nhưng lại không thể không nhận, cánh tay nhỏ của ông ta không thể nào vặn được chân to của thủ trưởng.
Quan Lập Thành nhìn về Trương Thành Nam, nở nụ cười nói: "Ông chủ Trương, xin lỗi. Ở sân chơi của ông mà xử lý tranh chấp trong quân tôi, xin anh hãy tha thứ."
Làm oai như vậy rõ ràng là đánh đòn phủ đầu, vừa đấm vừa xoa, để cho Trương Thành Nam không tiện làm gì. Quả nhiên anh ta không đáp lại mà gảy tàn thuốc một cái.
Cô Lỗ run rẩy, lỗ mũi tràn ra một tiếng "Hít". Cô ta vốn muốn vén sợi tóc rũ qua gò má, mới làm móng tay xinh đẹp vô tình lướt qua vết sưng trên mặt, đau đến than nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Trương Thành Nam u ám, dáng vẻ muốn nổi giận, cô ta chủ động lên tiếng giải thích: "Anh Nam, là em nói sai chọc cô Trình giận, em nên chịu cái tát này"
Quan Lập Thành hờ hững lướt qua cô Lỗ, thò tay vào một cái túi bên trong quân trang lấy ra một cái bao tay bằng nhung màu trắng, vừa đeo vừa nhìn về phía tôi: "Cô đánh."
Tôi không lên tiếng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Anh ấy cười khẽ: "Vóc dáng không lớn, tính khí không nhỏ"
Cảnh vệ đã ở cửa, mấy tên thuộc hạ đứng ở hàng lang có một người lúc tôi ra mắt ở quán trà, anh ta có nhắc tới Thẩm Quốc Minh, lời nói cử chỉ cực kỳ với sự thống trị của ông ta đối với ba tỉnh miền Đông, muốn thuyết phục Quan Lập Thành đối đầu.
Thẩm Quốc Minh là bố của Tổ Tông, chúng tôi không quen biết, nhưng có liên quan đến Tổ Tông nên tôi vẫn âm thầm nhớ tướng mạo của người kia.
Tôi cho một ánh mắt, cô gái kia rất lanh lẹ, đỡ Ngọc Nhạc nhân lúc rối loạn rời đi, Quan Lập Thành biết tôi lấy anh ấy ra làm bia đỡ đạn, cứu hai cô tiếp tân này, anh ấy không ngăn lại, cũng không vạch trần, gánh vác giúp tôi: "Cô đi cùng tôi."
Anh ấy và Tổ Tông cùng hướng làm quan, dù gì cũng sẽ không hại tôi, tôi đang muốn đuổi theo nhưng không biết Trương Thành Nam ném cái gì, đập vào phía cửa, mảnh vỡ văng tử tung, vang lên đùng đùng. Nhịp bước của Quan Lập Thành hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn anh ta. "Quan thủ trưởng, chuyện còn chưa giải quyết, tôi không thể để anh mạng người đi trước được."
Quan Lập Thành không nhanh không chậm, nhưởng mày cười nhạt: "Ông chủ Trương muốn giải quyết như thế nào, chuyện giữa phụ nữ mà ngài cũng nhúng tay vào sao."
Hơi có mấy phần ung dung và nhạt nhẽo của người trải qua chuyện gió trăng, nếu không phải chị Mễ chân thành nói Quan Lập Thành không mê sắc đẹp, không lưu luyến chuyện tình yêu nam nữ, là một cái đầu gỗ chính hiệu, thì tôi còn cảm thấy anh ấy là khách làng chơi 'giấu tài.
Trương Thành Nam không muốn qua lại với Quan Lập
Thành, người thì đen như than, người thì trắng như một tờ giấy, tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được, chỉ biết gây mâu thuẫn với nhau mà thôi.
Tàn thuốc bên mép đã tắt, anh ta phun ra, vọc bật lửa, đốt điều thứ hai, giọng điệu đầy ý sâu xa: "Cô Trình, ra khỏi cánh cửa này, có một số việc tôi không thể bảo đảm, bất kỳ ai cũng không thể "
Tôi nhíu mày, ngực lộp bộp giật mình, làm sao tôi quên mất, Trương Thành Nam đã nắm được thóp của tôi, anh ta có quyền quyết định sống chết, vinh quang của tôi.
Tôi cứ đi như vậy, anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Tôi nhắm mắt hít thở sâu, anh ta không giận mà nụ cười càng sâu hơn, kiên nhẫn chờ đợi, Quan Lập Thành hỏi tôi có đi theo anh ấy hay không.
Tôi lại nói: "Thủ trưởng Quan đừng trì hoãn thời gian của anh, tôi sẽ đi sau.
Anh ấy liếc tôi và Trương Thành Nam một cái, hai Sư đoàn trưởng đi theo anh ấy rời đi, bóng người đi về phía trái, Trương Thành Nam cũng bảo cô Lỗ đi ra ngoài.
Cô ta bụm mặt, nghĩ rằng mình nghe lầm, hoang mang lại ủy khuất: "Anh Hào..."
Trương Nam Thành quay đầu lại, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, cô Lỗ muốn nói lại thôi, gương mặt buồn bã xám xịt, cũng có thể thấy rằng anh ta chẳng dịu dàng bao nhiêu.
Cô Lỗ buông tay, lại thấy níu kéo cũng không ý nghĩa cô ta thở ra một hơi, bước nhanh đi ra.
Căn phòng to như vậy chỉ còn lại hai chúng tôi, chung quanh tĩnh mịch, Trương Nam Thành chậm rãi rút nửa thanh thuốc, liếc mắt đánh giá về phía cửa, khói thuốc mờ mờ, hình xương cá dài, nhoảng lên một cái tản ra.
Lúc này anh ta mới gảy tàn thuốc lá, ra lệnh cho tôi: "Ngẩng đầu.
Giọng nói trầm thấp lại lạnh như băng, anh ta ăn cái tát của cô Lỗ, cũng không giận như vậy.
Tôi không để ý tới, anh ta giữ lấy cô tôi, bức bách tôi nhìn vào anh ta: "Tôi đã thấy cô Trình, mê hoặc Quan Lập Thành cho cô lộ diện."
Ngón tay cái của anh ta có vết chai, miết lấy môi của tôi: "Rốt cuộc cô đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông, tôi không phải duy nhất, và cũng là một trong số đó, đúng không!"
Cánh tay anh ta giật lấy tôi, lực vô cùng mạnh, tôi lảo đảo ngã tiến vào lồng ngực anh ta, anh ta lại dùng bảy tám phần lực ép lấy tôi: "Người sống tạm bợ như tôi, không vào được con mắt của cô?"
Đồng tử của Trương Nam Thành vốn đã tối, nay lại trở nên đỏ sậm, bỏ tất cả mọi thứ bên ngoài, chỉ nổi bật hình bóng của tôi: "Sao tôi có thể bỏ cô, đánh cô được, để tra tấn cô có rất nhiều cách thú vị lắm."
Anh ta không cần quá dùng sức, đã có thể ném tôi lên sô pha, trời đất xoay chuyển, tôi bị ném một cái, cả người nằm trên sô pha, xác thực nói là lăn trên số pha xuống đất, tôi ôm lấy ngực bị đau của mình, giãy dụa muốn lập tức bò lên, thì anh ta đã áp lên lưng tôi, gắt gao giam cầm lấy tôi
Trương Nam Thành lộ ra bộ mặt đầy phóng đãng, đó mới thực sự là anh ta, kiêu căng và ngạo mạn.
Tôi luống cuống, anh ta làm tôi có cảm giác mình như một con kiến bị ai bị người ta nắm thóp, còn anh ta như Ngũ Hành Sơn, vây lấy tôi, trêu chọc tôi, tôi tưởng mình đã trốn thoát, rốt cuộc vẫn là đang nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Tôi thậm chí không phân rõ, đầu là ngoài ý muốn, hay đầu là một bẫy rập.
Toàn thân tôi đều đang run rẩy: "Trương Nam Thành, anh dám đụng vào tôi!" "Có cái gì không dám, không phải là đã chạm qua vài lần sao"
Ta khóc lên: "Đừng để tôi phải hận anh."
Anh ta hôn giọt nước mắt đang chảy xuống của tôi, mút nuốt ruồi lệ đỏ tươi kia, và liếm một giọt lệ đang lăn trên gò má tôi: "Phụ nữ hận đàn ông, là một điều không thể thiếu trong tình yêu." Anh ta khàn giọng: "Cô Trình vẫn không thừa nhận sao." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh ta hôn hết sức dịu dàng triền miên: "Tôi muốn ăn cô, làm sao bây giờ."
Tôi tùy ý để anh ta khinh khi đùa bỡn, thừa dịp khi anh ta sơ sây, mông tôi vểnh lên, phá hỏng ý định của anh ta, anh ta hiển nhiên rõ ràng, tôi quyết không để anh ta làm ở đây, cái mà anh ta cưỡng cầu, cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Anh ta đã bày ra trận lớn như thế, tất sẽ không nóng lòng nhất thời.
Trương Nam Thành cười như không cười ngồi lên số pha, vạt áo mở rộng để lộ lồng ngực rắn chắc mà trắng nõn, anh ta nhìn tôi mặc quần áo, còn tôi nhặt những thứ hữu dụng trên đấy, ngoài phía dưới ra, áo vẫn tốt, không tổn hao gì.
Tôi không nói một chữ, vội vàng sửa sang lại mình, cũng không thèm nhìn anh ta, đạp cửa xông ra, nhớ rõ câu của anh ta, chủ động đến tìm tôi, đừng chờ tôi tìm đến cô, lúc đó tự gánh lấy hậu quả.
Tôi chạy như điên, ngồi trên xe mới thoảng yên ổn chút. Còn phải hẹn gặp mặt với Lập Thành, thứ nhất là cảm ơn anh đã cứu tôi, thứ hai giải thích chuyện mới xảy ra, tôi không sợ anh ta vô tình tiết lộ ra, anh ta không phải là người lắm miệng, tôi chỉ sợ anh ta tưởng lô hàng này liên quan đến tôi. Cảnh phố ngoài cửa sổ xe mông lung mơ hồ, cửa sổ thủy tinh bốc lên một hơi mờ, tôi nhẹ nhàng chà lau, mặt đất nhanh chóng được bao phủ bởi lớp sương trắng, rất mỏng, thực trong.
Ngày xuân ở Cáp Nhĩ Tân năm nay, so với trước đó thì lạnh hơn, trận mưa tuyết tháng tư tiếp theo cũng gần như là trận cuối.
Mà tôi và Trương Nam Thành, từ nay về sau cũng không thể trong sạch nữa.
Tôi quay về biệt thự đã là buổi tối, bảo mẫu nói cho tôi biết tổ tông vừa gọi điện thoại tới, mấy đêm nay sẽ không về, có chút chuyện lớn.
Đầu óc tôi ầm vang một tiếng, như sét rạch ngang trời, ba tỉnh miền Đông Bắc không có lúc nào là không có ồn ào, hai đạo hắc bạch hết sức căng thẳng, bạch đạo tham lam, hắc đạo cường bạo, chém giết đầu rơi máu chảy, ngược lại không có gì có thể gọi là chuyện lớn thật sự, ngoại trừ Trương Nam Thành. "Có án tử?"
Bảo mẫu tiếp nhận túi của tôi, treo lên phía sau cửa: "Kiểm sát Thẩm nói, ở bến tàu có người vận chuyện hàng cấm"
Tôi hít một hơi thật sâu, có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng: "Nghiêm trọng vậy sao?" "Tôi thật sự không biết, kiểm sát Thẩm cũng sẽ không nói những thứ này cho một người hầu như tôi."
Cuối cùng việc đã bị bại lộ, nhưng tôi lại như trút được gánh nặng, bão táp xảy ra cũng không đáng sợ, đáng sợ là chậm chạp không đến, bầu trời tối đen nặng nề, như đang tra tấn.
Tôi vẫn làm theo các bước như kế hoạch, liên lạc với Văn Nhật Hạ, thuận lợi hơn so với tưởng tượng của tôi, dường như cô ta đang chờ tôi, vô cùng thoải mái đồng ý gặp mặt.
Vẫn là quán trà như cũ, tôi cố ý cách ăn mặc kiêu ngạo lại diễm lệ, giống một cô gái đã từ bỏ cuộc sống tranh thủ tình cảm, bỏ qua mọi toan tính tranh đoạt kim chủ.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, mong cô ấy giao ảnh của Trương Nam Thành và Phan Tuệ Mẫn ra.
Cô ấy không chút sợ hãi hay kiêng kị, cười tủm tỉm hỏi: "Cô Trình hiểu rõ rồi chứ?"
Tôi nói rằng nếu không rõ, tôi cũng sẽ không tìm đến Thẩm phu nhân, cô mang thai, tôi vẫn có thể tranh, nhưng trước đó tôi phải xử lí Phan Tuệ Mẫn.
Văn Nhật Hạ cũng không vội đem đồ cho tôi, cô ta uống chén trà trước mặt, nửa đùa nửa thật: "Sao tôi cảm thấy rằng, cô Trình là không thành tâm nhỉ. Có một số việc vội vàng quá, khó tránh khỏi tôi có chút hoài nghi."
Tay tôi đặt trên đầu gối siết chặt, suýt nữa là để lộ nét mặt, cô ta hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm vào tôi, rút hai tờ giấy, để dưới chén trà trước mặt: "Cô Trình, cô có chút khẩn trương kìa, quá nóng sao?"
Cô ta giơ tay lên, bồi bàn đi tới tắt máy sưởi dưới bàn, sự ấm áp rút đi, ta tôi lạnh đến co rụt lại, Văn Nhật Hạ rất khôn khéo, muốn bỏ sự nghi ngờ của cô ta, đem thế cục ngăn cơn sóng dữ của tôi đẩy cho cô ta, cũng không dễ dàng.
Thân lâm phải vách núi, ngược lại tôi vẫn bình thản ung dung, địch tiến một bước ta lùi một bước, không đường nào không thể đi, cũng không cần nóng nảy.
Tôi cũng bình tĩnh hơn, thật thật giả giả, không phải là chỉ là một hành động thôi sao.
Chúng tôi uống liên tiếp hai bình trà, tôi mân mê hoa tai ngọc lục bảo: "Thẩm phu nhân đang mang thai, hầu hạ Hạo Hiên không được, nay chỉ có tôi và Phan Tuệ Mẫn cùng hầu hạ anh ấy,xác thực là tôi không cam lòng, tôi cần nhắc, lỡ may tôi cũng gặp may mắn, hoài thai thì sao? Nhưng điều kiện tiên quyết là, mỗi ngày tôi phải có anh ấy, nếu Phan Tuệ Mẫn hoài thai trước, tôi và cô muốn động đến cô ta, liền khó khăn."
Văn Nhật Hạ không nói được một lời, vỗ về chơi đùa chén sứ thanh hoa. "Thẩm phu nhân, nói vậy chắc cô cũng đoán ý đồ của tôi đến, đồ vật kia cũng mang theo. Cô không chịu đưa cho tôi, cũng hết cách, dù sao cô hoài thai mười tháng, tôi cũng sẽ có cơ hội, đối phó một mình tôi, hay đối phó với hai người, cô tự mình suy nghĩ."
Tôi nói xong thì uống cạn chén trà lạnh, đứng dậy định đi, đúng lúc chỉ mành treo chuông thì bỗng bấp một tiếng, một phong bì xuất hiện trước mặt tôi.
Văn Nhật Hạ thu tay: "Cô Trình, chúc cô thắng lợi.."