Một lúc sau, Trương Thành Nam mới lên tiếng. Ông Q cũng khá là kiên nhẫn. Ông ta cười to lên vài tiếng, tỏ ra không quan tâm lắm rồi phất tay máy cải: "Ông chủ Trương có hơi làm quá mấy cái lợi ích này rồi. Chẳng lẽ khi hợp tác mà chúng ta cứ phải mặc cả ư. Nhưng tôi tự biết năng lực bản thân có hạn nên không dám vào vòng xoáy, sợ giúp đỡ sai thì lại rắc roi."
Trương Thành Nam lắc lắc ly trà nhiều lần, khiến cho nước nóng trong ly nguội dần nhưng sắc mặt của anh ta lại chưa từng thay đổi. Anh ta giống như những áng mây trôi hay dòng nước chảy vậy, mãi mãi cũng không thể nắm lấy được. Vô cùng cao xa.
Bậc thang ấy cách cũng không xa, không sớm thì muộn cũng phải xuống thời, Bàn về mưu trí khi đánh có hay khả năng cấm cự, không một ai có thể đẳng cấp như Trương Thành Nam, Anh ta không xác nhận, cũng không nổi giận, vẻ mặt nghiêm túc đánh ra một quân cờ cho ông Q.
Người kia gõ gõ cây gậy đầu rồng làm nó phát ra những tiếng cộp cộp giòn vang, trông khá bóng loảng: "Nếu như ông chủ Trương đã coi trọng tôi như vậy thì quân đội của tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện đó nữa. Viện kiểm sát có lẽ sẽ đấu với nhau một trận. Nhưng tôi nói trước, nếu tình hình Đông Bắc tồi tệ đến một mức độ nào đó nhất định thì tôi sẽ rút tay ngay lập tức. "
Trương Thành Nam bóp nát giấy lụa vàng ở đầu cây thuốc lá, chim vào bên trong nước trà đục ngầu: "Bên nào cũng không cần lực lượng chủ lực của ông. Có lẽ, bên nào ông cũng không muốn bỏ lại. Nhưng tôi muốn ông tiếp tục cung cấp súng ống đạn dược mới nhất của Đức và thiết bị nghe lén chống trinh sát. Con thuyền này ở bên trên, không hạ xuống được."
Sau gần nửa ngày suy nghĩ, sắc mặt ông Q càng nghiêm hơn: "Ông chủ Trương! Việc quan trọng như vậy, cậu hãy để tôi suy nghĩ vài ngày đã. Ao nước ở Đông Bắc là sâu nhất, chỉ có quan chức mới đi vào trong đó, làm ăn khá khó khăn, không cần thận thì rơi đầu như chơi. Tôi vốn chẳng muốn quan tâm, mắc gì phải đi vào vùng nước đục chứ. Chưa tính kĩ mà đã đồng ý với cầu thì cũng tính là thiếu trách nhiệm đấy
Phần trên nói vậy đã rõ rồi, ông 0 không muốn hợp tác làm mấy thứ sai trái. Với lại, có thể sẽ không tránh khỏi việc qua cầu rút ván của Trương Thành Nam. Oan gia đi cùng nhau, ông Q sẽ không chơi thắng nổi. Thất bại thì lại bị đem ra chịu oan. Nếu không phải người ngốc thì sẽ tuyệt đối không đồng ý làm.
Trương Thành Nam phải cái tay áo đã bị dính khỏi, bên ngoài tuy cười nhưng trong lại không cười nổi: "Tôi cũng không vội lắm đâu. Mong kết quả cuối cùng của ông sẽ khiến cho cả hai chúng ta đều cảm thấy vui vė."
Một người giả ngu, một người đe doạ. Ông Q suy nghĩ một điều gì đó rồi đập tay vào lưng anh ta: "Cậu đó nha... sao lại có dã tâm lớn vậy chứ. Mấy năm về trước, Lâm Hào Kiện vẫn còn rất kính trọng tôi. Trên bàn ăn, ông ấy đã lo rằng nuôi hồ sợ hồ sẽ gây hoạ, nhưng nếu không nuôi thì ông ấy vẫn không nỡ bỏ nó. Dù sao, ông ấy cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn trong việc này."
Về mặt Trương Thành Nam khựng lại, cổ tránh đi cái chỉ của chiếc bàn tay có sáu ngón dài kia. "Việc đã qua không nhắc lại nữa.
Ông Q lại uống tiếp một chiến trà nóng rồi sau đó ông ta đứng dậy rời khỏi phòng khách trong tức khắc. Bồng nhiên cầu thang ở sân sau vang lên một tiếng nổ mạnh, chìa khóa sắt ở đó rơi xuống đất. Quanh năm không ai đi qua đi lại chỗ này nên việc kì lạ xảy ra ban ngày lại khiến tôi cảm thấy tò mò nhìn quanh cửa sổ. Ấy vậy mà lại nhìn thấy Tường Lan.
Hiếm khi mới thấy cô ta xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy dài, có lẫn vào đám đông cũng ít bị chú ý. Cô ta lấy cớ đi cùng vệ sĩ nên chỉ mang theo một tài xể, rón ra rón rén cạy cửa mở khoá. Ở đây còn nghe cô ta nói loáng thoảng là phải về trước khi mặt trời lặn.
Tôi đã tưởng rằng Tường Lan không sống ở trong tòa nhà này, không ngờ rằng chẳng qua là do cô ta không chịu lộ mặt mà thôi.
Hiện giờ, bất kỳ hành động nào của tôi cũng đều là đang giám sát cô ta.
Tính cách lén lút của cô ta gợi lên sự nghi ngờ nằm trong lòng tôi. Tôi đoán rằng đó cũng không phải là chuyện tốt gì. Thậm chí cô ta còn giấu việc này với Trường Thành Nam.
Sau khi máy chiếc xe chở Tường Lan chạy khuất khỏi đây, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp phỏng thẳng tới cửa chính.
Về sĩ canh cửa ở đó nhìn thấy tôi chỉ mặc mỗi vậy ngủ thi có hơi bởi rối trong giây lát: "Cô Trinh, anh Nam vừa quay về phòng. Vậy cô tỉnh đi đâu?"
Tôi đầy người anh ta ra rồi chạy thẳng vào nhà để xe: "Lấy một chiếc xe coi. Đừng hỏi nhiều! Tôi không lấy lâu đâu."
Trong mắt toàn bộ đàn em ở đây, Trương Thành Nam rất coi trọng và dung túng cho tôi, những người phụ nữ khác đều không thể bằng nên anh ta không dám từ chối.
Tôi ngồi trên xe ra lệnh cho anh ta đi đường tắt, xuyên suốt duy nhất một con đường Phúc Lam, chặn lại chiếc xe đang vụt chạy kia.
Anh ta quẹo gấp, lốp xe ca vào mặt đường ở dưới đất thiếu chút nữa đã phừng lừa lên. Quẹo qua hai ngã nữa, một chiếc vòng màu trắng bạc đập thẳng vào mắt, vệ sĩ nhận ra bảng số xe này. Anh ta ngạc nhiên: "Đây không phải là cô Tưởng sao? Việc này..." Anh ta có hơi khó xử: "Cũng được sao?"
Tôi hết sức tập trung vào chỗ ngồi ở phía sau, nhìn vào đuôi xe chấm chăm, không chớp mắt: "Tôi và cô ta chỉ giữ một người. Mấy người các người nghĩ xe anh Nam sẽ giữ ai?" Vệ sĩ suy nghĩ một chút nhưng vẫn không lừa được lời hay nào để qua mắt tôi: "Cô Tưởng ảnh hưởng rất nhiều đối với việc làm ăn qua lại của anh Nam, với cả tình cảm của hai người cũng khá sâu nặng"
Ngụ ý trong đó là tỷ lệ Trương Thành Nam chọn cô ta chắc chắn sẽ cao hơn chứ gì. Tôi cười lạnh hỏi ngược lại tại sao.
Anh ta cảm nhận được trong lời nói có sự tức giận nên đã ngậm miệng lại, tay nắm chắt lấy tay lái, không quan tâm tôi vừa nói lại cái gì. Anh ta lần trốn hoàn toàn.
Tôi nắm chặt lấy tay lái phụ, dựa vào trong góc, mồ hồi túa ra như mưa. Thật sự, so với Lỗ Mạn hay kẻ nham hiểm như Văn Nhật Hạ thì tôi không hiểu sao nỗi sợ Tường Lan lại thấm vào một phần da thịt này. Một cơn gió thổi nhẹ làm cô lay cũng khiến cho máu thịt cảm thấy đau nhức tê dại.
Một người phụ nữ tuổi vẫn còn trẻ không chỉ có thủ đoạn tỉ mỉ mà còn cực kì nhấn nại. Nếu có một cuộc đấu riêng hai người, tôi cũng không chắc là sẽ diệt được cô ta. Nhưng nếu tôi làm quá lên có khả năng tôi sẽ bị cô ta diệt ngược lại.
Tướng Lan chạy tới một khu phố ở trung tâm, lật vào một mảnh vườn lâu năm. Vệ sĩ bám theo cách đó chừng mười mét.
Cách một lớp kính trong suốt, tôi phát hiện đầy là một vườn trà yên tĩnh trong một khu ổn ào náo nhiệt. Giá do hàng rào trải dài khoảng mười mẫu đất của vườn trà. Ở đây vừa mới gieo trồng trà phương Bắc xuống, nhiều cây con đã vừa như lên, tràn đầy sức sống.
Ở nơi như vầy, dĩ nhiên sẽ gặp được người nào đó. Biệt thự trên núi Phong Nguyệt là sản nghiệp của Trương Thành Nam. Tưởng Lan lại đi đường vòng, tôi ngay lập tức đoán sâu hơn về mục đích của việc không thể nói ai nghe của cô ta.
Cảnh của đầu tiên mở ra. Sau khi đậu xe xong ở trong vườn, mặt mũi của mấy người bồi bàn mặt vẻ tiếp đón Tưởng Lan.
Cô ta đi chậm rãi trên cây cầu hình vòm. Bên dưới là suối chảy róc rách quanh hòn non bộ. Xung quanh vườn trà Thu Cúc rất tươi đẹp, nơi cuối cùng màu sắc rất lung linh.
Tôi có thoảng nhìn thấy Tưởng Lan xuất hiện ở trong một căn nhà nhỏ giữa hồ, ngồi xuống một chiếc bán đá. Cái màn cho màu vàng nhạt như có như không, gió thổi qua thì bay lên, gió thổi lại thì rủ xuống
Góc nhìn của tôi không thể nào thấy hết toàn cảnh nên tôi đã hỏi tên vẻ sĩ là trong căn nhà nhỏ đó có người ngoài à.
Anh ta thỏ hơn nửa người ra ngoài, xem rất lâu "Có một tên đàn ông khác đang quỷ"
Tôi nhanh chóng quyết định đẩy cửa bước xuống xe. Trên người vẫn còn mặc cái váy ngủ lỗi thời khiến nhiều người trong vườn chú ý tới.
Có tên bồi bàn dâng trà nhìn thấy tôi, nhíu mày ngăn không cho tôi đi đường đó.
Tôi không có lý lẽ gì nên mất kiên nhẫn họ một tiếng. Vệ sĩ đưa một xấp tiền mỏng nhét vào túi của tên bồi bàn: "Là chị dâu của chúng ta."
Bồi bàn nghi ngờ hỏi là ông chủ nào. "Anh Nam."
Đối phương giật mình, vô thức nhìn về phía Tưởng Lan cách đây tầm trăm mét càng lộ ra vẻ khó hiểu hơn nhưng vẫn rất cung kính củi người: "Cô cứ việc làm theo ý mình."
Vệ sĩ cảnh cáo tên bồi bàn giữ kín miệng, không nên để hai người chị dâu này gặp mặt nhau.
Người bởi bàn trả lời là đã hiểu.
Tôi dặn dò vệ sĩ canh chừng ở đây, thay tôi ngăn mấy người xa là muốn tiến vào đây. Sau đó, tôi cúi người sài từng bước chân, đi xuyên qua rừng cây ngô đồng mọc san sát nhau. Phải có gắng thật nhiều mới có thể tới được căn nhà nhỏ đó.
Lúc nâng màn che lên, có thể nghe rõ tình hình đang diễn ra lúc này. Một người nam khoảng ba mươi mặc áo đen, đeo khẩu trang xám nhưng không có ngắng mặt lên.
Tường Lan hỏi một câu bất kì nào đó, anh ta cũng đều trả lời lại rất dài. Câu nói đứt quãng, bị gió thổi bay vào trong không khí, không rõ là đang nói gì.
Cô ta ở bên đấy uống trà nhưng vẫn rất chăm chú nghe. Có lúc hứng lên còn hỏi bồi bản cách để pha trà.
Tôi sợ bị phát hiện vì giữa ban ngày không có màn đêm để tôi giấu mình lại. Cô ta vừa nghiêng đầu, tôi đã kiếm được chỗ để trốn giữa ban ngày.
Nhưng ở vị trí ẩn nấp này, tôi không thể nghe rõ cuộc trò chuyện nên tôi đã ngồi xổm xuống, quyết định không bỏ cuộc.
Cho đến khi người bồi bàn giúp Tường Lan ngâm thứ trà ngon này vào nước. Tên đó lượn một vòng quanh căn nhà nhỏ. Lúc anh ta cách nơi góc chết tôi đang ở một đoạn, tôi nhớ lại động tác mà Tổ Tông đã dùng để đánh bọn tay sai nên tôi đã nhanh chóng đưa tay kẹp chặt cổ người kia, kéo thật mạnh vào trong Tôi kéo lòng mình.
Anh ta kêu cứu theo bản năng, tôi phải gỡ một chiếc bông ta ra, dùng đầu bạc sắc nhọn ghi vào cổ của anh ta, dùng sức đề phân nửa vào. Cảm giác đầu đơn ở yết hầu khiến anh ta yên phận trở lại. "Kẻ quỳ gối trước mặt cô Tưởng là ai?"
Anh ta bị tôi khống chế từ phía sau nên không thể biết được mặt mũi, chỉ nghe giọng đoán được là phụ nữ. Sống lưng đang căng thẳng có thể thư giãn ra một chút. Nhưng mạng sống vẫn không trong tay mình nên anh ta sốt ruột, cảm thấy bất an, nức nở suốt, cố gắng dùng sức lắc đầu.
Tôi nhân lúc anh ta giãy dụa tạo ra sơ hở, nhẹ nhàng dùng đầu bạc về một đường cắt ngang thịt ở cổ của anh ta. Máu tươi chảy dài theo đường đầu ngón tay tỏa ra mùi tanh dọa lá gan nhỏ của anh ta chạy mất tiểu,
Anh ta ngắng đầu, nói với giọng đứt quãng: "Như những tên đàn em khác của biệt thự trên núi Phong Nguyệt"
Lực ở trên tay tôi vẫn không giảm lại: "Nội dung là gi?"
Anh ta không lên tiếng. Tôi kéo mái tóc ngắn của anh ta. Suýt chút nữa đã kéo luôn xương đầu của anh ta ra ngoài. Anh ta không dám hét lớn. Anh ta thử làm gì lớn lớn tí đi, một đầu nhọn sẽ dâm tháng vào cổ hạng anh ta. "Cô rốt cuộc là ai vậy? Người này là cô Tưởng đó. Đắc tội với cô ta thì ở Đông Bắc này cô sẽ chết không một ai hay biết cả "
Tôi nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng lướt qua tại anh ta như là những con quỷ ở dưới địa ngục vậy: "Còn nếu đắc tội tôi thì anh sẽ chết ngay lập tức đấy."
Anh ta không dám động đậy còn bị tôi khống chế nên cũng chỉ đành chấp nhận: "Cô Tưởng để cho anh ta đi truyền tin. Cô ta bảo đây sẽ là lần cuối cùng, chi cần diệt được, cô ta sẽ xem như không quen cô gái kia. Đã vậy còn dặn dò nhiều lần với anh ta là không được phản bội.
Tôi rất bất ngờ Muốn giết thì tôi khá chắc chắn khoảng tám chín mười phần đó là tôi. Vậy còn phản bôi?
Tưởng Lan không cho người đàn ông kia phản bội Trương Thành Nam, vậy thì lúc này cô ta dốc hết sức làm những việc như vậy là vì ai?
Mặt bồi bàn đò hết cả lên, nhân lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung thi tay anh ta lặng lẽ, không phát ra một tiếng động nào thăm dò ở phía sau lưng tôi. Anh ta chụp được một cái hòn non bộ, thân núi gỗ ghế đá xây bị nghiền nát thành từng cục. Tiếng va chạm khi rớt xuống. Nguyên một thân đá vừa thô vừa to rớt xuống mặt đất, nước nhỏ bắn ra tung toé. Tuy vừa thấp vừa yếu nhưng tôi vẫn sợ bị một ai đó chú ý tới.
Tôi nhanh chóng trở tay đầy người ở phía dưới ra. Bồi bàn đứng dậy lảo đảo chạy thục mạng về phía đường nhỏ khác.
Nhưng ngược lại anh ta có năng lực phân biệt, có khả năng đoán ra được lại lịch của tôi không nhỏ nên cũng không có dám hét to, chỉ âm thầm chịu đựng cơn đau.
Lòng tôi rồi bởi hải xuống một chiếc lá ngô đồng vẫn còn dính hơi nước. Tôi quay trở về theo con đường cũ.
Ván cờ này quả nhiên càng đào sâu xuống thì càng lớn ra.
Trương Thành Nam sống trong bốn bề khốn đốn ngập tràn trong tính toán mưu toan.
Có bao nhiều mục đích không trong sáng, có bao nhiều người không kiềm chế được sự ham muốn trong lòng, có bao nhiêu người muốn chiếm lấy vị trí hấp dẫn của anh ta,
Vậy nên, bọn họ không tiếc bất cứ một cái giá nào, không quan tâm đến trắng đen, lựa chọn con đường sai lầm.
Anh ta phải tự dùng sức của mình để chống lại hàng nghìn kẻ địch mạnh và tử hải Triệu Sinh.
Đột nhiên tôi rất thương hại Trường Thành Nam rất muốn ôm anh ta một cái, muốn cho anh ta một khoảnh khắc bình yên không mưu tính bất kỳ điều gì.
Tôi nghĩ rằng tôi không thể nào đẻ nên sự tùy hứng của mình dù chỉ một giây. Có những thứ tùy hứng nhất thời như vậy lại khiến tôi rung động trong giây lát. Vứt đi những ràng buộc, chống đối lại sự thật.
Dù cho tôi có hiểu rõ điều đó như thế nào thì cũng không thể nào xảy ra được.
Bạn tôi cũng chả có đủ cái tư cách trong sáng Mất đi nghĩa là không còn gì nữa hay cũng có nghĩa là chết đấy.
Tôi quay trở lại lên xe, chống cảm trầm mặc xuống. Vệ sĩ thấy sắc mặt của tôi có gì đó sai sai nên anh ta đã hỏi có phải là phát hiện thứ gì đó từ cô Tưởng phải không,
Tôi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Việc tôi tới vườn trà tốt nhất đừng để cho kẻ thứ ba biết "
Nói xong tôi khép mi mắt lại, nghiêng người rồi thiếp đi.
Trương Thành Nam thường ở biệt thự một ngày một đêm với tôi. Khi nào Tường Lan về hay cô ta có trở về hay không tôi cũng đều không biết và cũng không hỏi gì nhiều thêm. Như thể chưa từng có việc gì xảy ra ca.
Bầu trời đêm thứ hai vừa tối xuống, Tiến Bình đã chuẩn bị xe để đưa Trương Thành Nam về nhà kho số bảy ở ngoại ô phía Đông để cùng ông Q tiến hành giao dịch súng ống đạn dược muộn sau bảy mươi hai tiếng dong ho.
Suốt buổi trưa, mí mắt của tôi giật liên hoàn, trái tim tôi cũng cảm thấy hoảng loạn giống như sắp sửa phủ xuống một cơn gió lốc.
Tôi ngửi thấy có hơi thở bất thường trong tơ tằm mà người khác không thể không thể biết được.
Tôi khóc lóc om sòm, quyết định chơi xấu, quần chặt lấy Trương Thành Nam. Mặc kệ anh ta ra sức dỗ ngọt như thế nào, có lay tôi ra tôi cũng không buông đâu giống như muốn chết cùng anh ta vậy.
Trong anh có tôi, trong tôi có anh, sống chết cũng không rời xa nhau được.
Anh ta cúi đầu quan sát cái kẻ ngang ngược đang ở trong lòng mình: "Tại sao em lại không ngoan như vậy hả?"
Tiến Bình liên tục nhìn đồng hồ, cứ liên tục nhắc nhờ anh ta vì sợ sắp trễ giờ.
Hai chân của tôi quân chặt ngang eo của Trường Thành Nam, dinh chặt lên người anh ta: "Tôi cũng muốn đi nữa! Ở nhà một mình rảnh rỗi đáng sợ lắm. Lông cũng nhanh dài nữa!"
Anh ta nhưởng mày cười: "Lông ở đâu dài cơ? Ở đây à?"
Vừa dứt lời anh ta đã đưa bản tay nóng hổi chạm vào nơi dưới của đầu ngón tay di chuyển linh hoạt. Thuận thế nên đã đẩy vào bên trong của tôi khiến tôi cắn môi nhìn không được rên lên một tiếng. Tôi đưa hần vào vai anh ta, giọng nói không còn tỉ sức lực nào: "Lông ở toàn cơ thể đều sẽ dài ra. Tôi cũng không muốn ở lại. Anh không chịu mang tôi theo, tôi sẽ đốt phòng anh đấy. Anh xem thử coi tôi có dám không!"
Cảm giác nhỏ xíu đó nhanh chóng lướt qua. Mấy ngày này cũng không có làm nên tay Trương Thành Nam cũng chỉ lướt qua chứ không hề động gì. Một lúc lâu sau anh ta rút ra, nơi đây đã ướt đẫm
Anh ta hôn lên má tôi, nhẹ nhàng dễ ngọt: "Nguy hiểm lắm! Tôi sẽ nhanh trở về mà
Tôi lắc đầu diễn cuống, tất cả xương khớp trên người cũng đều lắc lư phản đối, còn bên kia thi Tiến Bình cứ hỏi. Anh ta không còn cách nào khác chỉ có thể ôm lấy mông tôi nâng lên, để tôi ngồi vào chỗ ở phía sau
Trước đó chặn xe người tôi yêu mệt đến rã rời nên giờ ngồi được một chút đã ngủ gật. Nhưng lần này, tôi nằm ở trong lòng Trương Thành Nam, mỗi cái thở dốc của anh ta hay những tiếng tim đập tôi đều biết rất rõ.
Cảm giác điểm xấu chạy tới rất mãnh liệt chiếm lấy cả người tôi khiến tôi mở to mắt. Tôi chết lặng khi nhìn thấy cảnh núi rừng u ám ở ngoài xe. Đất Long Giang cằn cỗi sỏi đá chính là ở ngoại ô phía Đông. Nơi này rất hẻo lánh hoang vu, đường núi trắc trở khó lên như diều gặp gió vậy, vô cùng ngoằn ngoèo. Hai bên dãy núi hình thành một hình quạt có khe hở, thiếu điều muốn rớt xuống dưới, ép người ta đến mức không thể thở nổi.
Tiến Bình ngắt điện thoại, anh ta quay đầu nổi chuyện với người đang ôm ta là Trương Thành Nam: "Đường thủy giao dịch ở phía nam, nhập cảng khoảng hai trăm kí lô gram virgin. Minh Duân tập trung vào việc dỡ hàng thuận lợi ở nhà kho số một bên bến tàu phía Đông. Ở nhà dưới của chúng ta là sòng bạc Bồ Hồng Macao. Đối phương một tuần đẩy hàng hai lần, không kéo thêm được nữa." Trương Thành Nam ừ nhẹ một cái: "Vậy đêm mai ra đi. Phục Hưng số bày che Đông Bắc lại. Trong lúc này thì dù có làm giao dịch gì cũng đều cha sở nữa " "Đám Thẩm Hạo Hiền kia đêm nay sẽ nhập cư trái phép mấy tỷ món quốc bảo của châu Âu, để đem đi xuất cảnh. Anh ta cũng sẽ ở lại, đi ở bến tàu phía Tây. Gặp chuyện không may cũng có thể thu dọn sạch sẽ nên không thể tìm được căn cứ Nam Bắc của anh ta."
Tiến Bình dừng lại một chút: "Cũng coi như chuyện tốt, anh ta còn chưa lo xong việc mua bán của mình thì sẽ không rỗi hơi làm phiền giao dịch của chúng ta với lão Q