Tôi yêu cầu thuộc hạ trả lại, hơn nữa tôi cũng đã gửi lời đến cô ta rằng tôi lười phải đoán câu đố với cô ta.
Đây có thể coi như là từ chối một cách thẳng thắn, nếu còn bận tâm đến mặt mũi thì sẽ không tới cửa làm khó nhau tận hai lần. Tuy nhiên tôi không đụng đến người ta thì không có nghĩa là người ta sẽ không đụng tới tôi. Phi Phi thật sự không biết xấu hổ nên cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội diễu võ dương oai này. Chiều hôm sau, cô ta lại tới nhưng không chỉ có mỗi cô ta mà còn có Tổ Tông nữa.
Ngày nay, người giàu nổi tiếng bắt đầu tìm kiếm hứng thú mới ở bên ngoài bàn rượu như đánh bài ăn tiền và ngủ với các cô gái nên buổi tối Tổ Tông muốn nói chuyện xã giao tại sòng bạc ngầm lớn nhất Trình Sảo.
Và ý Tổ Tông muốn mang tôi và Phi Phi cùng đi.
Người chơi lớn trên bàn cờ bên trái phải ôm một nhân vật nổi tiếng và khiêu dâm là chuyện bình thường. Bọn họ cũng không cờ bạc nhiều nhất là khi có quan chức cấp cao ở trong cuộc chơi thì những cuộc điều tra bất ngờ sẽ không xảy ra.
Tôi còn đang ngủ mê man thì Phi Phi đến, khi tôi bước ra khỏi giường và nghe động tĩnh bên ngoài thông qua bức tường thì nghe cô ta hỏi thuộc hạ của tôi rằng tôi đã thức chưa, cô ta dường như đang rất vội. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Bọn họ biết tôi muốn gì nên đã mơ hồ nói rằng cô Trình đang mang thai nên rất hay buồn ngủ và cô thường ngủ đến tận đêm.
Phi Phi rất không vui và giọng điệu mỉa mai: “Khách đến mà cũng không ngồi dậy nổi sao? Đây là quy tắc gì thế, ngay cả quy tắc cơ bản mà cũng không biết nữa sao? Không phải nói cô Trình khi giao tiếp luôn không có sơ suất nào sao, bây giờ sao lại --"
Tôi nắm tay tay nắm của và bước ra ngoài mà không đợi cô ta tiếp tục mỉa mai.
Lúc tôi xuất hiện thì toàn bộ hành lang bên ngoài đều im lặng, ngay cả những tian nắng xuyên qua cửa sổ cũng không phát ra âm thanh.
Thuộc hạ cúi đầu gọi cô Trình và im lặng.
Tôi giả vờ như không quen biết nhau rồi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, hỏi một cách kỳ lạ: “Ồ, đây là."
Thái độ của cô ta vẫn như thế, không thể chờ đợi để phòng ngừa tôi và chuyển đến với Tổ Tông. Cô ta nhắc nhở tôi không nên kích động quá nhiều với cô ta, thành thật mà nói nếu cô ta không động đến tôi thì tôi cũng không định động đến cô ta. Nhưng bây giờ không phải là chuyện tôi nhường hay không nhường mà là cô ta tốt hay không tốt.
Tôi cực kỳ đạo đức giả và phớt lờ đi bàn tay cô ta chủ động đưa ra: "Thì ra là cô Mạnh, ngưỡng mộ đã lâu rồi.”
Khi cô ta nghe tôi nói những lời tốt đẹp thì thốt lên và hỏi cô Trình có nghe nói về tôi chưa?
Tôi chậm rãi đi về phía bệ cửa sổ: “Không chỉ nghe nói mà toàn bộ tỉnh Cát Lâm này không phải chỉ có cô Mạnh là người được lấy tên đặt biệt hiệu sao?”
Em gái nhiều nước cũng là một biệt hiệu chỉ người thủy chung nhu tình nhưng tôi biết cô ta không dám so đo với tôi, càng không dám phản bác. Cho dù cô ta ở trước mặt tôi có không biết quy tắc đi chăng nữa thì cũng đừng tưởng có thể đè ép tôi nửa tấc.
Chắc chắn rồi, điều đó khiến cô ta nghẹt thở đến mức không thể đứng nổi và chết lặng ở đó.
Tôi vén màn ở cửa sổ sát đất và ngồi trên ghế dài, ao cá trong phòng này so với trong nhà còn đẹp hơn. Mấy con cá đuôi yến trông rất diễm lệ và mập mạp, dưới ánh sáng rực rỡ của ánh hoàng hôn, tôi ném thức ăn vào cho cá thì thấy chúng tụ tập lại từ mọi hướng để vui đùa. Trong chốc lát sau khi chia xong thì gợn sóng bốn phía đã tràn ngập ánh sáng.
“Cá trong nhà không bằng những con này, tôi rất thích nên hãy nhớ kỹ loài đó.”
Thuộc hạ cung kính cúi đầu: “Trước khi anh Hiên đến thì anh ấy đã mua một con ngựa nhỏ từ New Zealand. Nó có bờm đỏ, đầu không lớn và vẻ ngoài rất oai phong, anh Hiện đã lấy danh nghĩa của cô mà mua”
Tôi mỉm cười: “Có thật không? Anh ấy nghĩ như thế nào về việc gửi cho tôi một con ngựa."
“Anh Hiên thích và anh ấy chắc hẳn cũng nhớ cô.”
Tôi bừng tỉnh: “Anh có thể nhìn thấy rõ ráng sao."
“Anh Hiện yêu cô Trình nên chỉ cần cô vui vẻ thì anh ấy còn làm gì hơn."
Tôi và thuộc hạ kẻ xướng người họa khiến cho Phi Phi lạnh sống lưng. Đôi mắt u oán của cô ta đổ dồn vào tôi, tôi ngồi đó không để ý đến cô ta khiến cô ta tức giận nhưng cô ta có thể phàn nàn được sao? Cô ta đến thăm tôi vậy thì tại sao cô ta không hạ thấp cách cư xử của mình, người thông minh có thể nhìn ra được cho dù cô ta có được cưng chiều như thế nào thì cũng thấp hơn tôi một cái đầu. Tình nhân cũng có địa vị của tình nhân, cho dù một năm rưỡi nữa cũng không thể được thăng cấp.
Cô ta chỉ biết cắn răng nuốt vào bụng và trầm mặc làm tan biến bầu không khí thừa thải và xấu hổ này.
Tôi bắt được một con côn trùng khô rồi thả trên mặt nước lấp lánh, tôi liếc nhìn những con cá tranh giành và ngâm nga một bài hát nhỏ như một buổi diễn lớn: “Cô Mạnh, cô đang tìm tôi làm gì vậy?”
Tôi để Phi Phi đừng một hồi lâu mới trả lời, cô ta nghe vậy thì đi tới hai bước: “Đêm nay Hạo Hiện có hẹn nên muốn tôi và cô Trình đi cùng, anh ấy kết thúc bữa tiệc sẽ trực tiếp đến sòng bạc nên tôi sẽ đến đón cô Trình.”
Tôi dừng lại tư thế, mặt mày có chút giật mình: “Hạo Hiến sao?” Lúc này tôi không thể kiềm chế nụ cười nổi lên trên khuôn mặt của mình và nó trông vô cùng ảm đạm: “Ai có thể ngờ được cô Mạnh lại có thể gọi tên anh ấy bằng đôi môi đỏ và hàm răng trắng đó?"
Cô ta băn khoăn không biết có được hay không nhưng anh không cấm.
Tổ Tông đồng ý cho Phi Phi gọi tên anh, tôi cứ tưởng khi anh có tình nhân thì đặc quyền này chỉ có tôi lấy được. Tôi coi nó như một đặc thù và vì cái tên của anh mà chìm sâu, bây giờ Phi Phi của Tân Hoa cũng cướp đoạt một nửa đặc quyền này. Điều này có ý nghĩa rất lớn, làm sao thái tử gia Tây Bắc lại có thể dễ dàng để cho một người phụ nữ gọi tên mình. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Tôi không thể không suy nghĩ lung tung đến việc Phi Phi và Tổ Tông lên giường, khi tình đến mãnh liệt thì có phải cũng giống như tôi quấn lấy eo anh và mỗi tiếng đều gọi tên anh, kêu thật quyến rũ và tê dại đến xương cốt hay không.
Tôi thở dài một hơi, ánh mắt không mấy thiện ảm và lạnh lùng: “Thủ đoạn của cô mạnh thật lợi hại, chỉ mới có vài ngày hay có thể nói chỉ cần hai ba tháng nữa thì cô đã có thể ngang hàng với tôi rồi.”
Giọng điệu của tôi châm chọc nghe không thể lọt tai, khi cô ta nghe thấy thì cảm xúc của cô ta như bị sụp đổ, có chút phiền não và căm hận: “Tôi đã đắc tội gì với cô Trình mà cô lại không cho phép tôi như thế.”
“Có sao?” Tôi cười tủm tỉm, không vội nhưng cũng không để cô ta than thở một chút: "Không phải là cô tự tìm tới sao, tôi có mời cô đến đây sao?”
Khuôn mặt cô ta tái nhợt đến mức nghẹn ngào và nhìn tôi chằm chằm.
Tôi từ từ cho cá ăn xong rồi tìm xung quanh nhưng không tìm được giấy lau tay, thuộc hạ còn chưa nhúc nhích thì với thị giác và diễn xuất tốt cô ta đã lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn một cái nhưng không nhận, cô ta cũng không giận dữ mà vẫn bướng bỉnh đưa cho tôi. Nếu tôi không nhận thì cô ta cũng sẽ không rút về.
Mặt tôi không chút thay đổi bóp đầu ngón tay rồi xoay người mở nắp lư hương đang cháy trên bệ cửa sổ, sau đó dứt khoát thả chiếc khăn lụa vào đó. Trong chốc lát, chiếc khăn lụa đã trộn lẫn với tro hương không còn màu sắc nữa.
Sau khi mang thai tôi không thể ngủ ngon, Tổ Tông đã yêu cầu Hai Sói nhập một lọ trầm hương từ Thái Lan về để dùng. Chỉ là mùi của nó quá sặc nên không thể để ở đầu giường, chỉ có thể đặt nó xa hơn mười mét để không khí tỏa trong phòng ngủ và để cho sự nhạt nhẽo càng thêm mùi.
Động tác vứt bỏ của tôi khiến cho Phi Phi tức giận đến mức mặt chuyển sang màu xanh lá cây, rõ ràng tôi không để cô ta vào mắt. Sau đó, tôi lấy rèm cửa lau ngón tay để xóa đi mùi tanh còn sót lại: “Cô Mạnh, sau này chỗ của tôi cô tốt nhất ít tới đi và khi trở về Thanh Tân cũng vậy. Cơ thể của tôi không tiện, còn về sức chịu đựng của cô như thế nào thì đó là khả năng của cô. Cô phải chăm sóc Hạo Hiện còn tôi thì không đủ khả năng đó, nếu không được thì cũng phải tự mình kiềm chế. Chẳng lẽ cô mong chúng ta giống như chị em khi sống cùng một người đàn ông sao?”
Tôi không thể nói điều gì quá khủng khiếp, tôi lo lắng việc Phi Phi sẽ chạy đến chỗ Tổ Tông thổi phồng mọi chuyện nên tôi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi làm điều đó là vì cô, nếu người có mục đích đặc biệt và đứa nhỏ chưa được sinh ra trong bụng tôi có liên quan thì người gặp nạn cũng không phải là tôi.”
Phi Phi không bao giờ tháo bỏ mặt nạ của mình và luôn giả vờ yếu đuối. Khi tôi nói những lời này thì cô ta lớn tiếng làm rõ rằng đứa con của cô Trình, tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều như thế.
Không giải thích thì thôi nhưng giải thích thì càng giấu đầu lòi đuôi.
Tôi nâng má nhìn cô ta: “Cô Mạnh đang sợ hãi hay là đang lo lắng? Cô đang sợ hãi điều gì?”
Cô ta thở hổn hển hồi lâu cũng không nó ra được, ngay lúc tôi đang có hứng thú thưởng thức sơ hở của cô ta thì Hai Sói cúp điện thoại và đẩy cửa ra: “Anh Hiện đến rồi.”
Phi Phi mỉm cười và hỏi anh có đi đến sòng bạc không
Hai Sói dừng lại vài giây: “Ý của anh Hiền là... Anh ta né tránh ánh mắt vui mừng và chờ mong của Phi Phi: “Một mình cô Trình là đủ rồi, cô Mạnh, tôi sẽ sắp xếp cho tài xế đưa cô về khách sạn. Sau đó, anh Hiên sẽ đi cùng cô.”
Phi Phi làm sao muốn ở một mình ở căn phòng trống, cô ta muốn được muốn được móc thắt lưng của Tổ Tông như hình với bóng và trói chặt anh. Chỉ mang theo một mình tôi, loại sát thương này tương đương với một cô vợ phát hiện chồng mình đã ngoại tình. Đối với một cô tình nhân đang hừng hực khí thế để hoành thành kế hoạch lớn của mình thì quả thật là kinh khủng.
Tổ Tông thông minh đến mức nào, mấy đêm nay chỉ ngủ một cách vô ích thôi sao. Anh rất rõ ràng tính nóng nảy của Phi Phi, cũng như những lời sai khiến, giày vò và cưỡng ép của Văn Nhật Hạ đối với cô ta. Hai Sói đã sớm thông báo tin tức thì vẻ mặt tôi vui vẻ ra oai phủ đầu, không khác gì cho tình cũ của mình một khoảng thời gian vui vẻ thoải mái. Thực ra anh không hề có ý định đem Phi Phi đi xã giao mà chỉ là để dụ dỗ cô ta mà thôi.
Trong lòng tôi biết rõ nên đã phân phó thuộc hạ đưa cô Mạnh đến tận noi.
Sự thay đổi đột ngột làm cho Phi Phi không kịp phản ứng, hốc mắt cô ta đỏ hoe và mím chặt môi. Khuôn mặt như bầu trời không gợn chút mây trước trận cuồng phong và tràn ngập sương đen.
“Không mang tôi theo sao? Tôi đã làm gì sai sao?”
Hai Sói khó nói về quyết định tạm thời của anh Hiên, tôi không thể xen vào nên cô ta cứ hỏi anh là được.
Thuộc hạ dẫn Phi Phi không muốn rời khỏi khách sạn, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng run rẩy của cô ta mà chỉ thấy nực cười. Đàn ông chiến đầu trên bàn cờ như một trò chơi, còn phụ nữ thì không phải là con cờ, rốt cuộc là muốn làm gì. Hơn nữa, Văn Nhật Hạ nổi bật như vậy nên có lẽ cô ta đã đánh cắp một vài sự thật.
Tôi bước vào phòng thay đổi một chiếc sườn xám màu đen dài đến đầu gối, kiểu dáng vừa phải, hai bên xẻ cao làm lộ một nửa xương hông, đôi chân trắng nõn và cặp mông nhô cao của tôi. Nó không hề che chắn nhưng cũng không thể tiếp xúc hoàn toàn nên cực kỳ câu dẫn khiến tôi còn muốn thèm ăn huống chi là những đàn ông và phụ nữ tham lam.
Trước đó tôi cũng có kim chủ nhưng không nhớ rõ bao nhiêu, có thể không quá năm người. Thời gian đó tôi còn ngây ngô nên trong giới không ít chị em khách hàng người gọi tôi là đào mật hay là quả xuân đào vì nó ngọt và chua ở giữa, thậm chí nhìn còn ngon hơn ăn.
Kim chủ nói Trình Bảo Ái mặc màu sắc tươi sáng giống như mưa dầm thấm lâu, chỉ cần đi vài bước nho nhỏ thì nơi đi qua đều khiến những người đàn ông đều đứng không vững. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Tôi nhìn vào gương trái và phải nhưng vài năm trước người ta có nói chỉ cần sau một vài năm thì mật đào ngây thơ cũng sẽ trưởng thành và có hương vị đậm đà hơn.
Hai Sói chạy nhanh một đường đưa tôi đi thẳng đến sòng bạc, ranh giới ở đây rất rộng vì nằm bên cạnh rìa thành phố nên không hẻo lánh, quang cảnh lúc tám chín giờ thì đường phố vẫn náo nhiệt lạ thường. Hoa đăng bao phủ một lối vào bãi đậu xe ngầm, tôi đi theo Hai Sói thì anh ta nhanh nhẹn ẩn nấp trong hành lang mờ ảo và ồn ào.
Đến sảnh đánh bạc riêng biệt, khi vừa mở cửa ra thì tôi đột nhiên giật mình một cái và đầu óc cứ ầm ầm không hiểu vì sao Tổ Tông lại kêu tôi đi cùng.
Đối tượng xã giao của anh là Trương Thành Nam, tên khốn nạn số một thiên hạ.
Nhìn thấy anh ta khiến tôi đau cả tim, gan và ruột.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi đang đứng thất thần và mất kiểm soát ở cửa, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười phong lưu không thể kiềm chế và cũng không nhắc nhở Tổ Tông đã quay lưng lại với tôi để quan sát người chia bài đang tráo bài.
Tưởng Lan rút vào người Trương Thành Nam và trên chọc anh ta, tầm mắt cô ta lơ đãng lướt qua tôi và đột ngột dừng lại. Cô ta mong tôi sẽ đến nhưng vì ánh sáng rực rỡ của tôi nên trong một khoảng khắc đã thất vọng và hoảng loạn.
Tưởng Lan trước đây không được biết đến, bây giờ nổi tiếng thì cũng không khác gì, lịch sử về vị trí cao hơn cũng không khác gì tôi. Tôi gặp cô ta trong những dịp cao cấp, tôi đã đánh giá thấp người phụ nữ này khi cô ta giả vờ câm điếc, giấu kim trong bông và cấp bậc không thua kém gì Lỗ